Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chính sảnh Noãn các.

Hương thơm mát lạnh từ trong hương đỉnh lượn lờ thoát ra, thấm vào ruột gan. Hồng Ngọc cùng Xương Bồ đều im lặng đứng ở một bên.

Ngoài cửa sổ tiếng gió rít gào, thổi vào khiến mành rung động. Hồng Ngọc liền bước đến cẩn thận đóng cửa sổ lại rồi lại cúi đầu im lặng đứng một bên.

Âu Dương Noãn không tin nhìn Âu Dương Tước: "Đệ nói là phụ thân có thiếp bên ngoài?”

Âu Dương Tước gật đầu, đôi mắt thâm thúy của thiếu niên như hàn tinh đêm thu: “Tỷ tỷ, người của biểu ca đã điều tra được, nữ tử này xuất thân thanh lâu, còn sinh được một nữ nhi. Dựa theo ngày sinh tính ra thì đứa nhỏ này được hình thành khi đang là hiếu kỳ của Thái hoàng Thái hậu. Phụ thân lúc này gặp phải phiền toái rất lớn!”

Khi hắn nói đến Âu Dương Trì, trong ánh mắt có ánh sáng lạnh hiện lên.

Âu Dương Noãn không trả lời mà chỉ trầm mặc. Một lúc lâu sau nàng mới thở dài một hơi, thì thào lẩm bẩm. Ngay cả trong hô hấp cũng tràn đầy hương vị chua xót. Từng câu từng chữ đều khàn khàn, lạnh lẽo: “Ta chỉ là….vì cảm thấy tiếc hận cho mẫu thân!”

Người sao lại gả cho một nam nhân như vậy? Vì sao? Nam nhân này chẳng những hại chết Lâm Uyển Thanh, mà mười mấy năm qua chưa từng che chở cho nàng cùng Tước Nhi dù chỉ một ngày. 

Cái này cũng xem như thôi đi, nhưng hắn lại còn vì sai lầm của bản thân mà hy sinh cả cuộc sống của nữ nhi. Được! Được lắm! Phụ thân như vậy, đúng là phụ thân tốt nhất trên đời này rồi! Tốt đến mức khiến nàng không còn lời nào để nói.

“Tỷ tỷ, ta nghe nói Thánh Thượng đã hạ chỉ ban hôn xuống Võ quốc công phủ. Có khả năng Trần Cảnh Duệ sẽ thẹn quá hóa giận, hắn nhất định sẽ lấy chuyện này để hả giận!”

Sắc mặt Âu Dương Tước có chút do dự: “Đáng tiếc biểu ca không có biện pháp điều tra ra hắn giấu người ở đâu! Bằng không chúng ta có thể tiên hạ thủ vi cường!”

Âu Dương Noãn nhìn hắn, chậm rãi nói: “Tìm được rồi cũng vô dụng. Đệ chớ quên, nữ tử này từng ở thanh lâu, những người nơi đó có khả năng đều từng gặp qua phụ thân. Đến lúc đó tang chứng vật chứng đầy đủ, ông ta không thể thoát tội, còn khiến Âu Dương gia cũng bị liên lụy!”

Trong đầu Âu Dương Tước nhanh chóng suy nghĩ: “Hay là….chúng ta có thể xin người hỗ trợ áp chế Võ quốc công phủ!”

Hô hấp của Âu Dương Noãn có chút dồn dập, chung quy vẫn cắn chặt răng, lắc đầu nói: “Không ổn!”

Âu Dương Trì ích kỷ bạc tình, nàng sớm đã biết. Nhưng hắn lại to gan lớn mật như vậy khiến nàng thật không ngờ. Huống chi muốn áp chế Võ quốc công phủ, tuyệt đối không phải chuyện dễ.

Âu Dương Tước thật sự nhịn không được, đứng mạnh lên nắm chặt lấy tay Âu Dương Noãn: “Tỷ tỷ, chúng ta rời khỏi kinh đô được không? Không cần lo cho người phụ thân chỉ biết tư lợi kia, trong lòng ông ta căn bản không có chúng ta, sao tỷ phải ở đây vì lỗi lầm của hắn? Hết thảy đều không liên quan đến chúng ta!”

Nhìn ánh mắt trong suốt, vẻ mặt chờ mong Âu Dương Tước, Âu Dương Noãn có chút sửng sốt, trong lòng nhất thời hơi hơi động. Tước Nhi nói đúng, phụ thân như vậy không đáng để nàng phải lo nghĩ. Để Võ quốc công phủ hoàn toàn đả kích hắn, đối với tỷ đệ nàng coi như là hoàn toàn được giải thoát.

Nhưng đột nhiên trước mắt nàng hiện lên hình ảnh Lâm Uyển Thanh trước khi qua đời còn tha thiết căn dặn. Rồi lại đến gương mặt Tô Ngọc Lâu khiến người ta oán hận. Bỗng nhiên lại đến gương mặt tươi cười của Lâm Nguyên Hinh. Khoảnh khắc đó trong đầu nàng thế nhưng lại vang lên những lời Tiếu Thiên Diệp nói tối hôm qua….

Tâm tình nhất thời phức tạp khôn kể. Nàng biết đề nghị này rất rất tốt. Nhưng nàng còn rất nhiều thứ không thể buông bỏ. Quan trọng nhất là nàng không phải không nghĩ buông nhưng lại không thể buông.

Vì vậy nàng chậm rãi nhưng lại kiên định lắc đầu, nàng bắt lấy tay Âu Dương Tước mỉm cười nói: “Tước Nhi, rời đi đệ cũng chỉ là một thiếu niên bình thường. Những thứ Âu Dương gia cho đệ đều vứt bỏ hết, toàn bộ đều phải làm lại từ đầu. Đệ nguyện ý sao?”

Âu Dương Tước gật gật đầu, vừa trịnh trọng lại vừa nghiêm nghị: “Ta nguyện ý! So với việc phải đứng nhìn tỷ tỷ không vui còn tốt hơn nhiều!”

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Những thứ đó có thể đệ đều không cần. Nhưng ngoại tổ mẫu thì sao? Người thân của chúng ta trong Trấn quốc hầu phủ thì sao? Đệ đều không cần?”

Âu Dương Tước cắn môi, ánh mắt đen láy nhanh chóng hiện lên tia quyết tuyệt: “Chỉ cần tỷ tỷ sống tốt, ta đều có thể không cần!”

Ánh mắt Âu Dương Noãn thoáng chấn động. Ngay khắc đó nàng hơi nhíu mày, trên mặt lướt qua chút do dự nhưng dường như ngay lập tức lại lạnh nhạt như cũ. Tự nhiên như một hồ nước yên tĩnh: “Đệ có thể nhưng ta không thể! Phương mama từng nói khi mẫu thân qua đời đã khiến Lão thái quân thương tâm thất vọng. Cho nên người hy vọng ta có thể được hạnh phúc, không dẫm lên vết xe đổ của mẫu thân!”

Nàng thở dài rồi nhìn thật sâu vào mắt Âu Dương Tước: “Tước Nhi, đệ ngẫm lại xem. Nếu chúng ta rời đi, chẳng lẽ cứ thế mặc kệ những người thương yêu chúng ta mà không quan tâm? Còn những kẻ hãm hại chúng ta, chẳng lẽ bọn chúng sẽ để yên cho chúng ta sao? Cứ ngồi đây nghĩ việc chạy trốn, không bằng chúng ta hãy ngẫm lại xem phải sống thế nào cho tốt, khiến cho kẻ thù của chúng ta phải trả giá đại giới chẳng phải càng thống khoái hơn sao? Đây mới là chuyện mà một nam tử hán nên lo lắng, suy nghĩ!”

Âu Dương Tước yên lặng nghe, bên môi mang theo một chút cười khổ. Hắn nhìn tỷ tỷ, từ từ trong mắt dâng lên một sự sắc bén khó có thể diễn tả, như kiếm lại như đao: “Tỷ tỷ, mặc kệ tỷ quyết định thế nào, ta đều bên cạnh tỷ!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì một nha đầu tiến vào bẩm báo: “Đại tiểu thư, lão gia mời ngài đến thư phòng!”

Âu Dương Noãn cùng Âu Dương Tước nhìn nhau, Âu Dương Tước nhanh chóng nói: "Tỷ tỷ, ta đi cùng tỷ!”

Tay hắn đang nắm lấy tay nàng có hơi run run nhưng thanh âm lại vô cùng kiên định. Âu Dương Noãn gật gật đầu: “Được!”

Âu Dương Trì ở trong thư phòng đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.

Âu Dương Noãn đứng ở cửa, nhìn thấy vẻ mặt hắn thì trên mặt không khỏi lộ ra tia cười lạnh. Chờ Âu Dương Trì nhìn qua thì trên mặt nàng đã là nụ cười ôn nhu kính cẩn.

Âu Dương Trì thấy Âu Dương Noãn mỉm cười đứng ở cửa thì không khỏi sửng sốt. Nay Âu Dương Noãn trổ mã thân hình yểu điệu, tóc đen da trắng, vừa ôn nhu đáng yêu lại đoan trang tao nhã. Trông nàng cùng Uyển Thanh có chút tương tự nhau như vậy khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

Nhìn nữ tử trước mặt, hắn không khỏi có chút hoảng hốt. Người khác đều nghĩ Uyển Thanh muốn gả cho hắn, ngay cả bản thân hắn cũng từng nghĩ chắc nàng nhìn trúng tài văn chương của mình. 

Nhưng không ai biết, sau khi thành hôn Uyển Thanh đối với hắn lạnh nhạt. Sự lạnh nhạt này luôn làm đáy lòng hắn sinh ra một loại căm hận cùng không cam lòng.

Âu Dương Noãn mỉm cười hành lễ với hắn, Âu Dương Trì nhanh chóng dìu nàng dậy, cười nói: “Đứng lên đi!”

“Tạ ơn phụ thân!” Trên mặt Âu Dương Noãn mang theo tươi cười thản nhiên, nhìn qua rất nhu thuận dịu ngoan.

Âu Dương Trì nhìn thoáng qua nhi tử đứng sau lưng Âu Dương Noãn, đành phải chặn lại nôn nóng trong lòng, cố ý thản nhiên hỏi Âu Dương Noãn: “Con mấy ngày nay làm những gì?”

Hắn bình thường căn bản sẽ không hỏi nhiều hay quản nhiều chuyện của Âu Dương Noãn. Chẳng qua là vì hôm nay có chuyện quan trọng cần nàng hỗ trợ nên mới muốn nói thêm vài câu cho thân cận.

Âu Dương Noãn cười nói: "Hồi phụ thân, biểu tỷ muốn nữ nhi thêu một bức bình phong. Hai ngày nay đang đẩy nhanh tốc độ, hy vọng sẽ không chậm trễ thọ yến của Thái tử phi!”

Nghe thấy ba chữ Thái tử phi, hai mắt Âu Dương Trì sáng lên, hắn vội hỏi: “Hẳn là con nên đi lại nhiều đến phủ Thái tử!”

Quả nhiên là đã vào vấn đề chính, Âu Dương Tước đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn phụ thân mình tự xướng tự họa. Trong lòng cười lạnh, hắn đột nhiên hiểu được nguyên nhân tỷ tỷ không đi. Kỳ thật ở lại nhìn trên dưới toàn gia này trên lủi dưới chui chẳng phải rất thú vị sao?

Âu Dương Trì gọi Âu Dương Noãn vào thư phòng chắc là đã nghe được tin tức hoàng đế tứ hôn, lo lắng Võ quốc công phủ đem chuyện của hắn phá hư nên muốn Âu Dương Noãn cầu Hoàng trưởng tôn nghĩ biện pháp. Đã vậy lại còn muốn mang bộ dáng phụ thân tốt, đến là buồn cười.

Âu Dương Tước nhìn Âu Dương Noãn, đã thấy trên mặt đối phương bình tĩnh tươi cười. Hắn ý thức được, trong lòng tỷ tỷ sớm đã không còn sự tôn trọng cùng kính yêu đối với người phụ thân này rồi. Cho nên nàng cũng sẽ không thương tâm hay thất vọng vì ông ta. Nghĩ như vậy hắn cong môi, chậm rãi tươi cười.

Âu Dương Trì chà xát hai tay vào nhau, rồi đột nhiên trừng mắt nhìn Âu Dương Tước: “Sao ngươi cũng ở đây?”

Âu Dương Tước cười nhẹ: "Bẩm phụ thân, con đang ở Noãn các cùng tỷ tỷ nói chuyện. Nghe bảo phụ thân có việc triệu kiến, sợ người có gì phân phó nên cũng liền đi theo đến đây!”

Âu Dương Trì sửng sốt, không nghĩ Âu Dương Tước nói vậy còn muốn ở lại khiến hắn không biết nên làm như thế nào để đuổi nhi tử ra ngoài.

Đúng lúc này Tôn quản gia bước nhanh vào, khom người nói: “Lão gia, đêm qua đột nhiên có người tặng một cái thùng lớn đến. Nô tài vốn không dám nhận nhưng người mang đồ đến lại nói đây là do một người bạn đặc biệt của lão gia tặng!”

Ông ta vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Âu Dương Trì, cuối cùng nói: “Đêm qua đã quá muộn nên nô tài không dám quấy nhiễu lão gia nghỉ ngơi, kiên trì nói với đối phương không thể nhận. Ai ngờ bọn họ lại đem thùng này đặt ở cửa sau rồi đi mất. Nô tài lo lắng sáng ra có người nhìn thấy lại nhiều chuyện nên đành tự chủ trương cho người nâng vào!”

“Cho ta sao?” Trên mặt Âu Dương Trì lộ ra thần sắc nghi hoặc, lập tức nghĩ đến là loại người nào lại mang lễ vật kỳ quái như vậy. Hắn phất phất tay: “Nâng vào đi!”

Âu Dương Noãn nhìn hai tôi tớ cường hãn nâng một thùng gỗ lớn đen ngòm vào. Hai người kia mệt thở hồng hộc, đầm đìa mồ hôi, giống như mệt muốn tắt thở. 

Trên mặt thùng quả nhiên viết chức danh Âu Dương Thị Lang. Không biết vì sao, lòng nàng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái….Nếu thùng này thật sự đưa vào từ đêm qua, chỉ sợ là có liên quan đến Tiếu Thiên Diệp.

Thùng không khóa nhưng lại bị giấy niêm phong phong kín không kẽ hở. Âu Dương Trì nhíu mày, hồi lâu mới hỏi: “Trong này là cái gì?”

Tôn quản gia nói: “Không có phân phó của ngài, chúng nô tài không dám mở!”

“Được rồi! Tất cả lui xuống trước đi!”

Tôn quản gia cùng bọn hạ nhân liền rời đi. Âu Dương Noãn cười nói: “Phụ thân, chúng con cũng cáo từ trước!”

Âu Dương Trì nhìn thùng kia rồi tùy ý gật gật đầu. 

Âu Dương Noãn cùng Âu Dương Tước liền một trước một sau rời khỏi thư phòng. Âu Dương Tước không ngừng quay đầu nhìn xung quanh, hắn cảm thấy tò mò, rốt cuộc trong cái thùng này có gì?

Trong thư phòng, Âu Dương Trì mở thùng ra, ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy thứ bên trong sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, hét thảm lên một tiếng.

Tỷ đệ Âu Dương Noãn mới đi tới sân, nghe tiếng thét liền nhìn nhau rồi quay đầu chạy nhanh vào thư phòng. Vừa vào cửa liền thấy Âu Dương Trì đang xụi lơ trên mặt đất, sợ tới mức mặt không còn giọt máu. Toàn thân hắn đang không ngừng phát run, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng của hắn va chạm vào nhau.

Âu Dương Tước nhận thấy không thích hợp liền đi lên phía trước. Hắn cũng không khỏi hoảng hốt, trong thùng không phải vàng bạc châu báu gì mà là hai xác người.

Một là của nữ tử trẻ tuổi, cái còn lại là của một tiểu cô nương.

Âu Dương Noãn cũng hết sức kinh hoảng, mặt cắt trắng bệch như tờ giấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui