Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Lâm thị trăm phương ngàn kế giữ lại mạng sống của Âu Dương Hạo, một mặt là xuất phát từ tình mẫu tử, mặt khác cũng là có dụng ý. Ngày đầy tháng Âu Dương Hạo, tân khách đầy đủ, nếu như lúc đó Âu Dương Noãn cùng nam nhân phát sinh chuyện cẩu thả vậy thì đại thế gia toàn kinh đô này đều biết, hiệu quả so với việc bị tập kích bên ngoài càng hiệu quả hơn. 

Chỉ là lúc trước từng thất bại, Âu Dương Noãn quá mức giảo hoạt, vô luận thế nào cũng không sập bẫy. Vì thế cho nên Lâm thị mới cố ý tặng Lê Hương qua, tùy cơ hành động. Lâm thị biết rõ, bản thân thống hận Âu Dương Noãn, đối phương tất nhiên cũng thế. Cho nên biết rõ Lê Hương có thể là nội gián cũng nhất định sẽ giữ lại, bởi vì Lê Hương đi theo bà ta lâu nhất sau Vương mama, rất nhiều chuyện cũng biết rõ nhất. Âu Dương Noãn tự cho là thông minh, nghĩ rằng có thể làm cho Lê Hương trở giáo, nhưng lại không biết rằng Lâm thị đã sớm nắm Lê Hương trong lòng bàn tay…

Lê Hương càng nghe càng sợ hãi, Vương mama đem cái lọ nhét vào tay Lê Hương một lần nữa, thanh âm lạnh lùng nói: “Thuốc này rất nhanh sẽ phát huy tác dụng. Ngươi phải nắm bắt thời cơ thật nhanh!”

….     

“Mẫu thân ở bên trong, vì sao không cho ta đi vào?” Thanh âm lạnh lùng của Âu Dương Khả vang lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tranh Nhi.

Tranh Nhi cúi đầu không yên: “Nhị tiểu thư, phu nhân phân phó không gặp bất luận kẻ nào. Cầu người đừng làm khó nô tỳ!”

“Bất luận kẻ nào? Ta là nữ nhi của người, ngay cả ta cũng không được gặp sao?” Âu Dương Khả mày dựng lên, trong lòng cáu giận đến cực điểm. Trước đây mỗi khi nàng ta đến Phúc Thụy viện đều tự do nhưng từ khi có đệ đệ, Lâm thị lại càng xa lánh, bình thường khi tiến vào đều phải thông báo, không còn dễ dàng để Âu Dương Khả vào cửa. Chẳng lẽ Lâm thị đã quên, Âu Dương Khả nàng cũng là cốt nhục của người? Cả ngày tâm tư chỉ đặt trên Thiên sát Cô tinh kia.

Tranh Nhi phịch một tiếng quỳ xuống đất, vẻ mặt sợ hãi, bốn mama đứng canh bên cạnh cũng liền quỳ xuống. Nhưng không cho vào vẫn là không cho vào, Lâm thị ra lệnh canh phòng nghiêm ngặt làm mọi người đều phải cảnh giác. Âu Dương Khả lạnh lùng nhìn hết lượt rồi xoay người bước đi.

Từ phòng ngoài đi xuyên qua hành lang, cuối cùng chính là phòng ngủ của Lâm thị. Từ ngoài vào trong thế nhưng lại không có một bóng người. Âu Dương Khả đẩy cửa ra, trong phòng một loại mùi hương thập phần quái dị lập tức ập đến khiến nàng ta không tự chủ được mà nhíu mày.

“Nhị tiểu thư, phu nhân nói phòng này không cho phép ai tiến vào…” Hạ Tuyết thấp giọng khuyên nhủ lại lấm lét nhìn quanh bốn phía, tựa hồ như có chút hoảng sợ.

“Vậy ngươi ở bên ngoài canh giúp ta. Nếu mẫu thân trở về, ngươi liền nhắc nhở ta!” Âu Dương Khả chung quy vẫn cảm thấy kỳ quái. Mẫu thân vì sao không cho nàng gặp đệ đệ? Nếu nói người sợ đệ đệ bị mưu hại thì bản thân nàng là tỷ tỷ ruột của Âu Dương Hạo, chẳng lẽ cũng hại hắn sao?

Âu Dương Khả nhẹ nhàng bước đến gần cái nôi cách đó không xa, cúi người nhìn Âu Dương Hạo đang nằm bên trong. Nhìn thấy khuôn mặt hắn nhỏ nhắn nhợt nhạt, hơi thở mong manh, hô hấp cũng thực khó khăn.

Âu Dương Khả kinh hãi, vốn biết rằng thân thể Âu Dương Hạo suy yếu nhưng không nghĩ rằng lại suy yếu đến mức này. Tại sao lại có thế như vậy? Mẫu thân rõ ràng nói đệ đệ vì sinh non nên thân thể có chút không tốt mà thôi. Nhưng….Âu Dương Khả nhìn đệ đệ, trong lòng có chút oán hận. Nếu không phải vì đứa nhỏ này mẫu thân cũng sẽ không lạnh nhạt với nàng như vậy. Nếu không phải vì hắn là Thiên sát cô tinh thì tổ mẫu cùng phụ thân cũng sẽ không vì thế mà chán ghét lây cả nàng….

Trong đầu Âu Dương Khả lúc nào cũng ẩn ẩn một ý niệm không ai biết trong đầu, rằng có lẽ Huệ An sư thái nói đúng, đứa nhỏ này là Thiên sát cô tinh. Chính hắn khiến mẫu thân và nàng đều gặp điềm xui. Nếu không phải vì hắn, mẫu thân cũng sẽ không thất sủng, chân nàng cũng sẽ không bị tàn phế. Vì sao trùng hợp những chuyện bất hạnh lại cùng liên tiếp xảy ra? Nếu đệ đệ không được sinh ra thì tốt rồi, nếu hắn không được sinh ra, hết thảy đều vẫn như cũ…

Trong lòng Âu Dương Khả mãnh liệt suy nghĩ, đột nhiên càng cảm thấy chán ghét, không nghĩ sẽ nhìn mặt đứa nhỏ thêm một chút nào liền không tự chủ được vươn tay ra, đem khăn bố mềm vắt bên nôi che mặt Âu Dương Hạo lại. Âu Dương Khả tất nhiên không hề có ý niệm sẽ hại chết Âu Dương Hạo, chỉ là nàng ta cũng không biết, đứa trẻ thân thể suy yếu, đắp khăn lên mặt, không khí không thể thông, có thể dễ dàng ngăn đi hô hấp của hắn.

Trong không khí lưu chuyển hơi thở bất an khiến người ta nôn nóng. Nhìn đứa nhỏ đột nhiên mỏng manh giãy dụa, Âu Dương Khả sửng sốt. Trong lòng bỗng nhiên nổi lên một ý niệm quái dị trong đầu, nếu như bây giờ đứa nhỏ này chết…nếu hắn chết….mọi chuyện đều xong. Cũng sẽ không còn ai nói mẫu thân sinh hạ một Thiên sát cô tinh, tổ mẫu cùng phụ thân cũng sẽ không còn tức giận, vận xui của mình nói không chừng cũng liền cứ thế trôi qua….Tay Âu Dương Khả run run, vài lần muốn bỏ khăn ra nhưng đến khi chỉ còn cách một chút lại chậm chạp không tiếp tục.

Âu Dương Hạo giãy dụa cũng thập phần mỏng manh, rất nhanh liền không động nữa. Lúc này Âu Dương Khả mới nhấc cái khăn lên thấy Âu Dương Hạo trợn tròn hai mắt sắc bén như đao đánh thẳng vào đầu Âu Dương Khả. Nàng ta rùng mình một cái rồi đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được bản thân vừa mới làm cái gì!

“Phu nhân!” Bên ngoài truyền đến thanh âm của Hạ Tuyết. Âu Dương Khả nhất thời giật mình, tay run lên đánh rơi khăn xuống đất. Lâm thị cùng Vương mama tiến vào, Vương mama theo bản năng đóng cửa lại, ngăn cản tầm nhìn của người bên ngoài.

“Khả Nhi? Ngươi làm gì ở đây?” Lâm thị nhìn thấy tình hình trong phòng, nhất thời sửng sốt.

Âu Dương Khả có chút sững sờ, sau lưng bất tri bất giác đã thấm đầy mồ hôi, lúng ta lúng túng không nói nên câu: “Làm….Con, con không phải cố ý….Con không biết sẽ như vậy….con…con…”

Lâm thị bước nhanh lên phía trước, nhìn vào trong nôi. Nhất thời máu trong người như ngừng chảy, cả người như trúng một kích, bà ta quay mạnh đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng sợ của Âu Dương Khả, nâng tay dùng hết sức bình sinh đánh cho nàng ta một cái tát thật mạnh.

Vương mama cũng tiến lên, nhìn thấy Âu Dương Hạo thì liền kinh hô một tiếng. Lập tức ngã ngồi xuống đất, trợn mắt khó tin nhìn Âu Dương Khả: “Nhị tiểu thư, người đã giết tiểu thiếu gia…”

Trong mắt Lâm thị tràn đầy kinh sợ, ánh mắt nhìn Âu Dương Khả như là thiên đao vạn quả: “Ngươi điên rồi….Hắn là đệ đệ ruột của ngươi!”

Mặt Âu Dương Khả trắng bệch, một ý niệm đáng sợ chạy qua đầu, thoáng chốc làm tâm nàng ta vững như thiết: “Không, nó không phải đệ đệ của ta. Nó là Thiên sát Cô tinh!”

Nước mắt Lâm thị lập tức chảy xuống: “Ngươi….” Thân thể lung lay như sắp đổ, cơ hồ như muốn xỉu. Vương mama nhanh chóng đỡ lấy Lâm thị, nỗ lực dìu bà ta đứng vững.

“Ngươi…Cái đồ súc sinh, thật sự chuyện gì cũng có thể làm được! Ngay cả đệ đệ ruột cũng có thể ra tay, ngươi bóp chết ta luôn đi!” Môi Lâm thị cơ hồ như cắn đến muốn bật máu, trong ánh mắt đỏ ngầu phát ra oán giận mãnh liệt.

Âu Dương Khả cũng sợ hãi, nói năng cũng trở nên lộn xộn: “Mẫu thân! Mẫu thân! Ta làm vậy cũng là vì chúng ta. Nếu như nó tiếp tục sống, tổ mẫu cùng phụ thân sẽ không bỏ qua cho chúng ta! Nó đã chết, bây giờ nó đã chết, như vậy người ta sẽ không nói mẫu thân sinh hạ Thiên sát cô tinh nữa!”

“Không, là ngươi đã giết hắn!” Lâm thị như thế nào cũng không nghĩ tới Âu Dương Khả lại vì tư lợi đến mức đó. Bà ta hung tợn nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt như muốn ăn thịt người. 

Âu Dương Khả bị ánh mắt độc ác kia làm cho sợ hãi, liền bước lên nắm chặt lấy tay Lâm thị: “Mẫu thân, không phải ta cố ý, ta thật sự không cố ý…Ta không muốn bị người khác xem thường. Ta rất sợ hãi, mọi người đều cười nhạo ta, đều nói mẫu thân sinh ra một Thiên sát cô tinh, còn nói sẽ đi theo khắc ta khắp nơi. Ta không muốn, ta không muốn a! Ta cũng là nữ nhi của người, xem như thương hại ta a! Mẫu thân!”

Khuôn mặt Lâm thị dường như vặn vẹo, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau: “Ngươi là nữ nhi của ta. Hắn cũng là con trai ruột của ta! Ngươi sao có thể nhẫn tâm hạ thủ được?” Lâm thị nắm lấy bả vai Âu Dương Khả, móng tay đâm sâu vào da thịt nàng ta.

Âu Dương Khả lại cũng cơ hồ như phát điên: “Mẫu thân, nó đã chết rồi! Đã chết rồi! Ta mới là người còn sống! Ta mới là đứa con duy nhất của người! Mẫu thân nên lo lắng cho ta, ta không muốn bị Âu Dương Noãn vĩnh viễn dìm dưới chân!” 

Vương mama hoảng sợ nhìn Âu Dương Noãn, dùng sức che miệng nàng ta lại: “Nhị tiểu thư! Không được hét! Không được hét!”

Đúng lúc này liền nghe ầm một tiếng, ba người bên trong cả kinh. Ánh mắt Lâm thị sắc bén quát to: “Ai?”

Sau lưng ba người, vú nuôi Cao thị mặt trắng bệch quỳ rạp xuống đất. Thau nước bưng trên tay rơi trên đất, nước lênh láng chảy xuôi đến váy Lâm thị.

Cao thị đã hoảng sợ đến cực điểm, nàng ta bất quá chỉ ra ngoài lấy nước lau người cho tiểu thiếu gia. Không ngờ khi trở về lại nghe được đoạn đối thoại như vậy, quả thực người bình thường khó có thể giữ được bình tĩnh….Cao thị liên tiếp dập đầu, liều mạng nói: “Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng! Nô tỳ cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy!”

Đây chỉ là nói mà thôi, Cao thị đích thực cái gì không nên cũng đều đã nghe đã thấy hết. Lâm thị cùng Vương mama nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Đột ngột như vậy làm cho bà ta từ trong đau đớn vì mất con trai lập tức tỉnh táo lại. Lâm thị lạnh lùng nói: “Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt! Trên người tiểu thiếu gia nóng như vậy, ngươi còn không mau đi lấy một chậu nước đến đây lau người cho thiếu gia!”

Cao thị hoảng sợ nhìn về cái nôi. Tiểu thiếu gia rõ ràng đã chết…phu nhân lại bắt nàng lấy nước lau người cho một đứa nhỏ đã chết…Trong lòng Cao thị quá mức sợ hãi, sợ hãi đến mức không nói được câu gì. Nhìn vào ánh mắt hoảng sợ đó, Lâm thị nhanh chóng hạ quyết định, Cao thị này đã nghe được tất cả, tuyệt đối không thể giữ lại.

Lâm thị liếc mắt với Vương mama, Vương mama lập tức hiểu ý. Chậm rãi đứng thẳng, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng trang nghiêm thường ngày: “Phu nhân bảo ngươi đi lấy nước, ngươi điếc rồi sao?”

Cao thị giật mình, muốn đứng lên nhưng hai chân nhũn ra không thể đứng dậy. Vương mama đi lên dùng sức đá nàng ta một cái, Cao thị lập tức té nhào rồi bò ra ngoài.

Vương mama nhìn gương mặt lạnh lẽo của Lâm thị, rất nhanh đi theo ra ngoài.

….

Lâm thị cùng Vương mama rời đi thật lâu rồi Lê Hương mới cảm thấy bản thân có chút khí lực đứng lên. Nàng siết chặt đồ trong tay, trong lòng không khỏi run run! Thật sự phải hãm hại Đại tiểu thư sao? Nếu như vậy….cả đời Đại tiểu thư sẽ bị hủy a!....

Ngay lúc Lê Hương đang ngơ ngẩn thì thấy Vương mama chỉ đạo ba mama mặt mày lạnh lùng nâng một bao tải đi ra hướng sân sau. Bản năng mách bảo Lê Hương là đã có chuyện xảy ra. Nghĩ rằng phu nhân vì muốn áp chế nàng mà bắt muội muội nàng đến! Trong lòng liền run rẩy, không tự chủ được mà lặng lẽ đi theo.

Phía sau Phúc Thụy viện cực kỳ yên ắng, ngày xưa ngoại trừ nha đầu quét dọn thì căn bản không có ai đến đây. Lê Hương tránh ở góc tường, thân mình dựa vào cây cột ở chỗ hành lang gấp khúc. Đến khi nhìn thấy hết cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc há miệng, đã không thể tin được những gì mà mình đang chứng kiến.

Lê Hương thấy Vương mama chỉ đạo mấy người ôm bao tải vội vàng hướng đến giếng nước. Bên trong bao tải hình như có người! Lê Hương đoán không sai, bởi vì rất nhanh nàng ta đã nghe thấy người trong bao tải thất thanh kêu lên: “Buông ra, buông ra! Nô tỳ cái gì cũng không biết! Cầu phu nhân tha mạng….” Chỉ là âm thanh này suy yếu vô lực, tựa hồ như không phải người bình thường.

Lê Hương trừng to mắt, thấy Vương mama chỉ huy những người đó đem bao tải nâng lên trên miệng giếng. Đúng lúc này miệng bao tải mở ra, Lê Hương lập tức thấy mặt Cao thị. Cao thị như là dùng hết khí lực toàn thân, hai tay sống chết nắm chặt lấy tay một mama, liều mạng muốn dãy dụa! Lê Hương hoảng sợ nhìn một màn này, cả người đông cứng lại, hai chân nhũn ra không thể động đậy.

Vương mama cười lạnh một tiếng, đem bàn tay Cao thị từng ngón từng ngón gỡ xuống. Mấy người liều mạng đẩy Cao thị xuống giếng. Cao thị vì mạng sống mà bất chấp giãy dụa. Vô tình đáng sợ đến mức này, Lê Hương biết, cả đời này nàng không thể quên được.

Chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, Cao thị rốt cuộc cũng bị đẩy xuống. Từ trong giếng truyền đến tiếng kêu, âm thanh kia giống như đao bén nhọn mà đáng sợ. Lê Hương cảm thấy máu như vọt lên đỉnh đầu, hai tai liền bị ù đi. Vài mama ôm một khối đá bên thành giếng ném xuống dưới, bên trong liền truyền đến tiếng vọng của bọt nước sôi trào. Vương mama ghé vào nhìn trong chốc lát rồi nhìn mọi người mặt không đổi sắc gật gật đầu. Bốn người liền lặng yên không một tiếng động rời đi…

Qua một lúc, hết thảy đều đã yên lặng như cũ, Lê Hương vẫn ngã ngồi dưới đất, sợ tới mức toàn thân run rẩy. Lúc dùng hết lực muốn đứng dậy, mới phát hiện váy đều đã ướt đẫm….Thì ra nàng ta đã bị dọa đến không thể khống chế….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui