Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Vương Hoắc lau khô nước mắt, vội vàng nói: “Năm năm trước, khi ta còn là tham tướng dưới trướng của Lâm Văn Uyên, hắn phụng chỉ chinh phạt phản tướng Ngô Lập Đức. Sau khi thành công, ta cùng năm tên tham tướng khác cùng nhau kiểm kê tài vật thu được, phát hiện trăm vạn lượng bạc trong tiền khố mất đi không rõ. Vốn chúng ta cũng hoài nghi có người từ giữa bỏ túi riêng, sau khi tra xét mới phát hiện người tiếp quản tiền khố lúc trước chính là tâm phúc của Lâm Văn Uyên!”

"Chúng ta chức quan hèn mọn, vốn không nghĩ đến sẽ tham dự việc này. Chỉ là trong đó có một tên tham tướng tên là Chu Thành, hắn với Lâm Văn Uyên xưa nay không vừa mắt nên mượn cơ hội viết một bản tấu chương muốn mật báo lên triều đình, cũng buộc bốn người chúng ta ký tên. Ai ngờ bản tấu chương đó lại lạc vào tay Lâm Văn Uyên…”

“Vậy bốn người kia sao rồi?”

Vương Hoắc vừa nghe, không tự chủ được mà rùng mình một cái. Trong ánh mắt lộ ra sự run rẩy khủng hoảng: “Lâm Văn Uyên nhốt mấy người chúng ta vào một phòng, phóng hỏa muốn thiêu sống….Những người khác đều bị chết cháy, chỉ có mình ta cướp được ngựa may mắn chạy thoát. Nhưng Lâm Văn Uyên chưa từ bỏ ý định, còn khắp nơi truy lùng đuổi giết ta. Ta bất đắc dĩ phải tìm một thi thể…..đem quần áo của mình cùng quan điệp đặt trên người hắn, lại cố ý hủy đi gương mặt, ngụy tạo bản thân bị trọng thương bỏ mạng để che mắt….”

Thi thể từ đâu mà có, chỉ sợ là Vương Hoắc vì chạy trốn mà giết một người vô tội. Nhưng Trần Cảnh Duệ căn bản cũng chẳng thèm để ý đến điểm này. Hắn lại gần đối phương, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã trốn thoát thành công, tại sao vẫn bị người đuổi giết?”

“Ta vốn mai danh ẩn tích được bốn năm, nhưng nửa năm trước, không biết Lâm Văn Uyên từ đâu biết được tin tức ta còn sống nên phái người tìm được quê cũ của ta…...Ta buộc phải chạy trốn, lần này nếu không phải có Đại công tử phái người tương trợ, chỉ sợ ta đã phải chết trong tay Lâm Văn Uyên!”

“Có chứng cứ không?”

“Có! Trong tay ta có giữ bản sao của sổ sách lúc trước! Số lượng đều được ghi lại rất rõ ràng!”

Trần Cảnh Duệ gật gật đầu, trầm tư một lát rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Kế tiếp, ngươi muốn làm gì?”

“Ta…ta…” Trong lòng Vương Hoắc cả kinh, ngẩng mạnh đầu lên lại thấy đôi mắt như chim ưng của Trần Cảnh Duệ đang chằm chằm nhìn mình. Trên trán hắn không tự chủ được mà rịn mồ hôi lạnh, do dự nói: “Mong Đại công tử chỉ cho ta một con đường!”

Trần Cảnh Duệ vẫn luôn bí mật tra xét sự cố xe ngựa ngày hôm đó, cuối cùng hắn truy ra hết thảy đều có quan hệ với Lâm Văn Uyên Trấn quốc Hầu phủ. Hắn biết rõ, Lâm Văn Uyên thân là Bộ Binh Thượng Thư, trong tay nắm quyền cao, cũng không phải là người dễ đối phó. 

Nhưng Trần Cảnh Duệ thực sự không cam lòng dừng tay, luôn tìm kiếm nhược điểm của Lâm Văn Uyên. Phải thật vất vả lắm mới tra ra chuyện năm năm trước này. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng nhân chứng chuyện năm đó đều đã bị giết nhưng ông trời lại giúp đỡ hắn, thế nhưng lại khiến Vương Hoắc rơi vào tay hắn. Trần Cảnh Duệ vốn lập tức nghĩ sẽ đưa nhân chứng đến trước mặt Hoàng đế, thế nhưng quyết tâm đến trước mắt rồi hắn lại thay đổi chủ ý.

Tâm tư của Võ quốc công, phụ thân hắn trước mắt chính là kiệt lực duy trì thế cân bằng của Quốc công phủ trong triều đình. Không hề có ý định tham gia vào tranh đấu giữa phủ Thái tử cùng phủ Thái vương. Lúc trước, khi có chiến tranh, phó tướng lúc đó là Lâm Văn Uyên, đương nhiên chủ soái chính là Tần Vương! 

Hiện tại, nếu hắn đem Vương Hoắc công khai thì chắc chắn trong nội bộ triều đình sẽ có một sự chấn động lớn. Đến lúc đó, phủ Võ quốc công mặc dù không muốn cũng bị ép đứng phía đối lập với Tần vương. 

Lại nói, cho dù Hoàng đế có vì vậy mà trừng phạt Lâm Văn Uyên thì phủ Võ quốc công cũng không tránh được việc kết oán với Tần vương. Phụ vương vẫn luôn đa mưu túc trí, chắc chắn sẽ tình nguyện để muội muội hắn chịu ủy khuất cũng sẽ không đánh cược vận mệnh toàn bộ gia tộc để đối nghịch với Tần vương!

Nhưng bắt hắn phải buông thả quân cờ phải vất vả lắm mới có được này, hắn lại thực sự không cam tâm! Hiện nay, chỉ có cách đem quân cờ này quỷ không biết thần không hay đưa đến tay phủ Thái tử. Quan trọng nhất là, Võ quốc công phủ tuyệt đối không có quan hệ gì đến chuyện này mới được.

Nghĩ đến đây, Trần Cảnh Duệ liền nắm lấy cánh tay gầy trơ xương của Vương Hoắc nâng hắn dậy: “Chuyện này ta phải suy nghĩ cẩn thận. Trước hết ngươi cứ ở đây hảo hảo nghỉ ngơi, ta đều sẽ có chủ trương!”

…..

Chạng vạng ngày hôm đó, trời đổ cơn mưa. Sắc trời ngoài cửa ảm đạm, gió lớn, mưa tầm tã. Nhưng trong không khí lại oi bức dị thường, mưa to cùng nhiệt khí kết thành hơi ẩm, khiến người ta có chút khó chịu, sau lưng cũng thấm một tầng hồ hôi. Lâm Nguyên Hinh có chút phiền chán nhìn mưa bên ngoài, nha hoàn bên cạnh dùng sức quạt. Nàng lắc đầu nói: “Còn chưa vào hạ, thời tiết sao đã nóng như thế này?”

Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Có lẽ đây là lý do trời mưa!”

“Uh, nếu hôm nay mưa lớn, ta sẽ ngủ lại đây. Tỷ muội chúng ta cùng trò chuyện!” Lâm Nguyên Hinh nói, trên mặt rốt cục cũng có chút cao hứng.

Âu Dương Noãn vừa muốn nói chuyện, còn chưa kịp lên tiếng liền thấy một nha đầu ôm mặt, tóc rối tung khóc lóc chạy vào. Nhìn phương hướng chạy, chắc không nghĩ tới hai vị chủ tử đều ngồi ở đại sảnh gian ngoài, nhìn thấy các nàng liền kinh hoảng, muốn lui xuống liền vừa vặn đụng phải Hồng Ngọc đang bưng trà lên. Hồng Ngọc nhất thời trách mắng: “Sao lại lỗ mãng như vậy?”

Nha đầu kia vội vàng che mặt muốn lui xuống, Âu Dương Noãn đột nhiên nói: “Là Lê Hương sao? Vào đi!”

Hồng Ngọc nhìn Lê Hương, gật gật đầu. Lê Hương nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc, quần áo rồi mới dám bước vào phòng.

Nhìn thấy mặt Lê Hương, Lâm Nguyên Hinh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người: “Mặt ngươi làm sao vậy?”

Mắt Lê Hương bầm tím, trên gương mặt đều là dấu vết móng tay cào, vẫn còn rỉ máu, bên miệng đều là màu xanh. Âu Dương Noãn bước nhanh qua, nâng cằm nàng ta lên nhìn cả nửa ngày: “Sao lại thế này?”

Lê Hương lập tức quỳ xuống, cả người phát run, nước mắt như mưa: “"Tiểu thư! Tiểu thư! Không phải nô tỳ có ý tranh chấp với ai. Là nha hoàn Hoa Lan của Nhu tiểu thư nói bậy, nô tỳ bất quá chỉ nói nàng ta hai câu. Trong lời nói vốn không hề có ý tranh chấp nhưng Hoa Lan lại đi cáo trạng với Nhu tiểu thư. Nhu tiểu thư nghe xong lại không nói hai lời liền bắt nô tỳ lại cho người liều mạng đánh….Nô tỳ….Nô tỳ oan uổng a tiểu thư!” 

“Nha hoàn kia nói Noãn Nhi cái gì?” Lâm Nguyên Hinh vừa nghe nói Lâm Nguyên Nhu sai người động thủ, mày lập tức nhăn lại.

Lê Hương lấm lét nhìn Âu Dương Noãn, trong ánh mắt tựa hồ có sợ hãi vô hạn: “"Nhu tiểu thư nói…nói…”

Lâm Nguyên Hinh đặt mạnh ly trà trong tay xuống bàn: “Nói mau!”

Lê Hương tựa hồ thập phần sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói: "Nha đầu Hoa Lan kia mắng tiểu thư chúng ta không biết xấu hổ, cứ bám trụ ở Trấn quốc Hầu phủ mãi không chịu đi. Còn nói…còn nói….có mẫu thân sinh ra lại không có mẫu thân nuôi dưỡng…” Lúc nói đến câu cuối cùng, thanh âm mơ hồ như không còn nghe thấy.

"Im miệng!" Lâm Nguyên Hinh quát một tiếng chói tai ngăn lời Lê Hương. Chuyện Đại cô mất sớm chính là chỗ đau nhất trong lòng Âu Dương Noãn. Một nha đầu như Hoa Lan thế nhưng lại dám nói những lời này, có thể thấy được Lâm Nguyên Nhu càn rỡ như thế nào!

"Tiểu thư! Nô tỳ là vì bất bình thay ngài! Nô tỳ bất quá chỉ muốn Hoa Lan bớt nói lung tung nhưng nàng thế nhưng lại đánh nô tỳ rồi còn bẩm báo với Nhu tiểu thư…” Lê Hương nước mắt vòng quanh.

Lâm Nguyên Hinh lo lắng nhìn Âu Dương Noãn, thần sắc lập tức thay đổi. Bởi vì nàng tinh tường nhận ra, mặt Âu Dương Noãn cơ hồ như không còn huyết sắc, giống như là bị đả kích thật lớn.

Lâm Nguyên Hinh lập tức đi lên cầm tay nàng, ôn nhu nói: "Noãn Nhi! Noãn Nhi! Muội đừng tin những lời này. Các nàng chính là cố ý nói cho muội nghe, nếu muội tức giận thì đã trúng kế bọn họ rồi!” Lâm Nguyên Hinh liên tục an ủi, thần sắc Âu Dương Noãn lại càng lạnh băng, đôi mắt như phát hỏa.

"Hinh biểu tỷ, là ta cứ bám lấy Hầu phủ không chịu đi sao?” Âu Dương Noãn nói từng chữ từng chữ, cơ hồ như toát ra từ xương tủy. 

Lâm Nguyên Hinh trong lòng run lên, cơ hồ nói không ra lời. Âu Dương Noãn cười lạnh một tiếng nói: "Mẫu thân ta mất sớm, nhưng cũng không tới phiên một nha đầu bên người nàng ta tới nhục nhã! Ta cũng muốn đi hỏi nàng ta một chút, thường ngày ta nhường nhịn khắp nơi chưa đủ sao? Đến tột cùng ta đã làm gì sai? Sao lại muốn nhục nhã mẫu thân ta như vậy?” 

Nói xong hàng mi dài của nàng chớp chớp, từ góc độ của Lâm Nguyên Hinh có thể thấy được cằm của Âu Dương Noãn đang cắn chặt, có thể thấy được đối phương đang thực sự tức giận. Trong lòng Lâm Nguyên Hinh càng thêm sầu lo, rất nhanh liền nghe Âu Dương Noãn lớn tiếng nói với Lê Hương: “Mau đứng lên đi cùng ta!” 

Lê Hương nhanh chóng lau nước mắt, nghiêng ngả đứng dậy. Âu Dương Noãn cũng không nhìn Lâm Nguyên Hinh, lập tức bước nhanh ra ngoài. Hồng Ngọc cùng Lê Hương nhìn nhau, cũng nhanh chóng bước theo ra ngoài.

“Noãn Nhi, bên ngoài còn đang mưa a! Noãn Nhi, muội đừng vội, đợi ta với!” Lâm Nguyên Hinh không nghĩ Âu Dương Noãn vẫn luôn ẩn nhẫn cũng sẽ có lúc không khống chế được như vậy. Lâm Nguyên Hinh không kịp nghĩ lại, chỉ cảm thấy Lâm Nguyên Nhu khinh người quá đáng, thế nhưng lại dám vô lễ với đại cô Lâm Uyển Thanh đã mất nhiều năm, cho nên mới hoàn toàn chọc giận Âu Dương Noãn.

Lâm Nguyên Hinh vội vàng phân phó nha đầu: “Mau, mau đi bẩm báo Lão thái quân!” Nói xong liền nhanh chóng theo ra ngoài, Âu Dương Noãn đi rất nhanh. Ô trúc căn bản không che được những giọt nước mưa từ tứ phía tạt vào, đi một lát quần áo Lâm Nguyên Hinh cũng đã ướt đẫm nhưng vẫn mặc kệ băng nhanh qua. Đến một đình lý trong hoa viên liền tìm được Âu Dương Noãn. Trùng hợp là, Lâm Nguyên Nhu cũng ở đó.

“Nha đầu của ngươi rốt cuộc là có nói những lời này hay không?”  Thanh âm của Âu Dương Noãn lạnh băng cơ hồ khiến người ta phải đông cứng lại.

"Noãn Nhi muội muội! Hay là nha đầu của muội nghe lầm a! Hoa Lan của ta cũng không phải người không có quy củ như vậy!” Nói xong Lâm Nguyên Nhu quay đầu lại, nhìn Hoa Lan hỏi: “Hoa Lan, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Ngươi mau nói rõ ràng cho ta!”

Hoa Lan lau mặt, lau đi hai giọt nước mắt vốn không có rồi quỳ xuống nói: “Nô tỳ tất nhiên không dám! Chính là trước đó vài ngày nô tỳ có trở về nhà, thấy muội muội nhà biểu thúc đáng thương, sau khi trở về mới cảm thán vài câu!” 

Nói xong, một bên dập đầu, một bên làm bộ khóc nói: “Biểu tiểu thư, ngài ngẫm lại xem, nô tỳ có thân phận gì? Sao dám nói những lời đó chứ? Vốn chỉ là cùng mấy tỷ muội nói biểu muội kia của nô tỳ đáng thương, mới ba tuổi đã mất mẫu thân. Nhưng không biết nha đầu của ngài bỗng nhiên từ đâu xông lên, chưa kịp phân trần liền đánh nô tỳ hai bạt tai! Mama trong viện nhìn không nỡ nên mới giúp đỡ nô tỳ giáo huấn nàng. Nếu ngài không tin, có thể hỏi Hương Tú!”

Lâm Nguyên Nhu một bên xẹt qua tia cười lạnh, nhìn thoáng qua Hương Tú khiến nàng ta cả kinh, lập tức quỳ xuống nói: “Hoa Lan nói đúng. Chúng nô tỳ quả thực chỉ nói đến biểu muội của Hoa Lan. Nhưng Lê Hương tỷ lại nghĩ nhằm vào mình, bỗng nhiên xông lên đánh người. Thực sự khiến chúng nô tỳ không tưởng được a!”

“Nói bậy! Hết thảy chính tai ta đều nghe thấy. Các ngươi thông đồng với nhau, đánh chết cũng không thừa nhận sao?” Sắc mặt Lê Hương trắng bệch, tay chân đều luống cuống hết lên.

Lâm Nguyên Nhu cười lạnh nói: "Noãn Nhi! Nha đầu của ta không phải là người không có lý do mà xông lên đánh người như vậy! Ngươi đừng hiểu lầm a!”

Lời của Lâm Nguyên Nhu vừa dứt, trên trời đột nhiên vang lên tiếng sấm long trời, bọn nha đầu trong đình đều giật này mình. Âu Dương Noãn cười lạnh nói: "Hiểu lầm? Thương tích trên mặt Lê Hương cũng là hiểu lầm sao? Biểu tỷ dung túng ác nô đả thương người, lại còn chối bỏ trách nhiệm. Biểu tỷ đang đóng kịch cho mọi người xem sao?”

Lâm Nguyên Nhu nhướng mày, đôi mắt đẹp mang theo sự trào phúng: “Noãn Nhi không phải luôn luôn có độ nhẫn nhịn thật lớn sao? Như thế nào hôm nay lại không nhịn nổi? Bất quá chỉ là một nha đầu, có đánh chết cũng không sao, ngươi còn muốn như thế nào? Đánh lại người của ta sao?”

Kiêu căng ngạo mạn như vậy, ngay cả Lâm Nguyên Hinh cũng không thể nhẫn nại, liền tức giận nói: “Lâm Nguyên Nhu, ngươi đừng quá đáng!”

"Hinh nhi! Từ nhỏ đến lớn ngươi nói đi nói lại cũng chỉ có câu này. Ngươi nói không phiền, ta đây cũng không đủ kiên nhẫn để nghe. Ai, ta thật sự không rõ Bá phụ vì sao muốn gả ngươi vào phủ Thái tử, nữ tử bên cạnh Hoàng trưởng tôn nhiều lắm. Đừng để đã không giành được sủng ái lại còn liên lụy đến nhà chúng ta cũng bị chê cười a!” Lâm Nguyên Nhu thản nhiên cười nói những câu thật chói tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui