Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Ánh mắt Âu Dương Noãn vẫn dừng trên người phó dịch áo xanh kia. Bỗng dưng một bàn tay nho nhỏ bắt lấy làn váy nàng. Âu Dương Noãn cúi đầu nhìn liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo xuất hiện trước mắt nàng. Đôi mắt to tròn đen láy, cái miệng nhỏ nhắn cong cong, đang cười đến thực vui vẻ: “Tỷ tỷ!” 

Lâm Nguyên Tuyết kêu lên, một bên chân nhanh nhẹn bước lên lan can, đứng trước mặt Âu Dương Noãn: “Tỷ tỷ!” Nhóc con vươn tay ôm lấy cổ Âu Dương Noãn, dụi dụi vào đầu vai nàng.

“Cẩn thận, ngã xuống bây giờ!” Âu Dương Noãn vội vàng nắm lấy tay tiểu nha đầu, không nghĩ liền tác động vào vết thương, hơi hơi cau mày.

Hồng Ngọc vội vội vàng vàng ôm lấy Lâm Nguyên Tuyết, sợ nó ngã. Nhưng Lâm Nguyên Tuyết lại tựa hồ như không muốn, xoay tới xoay lui không chịu xuống.

Nhưng vào lúc này, Âu Dương Noãn cảm giác được có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình. Nàng ngẩng đầu liền thấy người nọ.

Hắn đứng ở đằng kia, mặc áo xanh phó dịch hạ đẳng, khuôn mặt chỉ có một nửa lộ ra dưới ánh mặt trời, bên trái có một vết sẹo như con rết thật dài, nhìn rất dữ tợn đáng sợ, lại kỳ dị khiến người ta không chuyển được tầm mắt.

Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua, giống như không hề lưu tâm, nàng chỉ cúi đầu nhìn Lâm Nguyên Tuyết nói: “Muội còn không nghe lời, đừng trách tỷ tỷ mặc kệ muội nha!”

Nghe thấy âm thanh này, Lâm Nguyên Tuyết ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Âu Dương Noãn nói: “Tuyết Nhi rất ngoan. Đại ca nói tỷ tỷ bị thương….cho nên phải cẩn thận. Muội liền cẩn thận cái miệng!” Nói đến đây liền dùng cái miệng nhỏ nhắn mềm mềm hôn lên mặt Âu Dương Noãn, làm nũng nói: “Tỷ tỷ, muội rất ngoan. Đúng không?”

“Được rồi! Tuyết Nhi rất ngoan!” Âu Dương Noãn mỉm cười ôn nhu. Mặc dù không nhìn người nọ nhưng toàn thân nàng lại mẫn cảm nhận thấy ánh mắt chuyên chú và nóng rực của hắn. Nhưng khi vừa nhấc đầu liền thấy đối phương vẫn cúi đầu, tựa hồ như đang chuyên tâm chăm sóc hoa cỏ.

“Tuyết Nhi vẫn luôn không dám quấy rầy tỷ tỷ a!” Đôi tay nhỏ bé của Lâm Nguyên Tuyết vòng qua gáy Âu Dương Noãn, giống như con mèo nhỏ nũng nịu. Ánh mắt Âu Dương Noãn không tự chủ được liền nhu hòa.

Ở trước mặt đứa nhỏ này, trên người nàng hiếm khi không mang vẻ phòng bị như vậy. Kẻ phó dịch bên kia bất giác nâng ánh mắt lên, không để ý mà nhìn chằm chằm nàng.

“Hỗn xược! Biểu tiểu thư là người ngươi có thể nhìn sao? Mau cúi đầu xuống!” Triệu mama quản sự trong vườn quát lớn.

Tôi tớ kia nhìn Triệu mama, trong ánh mắt kia thế nhưng lại mang theo một loại sức mạnh đáng sợ, nhất thời khiến Triệu mama kinh hãi, không tự chủ được mà ngậm miệng lại.

“Tỷ tỷ, muội đói!” Lâm Nguyên Tuyết tựa đầu vào vai Âu Dương Noãn, dùng thanh âm mềm nhẹ nói.

“Cùng tỷ tỷ đến Mộng vũ lâu đi, ở đó ta có tô ca chưng đường nóng hổi cùng kẹo hồ lô, ăn ngon lắm a!” Nàng nhẹ giọng dỗ.

“Được!” Lâm Nguyên Tuyết cười trong trẻo trả lời, buông hai tay, thân mình nho nhỏ thoăn thoắt nhảy xuống, chủ động nắm lấy tay Âu Dương Noãn.

Một nha đầu trong hoa viên nhìn Âu Dương Noãn mang Lâm Nguyên Tuyết rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Vị biểu tiểu thư này đúng như thiên tiên, ta đứng trước mặt người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Sợ thổi người bay mất!”

“Phi, phi. Nói bậy bạ cái gì đó?” Triệu mama mất hứng trách cứ.

“Mọi người từ trên xuống dưới có ai là không nói đâu. Biểu tiểu thư so với Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư phủ chúng ta còn có khí phái hơn. Tương lai nói không chừng….”

Âu Dương Noãn thật là tuổi trẻ mỹ mạo, ôn nhu xinh đẹp, giống như một đóa phù dung nở rộ. Mỗi lần nhìn thấy nàng đều khiến người ta không tự chủ được mà nhớ tới Đại tiểu thư Lâm Uyển Thanh lúc đó. Chỉ là Đại tiểu thư năm đó có bao nhiêu thanh nhã cao quý thì Âu Dương Noãn lại luôn mỉm cười với mọi người, hiền hòa thân thiết bấy nhiêu. 

Trong lòng Triệu mama âm thầm ca ngợi, nhưng cũng không muốn giống bọn nha đầu không biết chừng mực này nên vội vàng cướp lời: “Nói hươu nói vượn cái gì hả? Các chủ tử thường không thích bọn nha đầu lắm lời, ngươi nên nói ít làm nhiều mới phải. Nếu còn nói lung tung ta liền kêu người bán ra ngoài. Càng ngày càng vô phép…”

Nha đầu kia liền cúi đầu, không dám hé răng.

Triệu mẹ hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ hạ nhân trong phủ sao lại không có quy củ như vậy. Nha đầu làm loạn nói huyên thuyên liền thôi, ngay cả hạ nhân cắt cỏ cũng dám nhìn chằm chằm tiểu thư tôn quý.

Triệu mama theo bản năng nhìn chung quanh tìm kiếm hạ nhân kia muốn mang hắn giao cho tổng quản trách phạt nhưng vừa nhấc mắt liền không thấy người đâu nữa.

Bên kia, Lão thái quân tản bộ dọc theo điêu lan cẩm thạch chậm rãi tản bộ, Đỗ mama thật cẩn thận đi cùng. Đúng lúc này Lão thái quân liền thấy Âu Dương Noãn đang dẫn theo một tiểu cô nương đi tới. 

Ánh mắt trời chiếu xuống mái tóc đen nhánh, khuôn mặt tuyết trắng, một thân y phục nguyệt sắc của Âu Dương Noãn. Váy dài màu hồng cánh sen, trên đầu cài một đóa mẫu đơn cùng trâm điểm nhiều châu ngọc, dưới ánh mặt trời lại càng phát sáng. Lúc bước đi lấp la lấp lánh trông rất đẹp mắt. 

Chỉ là….đứa nhỏ bên cạnh là ai? Lão thái quân nghi hoặc nửa ngày rồi nhìn Đỗ mama. Đỗ mama liền nhanh chóng phân phó tiểu nha hoàn dẫn Âu Dương Noãn đến.

Đến gần liền thấy bên người Âu Dương Noãn đúng là thứ nữ đích tôn Lâm Nguyên Tuyết. Lão thái quân không nghĩ tới, tiểu nha đầu vẻ mặt đỏ bừng bên cạnh ngoại tôn nữ lại là cháu gái của mình. Nhìn thoáng qua thì không khỏi cười nói: “Noãn Nhi, sao lại chạy ra đây? Thân thể vẫn chưa khỏe hẳn a!” 

“Ngoại tổ mẫu, Noãn Nhi đã khỏe hẳn rồi. Không thể nằm trong phòng mãi được!” Âu Dương Noãn mỉm cười trả lời.

“Vậy sao? Mà các con định đi đâu vậy?” Lão thái quân cười tủm tỉm kéo bàn tay mềm mại non mịn của Âu Dương Noãn qua hỏi.

“Con mang Tuyết Nhi đến Mộng vũ lâu!” Âu Dương Noãn mỉm cười trả lời. Thấy tâm tình Lão thái quân không tệ liền mượn cơ hội nhắc: “Ngoại tổ mẫu, lúc trước Noãn Nhi đã có nói với người về chuyện hồi phủ…”

Lão thái quân lập tức trầm mặt xuống, lập tức rút tay về: “Trở về làm gì? Thiếu chút nữa cái mạng nhỏ của con cũng không còn. Nếu con còn xem ta là Ngoại tổ mẫu thì liền an tâm ở lại Hầu phủ, không được trở về!”

Âu Dương Noãn còn muốn nói gì nữa, Lão thái quân lại ôm lấy đầu nói: “Ai nha, ta lớn tuổi rồi, sao đầu lại choáng váng nữa rồi!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, Lão thái quân liền trừng mắt với Đỗ mama bên cạnh. Đỗ mama nhịn cười, Lão thái quân cũng thật là…trước mặt người khác trang nghiêm đoan trang là vậy nhưng chỉ cần đứng trước mặt Ngoại tôn nữ này lại như tiểu hài tử, lại còn dùng mánh khóe…

"Biểu tiểu thư, có chuyện gì ngày mai nói đi. Lão nô đỡ Lão thái quân về nghỉ trước!” Đỗ mama hướng Âu Dương Noãn gật gật đầu.

Trong lòng Âu Dương Noãn thở dài, bất lực nhìn Lão thái quân rời đi. Vừa mới rời khỏi tầm mắt nàng Lão thái quân liền thở dài: “Đứa nhỏ này cũng thật khờ. Toàn gia kia không có cái gì là tốt, nó không nên cứ đòi trở về!”

"Lão thái quân, Biểu tiểu thư cũng là vì Biểu thiếu gia..." Đỗ mama nhẹ giọng nói.

“Hừ, một lòng chỉ nghĩ đến đệ đệ, quả nhiên ngay cả mạng sống cũng không cần!” Sắc mặt Lão thái quân càng khó coi. Trong mắt bà, Âu Dương Tước dù sao cũng là con của Âu Dương Trì, hơn nữa dung mạo càng lớn càng giống phụ thân. Mỗi lần nhìn trong lòng bà đều ẩn ẩn tức giận, vẫn luôn cảm thấy xa cách. Không giống Âu Dương Noãn thân thuộc đáng yêu, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nữ nhi Uyển Thanh!

"Lão thái quân, ngài cũng không thể nói những lời tức giận như vậy. Trong lòng Biểu tiểu thư ngài vẫn là quan trọng nhất. Ngài đã quên nửa tháng trước bị nhiễm phong hàn, Biểu tiểu thư biết được liền tự mình đến chăm sóc ăn uống thuốc thang, mọi thứ đều tỉ mỉ chu toàn. Đêm nào cũng ở lại không chịu rời đi, Lão nô thấy bản thân tiểu thư còn bị thương, ép trở về nhưng trời còn chưa sáng hẳn đã lại qua, mãi đến khi ngài lành bệnh mới bằng lòng về nghỉ ngơi. Ngài nói xem, ngoại tôn nữ hiếu thuận như vậy ngài đi đâu mà tìm?”

Âu Dương Noãn đúng là rất hiếu thuận, Lão thái quân tất nhiên biết. Nhưng mi tâm bà vẫn không chịu buông lỏng: “Ai, những điều ngươi nói ta đều biết. Chỉ là…”

“Chỉ là tính tình Biểu tiểu thư đơn thuần lương thiện, trong lòng luôn lo lắng cho người khác. Lão nô có lời không biết nên nói hay không…..Lão thái quân, Lục tiểu thư chỉ là thứ xuất, chỉ là được Đại phu nhân ân điển mang về nuôi dưỡng bên cạnh. Nhưng dù sao vì địa vị của thân mẫu quá thấp mà lớn nhỏ trong phủ có ai chịu để vào mắt đâu? Cho dù là Đại thiếu gia cùng Nhị tiểu thư đối với Lục tiểu thư bất quá cũng chỉ không gây trở ngại mà thôi. Nhưng Biểu tiểu thư lại nhẫn nại làm bạn với đứa nhỏ, có thể thấy được là người tâm địa thuần lương a! Đối xử với một biểu tiểu muội còn như vậy, huống chi là huynh đệ ruột thịt? Dù sao cũng là tỷ đệ tình thâm, ngày đó lúc biểu thiếu gia đến báo tin, đôi mắt đều đã đỏ lên. Ngài quên rồi sao?”

“Tâm địa Noãn Nhi nhân hậu, thật sự là khó có được!”

Thấy Lão thái quân lộ vẻ mặt khen ngợi, Đỗ mama lại nói: “Lão thái quân, ngài còn nhớ Huệ An sư thái từng nói, tương lai biểu tiểu thư còn có đại phúc khí a!”

Lão thái quân hơi hơi sửng sốt, nhớ tới lời Huệ An sư thái từng nói, không tự chủ được mà gật gật đầu: “Noãn Nhi là đứa nhỏ có tâm. Lúc trước nha đầu Uyển Thanh kia bản tính kiên cường, nói một là một, luôn lấy cứng đối cứng. Noãn Nhi thì khác, biết lấy nhu thắng cương, tương lai nhất định có thể đại tạo hóa. Cũng vì nguyên nhân này nên ta mới không muốn nó trở lại bên cạnh đôi mẫu tử lang tâm cẩu phế kia. Noãn Nhi ngày một lớn, bọn họ có chủ ý gì trong lòng lão bà này rõ như ban ngày!”

“Ngài nói phải!”

Lão thái quân hừ lạnh, khuôn mặt như băng tuyết: “Âu Dương gia không nghĩ tìm người tốt cho nữ nhi, cả ngày chỉ biết thấy người sang bắt quàng làm họ. Ngươi nghĩ rằng ta giữ nó lại bên cạnh là vì muốn nó làm bạn với lão bà này hay sao? Ta là vì muốn trù tính cho nó. Nay Hinh Nhi đã có mối hôn sự tốt, sắp tới ta phải vì Noãn Nhi tìm một người thật sự tốt!”

Đỗ mama liên tục gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ, nay tôn nữ trong Trấn quốc Hầu phủ ngoại trừ Lâm Nguyên Hinh của đại phòng thì còn có Đại tiểu thư Lâm Nguyên Nhu của nhị phòng, Tam tiểu thư Lâm Nguyên Thiền cùng Tứ tiểu thư Lâm Nguyên Mai của tam phòng. Nhưng bốn người này cũng không phải là thân tôn nữ của bà, không hề một lòng với Lão thái quân. 

Ngược lại vị Âu Dương Noãn này là nữ nhi duy nhất của Đích trưởng nữ Hầu phủ, tương lai có thể hỗ trợ tiểu thư Nguyên Hinh một tay, giúp đỡ lẫn nhau. Hôn sự của Lâm Nguyên Hinh đã định rồi, Lão thái quân lại càng vội vã muốn vì biểu tiểu thư suy tính, khó trách mãi không chịu thả người….Đỗ mama nghĩ như vậy, tươi cười trên môi càng sâu hơn.

….

Gió, nhẹ nhàng thổi. Hàng liễu bên hồ khẽ đung đưa như ca vũ mềm mại đáng yêu động lòng người. Thêm hoa sơn trà, lựu, đỗ quyên, bích đào….quyến rũ bên cạnh lại càng khiến người ta cảm thấy phiêu dật, yểu điệu. Nước trong hồ nhè nhẹ gợn sóng, cá chép vàng bơi qua bơi lại trong nước, tất cả tình thơ họa ý đều ẩn hiện trong đó. 

Nhìn đến một màn kia trong hoa viên, Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng cười. Âu Dương Noãn xưa nay tâm cơ thâm trầm, giỏi lợi dụng lòng người. Nay trong kinh đô từ trên xuống dưới đều bị nàng lừa, khắp nơi đều truyền lời đồn nàng tướng mạo xinh đẹp, tài hoa hơn người. Vì cứu ấu đệ mà không tiếc tính mạng, người khác còn nói rằng nàng là người thần lương nhân hậu…Nhưng trong mắt hắn, trên đời này tâm địa đen tối, nữ nhân độc miệng nhất không ai vượt qua được Âu Dương Noãn.

Tiếu Thiên Diệp gác chân, nằm trong bụi cỏ bên ngoài lương đình. Tần vương ba ngày trước nhắc nhở hắn, cố ý vì hắn muốn nạp Lâm Nguyên Nhu Trấn quốc Hầu phủ làm Thế tử phi. 

Lâm Nguyên Nhu méo hay tròn hắn không thật sự chú ý. Chỉ là hắn biết Lâm Nguyên Nhu là biểu tỷ của Âu Dương Noãn. Mà hiện tại Âu Dương Noãn đang dưỡng thương ở Hầu phủ. Chỉ điểm này thôi đã khiến hắn nổi lên hứng trí, tìm cách trà trộn vào Trấn quốc hầu phủ.

Hắn tự nói với bản thân, bất quá là chỉ muốn đến nhìn xem rốt cuộc Lâm Nguyên Nhu có bộ dạng như thế nào? Nhưng thực tế hắn không thể nói rõ trong lòng rốt cuộc là có tâm tư gì?

Không nghĩ tới, ngay ngày đầu tiên liền vừa vặn gặp Âu Dương Noãn. Bất quá xem ra, nàng căn bản không nhận ra hắn, nếu không chắc chắn đã sớm lớn tiếng kêu lên rồi. Hoặc là cố ý nhục nhã hắn một phen. Bên môi Tiếu Thiên Diệp gợi lên nụ cười lạnh, không nhận ra là tốt, thuận lợi cho hắn hành động!

Vốn quản gia sắp xếp rất tốt, phân hắn ở cùng một phòng với ba tên sai dịch khác. Nhưng hắn có thân phận gì? Sao có thể ở cùng một phòng với bọn hạ lưu này? Hắn liền dùng kế, ba người kia từng người một bị chuyển đến phòng khác, để hắn một mình độc chiếm cả gian phòng. Trừ bỏ vết sẹo trên mặt dùng để che dấu thường xuyên bị người ta đứng từ xa vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ thì hắn không cảm thấy bất tiện chỗ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui