Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Bích Hà vừa nghe nước mắt lại thi nhau rớt xuống, thoạt nhìn như là đang phải chịu một sự ủy khuất rất lớn.

Tương mama cười nói: “Quận vương phi, chuyện là như vậy. Bích Hà làm việc lỗ mãng, vừa rồi không cẩn thận đánh vỡ trâm ngọc của ngài. Phương mama tức giận nói muốn đuổi Bích Hà ra khỏi phủ!" 

"Lão nô cảm thấy Bích Hà dù sao cũng là do Vương gia an bài ở trong phủ, nếu làm vậy sẽ rất không ổn. Cho nên mới mời ngài đến đây!”

Phương mama cười lạnh nói: “Tiểu thư, Bích Hà đánh vỡ ngọc kế ngài thích nhất. Lão nô nói nàng hai câu nàng liền khóc sướt mướt như là bị ủy khuất gì lớn lắm. Nô tỳ như vậy ai dám dùng? Lại còn tự xin ra khỏi phủ. Hừ, phải là đuổi đi mới đúng!”

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng đóng nắp tách trà lại, phát ra một tiếng đinh đang. Ánh mắt giống như không chút để ý, từ từ nói: “Oh? Chuyện là như vậy sao?”

Nàng nhìn Phương mama một cái, trong lòng tất nhiên hiểu được vị lão mama này dĩ nhiên đã biết việc Bích Hà làm lúc nãy nên có tâm muốn dạy bảo một phen. 

Nhưng cố tình vị Tương mama trước mặt này lại ra mặt.

Tương mama nói: “Phương mama, tuy nói Bích Hà phạm lỗi nhưng dù sao cũng là nô tỳ của Yến vương phủ. Ngươi xem…..”

Nói đến đây liền cười cười liếc nhìn Âu Dương Noãn: “Có phải nên bẩm báo với Quận vương trước rồi nói sau?”

Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Chỉ là một cây trâm ngọc mà thôi, sao phải quấy nhiễu đến Quận vương? Chỉ cần về sau làm việc chú ý thêm một chút là được!”

Âu Dương Noãn hơi hơi cười lạnh, nàng mới gả vào đây được bốn ngày. Vì một cây trâm ngọc mà đuổi một nha đầu, truyền ra ngoài cho dù người ta không nói nàng không tốt thì cũng sẽ bảo nàng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Tương mama cười bồi nói: “Quận vương phi khoan dung đại lượng!”

Âu Dương Noãn cười nhẹ: “Chuyện hôm nay chỉ là chuyện nhỏ. Tương mama là lão nhân trong viện, Phương mama cũng là người chăm sóc ta từ nhỏ. Tương lai hai người còn phải sống chung lâu dài, vì một nha đầu mà có khúc mắc thì không tốt lắm. Hai người các ngươi phải tuy hai mà một mới tốt, sao vì một hiểu lầm nho nhỏ làm tổn thương tình cảm của nhau?”

Nói xong Hồng Ngọc lập tức hiểu ý, thập phần nghiêm khắc nhìn Bích Hà: “Ngươi sao lại không khuyên điểm, dám làm hai vị mama tức giận vì ngươi?”

Bích Hà sửng sốt, nghẹn lời nhìn Âu Dương Noãn. Nếu Âu Dương Noãn xử phạt nàng liền sẽ là vì nàng đã đánh vỡ trâm ngọc của đối phương.

Hiện tại nói hai ba câu liền thành nàng cố ý châm ngòi bất hòa giữa hai vị mama, khiến hai người bọn họ cãi nhau trước mặt chủ tử. 

Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì nàng sẽ thành người thế nào?

Bích Hà nghĩ đến đây sắc mặt liền trắng nhợt, lập tức nói: “Quận vương phi, là nô tỳ không tốt lại khiến hai vị mama vì nô tỳ mà tức giận. Về sau nô tỳ sẽ không dám nữa!”

Âu Dương Noãn cười cười: “Biết sai là tốt rồi! Phạt ngươi ba tháng tiền tiêu vặt, lui xuống đi!”

Sắc mặt Bích Hà khó xử nhìn thoáng qua Tương mama, tựa hồ còn muốn nói nhưng Tương mama lại sâu kín gật gật đầu với nàng. Trong mắt nàng lập tức hiện lên tia vui sướng, nhanh chóng lui ra ngoài.

Âu Dương Noãn nhìn Tương mama, cười nói: “Tương mama còn chuyện gì sao?”

Tương mama luôn luôn là người quản lý mama nha đầu trong viện này. 

Âu Dương Noãn vừa mới gả vào đây bốn ngày, vị mama này ngoại trừ ngày đầu tiên hướng nàng giới thiệu một chút người trong viện thì những cái khác không hề nói tới. 

Loại thái độ này có ý vị thập phần sâu xa.

Trong mắt Tương mama vòng vo chuyển động: “Lão nô tới là có việc phải nhắc nhở Quận vương phi. Việc này không tiện để người khác biết, ngài xem….”

Nói xong khóe mắt liền quét qua Phương mama, Hồng Ngọc cùng Xương Bồ.

Âu Dương Noãn nói: "Không sao! Các nàng đều là người tin cậy bên cạnh ta. Tương mama có gì cứ nói thẳng!”

“Lão nô có chuyện muốn bẩm báo Quận vương phi, xin ngài đáp ứng!”

Tương mama mím môi, đột nhiên đứng dậy hướng Âu Dương Noãn quỳ xuống. Dung sắc trên mặt cũng dần trở nên nghiêm túc. 

Nói xong không chờ Âu Dương Noãn tướng tuân đi thẳng vào mục đích: “Tin rằng trải qua mấy ngày ở chung, Quận vương phi có thể nhìn ra Bích Hà không phải nha đầu bình thường!”

Âu Dương Noãn hơi nhướng mày, Tương mama liền nói: “Thân thế nàng có chút đặc thù. Phụ thân nàng lúc trước đi theo Yến vương, sau này là phó tướng thuộc hạ đắc lực của Vương gia!" 

"Lúc trước vị phó tướng này cùng Yến vương có giao ước, tương lai muốn đem nữ nhi của mình vào phủ chúng ta làm trắc phi của Quận vương!” 

“Ai ngờ phụ thân nàng sau này phạm lỗi, cả nhà đều bị định tội. Bích Hà cũng từ một tiểu thư lá ngọc cành vàng bị biến thành nha đầu!" 

"Vương gia thấy nàng đáng thương liền mang về phủ. Vốn định xem nàng như tiểu thư mà nuôi nấng nhưng cố tình nàng lại không chịu, chỉ một lòng cầu có thể hầu hạ bên người Quận vương!”

Nói đến nước này ai cũng đều hiểu được ý tứ trong đó. 

Sắc mặt Phương mama đại biến, tiến lên từng bước trừng mắt với Tương mama mở miệng muốn nói. 

Nhưng Âu Dương Noãn lại gọi bà lại: “Phương mama đừng nóng vội, để Tương mama nói tiếp đi!”

Tương mama liền nôn nóng nói: “Quận vương quân vụ bận rộn, hằng năm đều rất ít khi ở trong phủ. Bích Hà cũng là một người cuồng dại, cho tới nay trong lòng nàng vẫn chỉ có mình quận vương, vẫn luôn chờ đợi!”

“Vốn chờ sau khi quận vương hồi kinh Vương gia sẽ nạp nàng làm trắc phi cho Quận vương!" 

"Nhưng Bích Hà lại nói mình chỉ là nô gia, không thể gây phiền toái cho Yến vương phủ cho nên tình nguyện làm nha đầu thông phòng hoặc thị thiếp!”

“Không ngờ Minh quận vương rất nhanh liền cưới ngài. Cứ như vậy Vương gia cũng không tiện đề cập đến việc này. Bích Hà lại là một cô nương tốt, tuy rằng thương tâm nhưng lại chưa từng có ý trách ai, chỉ thành thành thật thật làm tốt bổn phận của một nha đầu!”

Hồng Ngọc đỏ mặt tức giận, nàng đã biết Tương mama đến đây là có mục đích gì.

Tương mama vẫn nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn nói: “Vương gia vẫn rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Bích Hà. Nhưng hiện tại nàng đã tan cửa nát nhà, không có chỗ dựa. Hy vọng trước mắt cũng đã hết, nếu ngài không thành toàn nàng cả đời này sẽ bị hủy!"

"Lão nô là quản sự trong viện này, chung quy vẫn muốn vì đứa nhỏ đáng thương này mà nói một vài lời!”

“Cho nên lão nô chỉ có thể mặt dày đến cầu ngài. Mong ngài có thể vì một phần thật lòng đối với Quận vương của nàng mà để cho nàng được hầu hạ Quận vương. Với tính cách của nàng lão nô cam đoan nàng nhất định sẽ an phận thủ thường, mãi nhớ ơn của ngài!” 

Dứt lời liền dập đầu bái hạ.

Lời này nói cho cùng nếu Âu Dương Noãn không chịu đáp ứng thì chính là hủy đi cả đời của nha đầu tình thâm ý trọng này.

Âu Dương Noãn cười nhẹ, Tương mama này là đang muốn ép nàng thay Tiếu Trọng Hoa nạp thiếp thất? 

Thế nào mà mới thành thân được bốn ngày những người này đã liền không kiềm chế được? Đúng là vẫn lần đầu tiên thấy được.

Phương mama tức giận đến cả người phát run: “Tương mama, ngươi như vậy thực sự là quá đáng! Tiểu thư nhà ta mới gả qua được bốn ngày, nào có đạo lý đến cửa bức nàng vì Quận vương nạp thiếp? Nếu ngươi thực sự muốn vậy, chi bằng tự mình đi tìm Minh quận vương, ở trong này bức tiểu thư nhà ta làm gì?”

Tương mama ngẩng đầu lên, khẽ cười nói: “Phương mama, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường!" 

"Vương gia vốn muốn Bích Hà cô nương đường đường chính chính từ vương phủ được gả ra ngoài. Đừng nói là thiếp, cho dù là làm chính thất của nhà bình thường cũng đã là ủy khuất cho nàng!" 

"Nếu luận tướng mạo, không phải lão nô nói ngoa nhưng có là tiểu thư quan lại cũng không thể so được với nàng. Nàng nguyện ý hầu hạ Quận vương phi, tương lai mang nàng ra ngoài cũng là một loại thể diện!”

Phương mama nghe không lọt một chữ, cười lạnh nói: “Nói như vậy nàng ta da mặt dày kiên quyết muốn làm thiếp của người khác thì sẽ vinh quang cho tiểu thư chúng ta?"

"Lão nô muốn hỏi ngươi một câu, nàng không muốn đường đường chính chính gả cho người ta làm chính thất mà lại ở đây làm nha đầu. Đây là có ý gì? Còn không phải là nhìn trúng Quận vương sao?” 

“Nói đến nàng nay cũng đã nhập nô tịch, nếu không phải Yến vương phủ thu nhận nàng cũng chỉ là tội nô, không có thân phận gì. Tướng mạo thì cũng để ai nhìn?" 

"Một lão nô tài như ngươi dựa vào đâu mà dám ở trước mặt Vĩnh An quận chúa nói xằng nói bậy. Nói lớn cũng không sợ gió cắt đứt đầu lưỡi sao?”

Tương mama cũng không để ý Phương mama, cúi đầu nói: “Quận vương phi, xin tha tội! Là lão nô nói chuyện không được dễ nghe. Lão nô chỉ muốn thỉnh cầu quận vương phi từ bi, thu nhận nàng hầu hạ bên cạnh ngài cùng quận vương!”

Phương mama cơ hồ đã giận đến cực điểm, Âu Dương Noãn lại chỉ cười nhẹ. 

Nếu không có ai ở sau lưng sai khiến, Tương mama làm sao có lá gan lớn như vậy?......

Tương mama luôn mồm luôn miệng nói là ý của Yến vương. Nhưng thực tế Yến vương là một nam nhân, làm sao có thể vô duyên vô cớ quan tâm đến chuyện thị thiếp của con trai?

Rõ ràng là có người mượn tay Tương mama. Chẳng qua là chắc chắn nàng là tân nương, căn bản sẽ bị mất mặt nếu nàng cự tuyệt.

Âu Dương Noãn nâng tay ngăn Phương mama, thản nhiên nói: “Tương mama, ý của ngươi ta hiểu. Nếu ta không thu nhận Bích Hà, đó chính là vô tâm không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Là người tâm địa lạnh lùng, là chủ mẫu không biết phân biệt phải trái, hẹp hỏi ích kỷ. Có phải là ý này không?”

Tương mama có chút chần chờ, nhưng lại vẫn cắn răng nói: “Lão nô tin Quận vương phi nhất định không phải người như vậy!”

Âu Dương Noãn rũ mắt xuống nói: “Nếu là muốn nạp thiếp cho quận vương, vậy chàng có biết hay không?”

Tương mama nhíu mày, ý muốn từ trên dung nhan trắng trong thuần khiết của Âu Dương Noãn tìm được một chút tức giận, phẫn nộ. 

Nhưng Âu Dương Noãn chỉ đơn giản mỉm cười, tựa hồ như còn thật sự lắng nghe câu trả lời của mình.

Tương mama trầm mặc một lát rồi thở dài: “Quận vương….không biết! Nhưng ngài ấy rất quan tâm ngài. Chỉ cần Quận vương phi đáp ứng, ngài ấy nhất định sẽ không có ý kiến!”

Cho dù nàng có thể dễ dàng bỏ qua chuyện Tiếu Trọng Hoa nạp thiếp.

Nhưng nàng lại quyết không thể dễ dàng bỏ qua cho bất luận kẻ nào dám uy hiếp nàng.

Âu Dương Noãn cười lạnh: “Tương mama, ngươi hãy nghe cho kỹ. Ta không đáp ứng! Nếu có người muốn vào nơi này thì để Quận vương tự mình đến nói với ta. Ngươi sao? Còn chưa đủ tư cách!” 

Nói xong nàng liền đứng lên. 

Tương mama thấy nàng đi thì nóng nảy đứng lên bắt lấy tay áo nàng, lớn tiếng nói: “Quận vương phi, Lão nô biết ngài cùng quận vương mới thành thân không bao lâu. Đang là lúc tình cảm thắm thiết, không chấp nhận được có người mới!” 

“Nhưng ngài hãy ngẫm lại xem, tương lai ngài không phải là không có lợi. So với việc để người khác, vì sao không tìm một nha đầu thành thật đáng tin cậy? Vừa lưu lại thanh danh cho mình lại vừa có được một người luôn mang ơn giúp đỡ. Như vậy có gì không tốt?”

Xương Bồ bước nhanh hai bước đi lên đẩy Tương mama ra: “Ngươi cũng thật to gan! Tiểu thư chúng ta đây là khoan dung độ lượng, nếu đổi lại là người khác sớm đã đem ngươi ra đánh rồi!”

Âu Dương Noãn quay đầu nhìn Tương mama, cười nhẹ: “Tương mama, ngươi thật sự là rảnh rỗi quan tâm nhiều chuyện!”

Ra khỏi phòng, Phương mama cùng Hồng Ngọc đều khuyên Âu Dương Noãn không cần vì thế mà tức giận.

Âu Dương Noãn cười nói: “Ta không tức giận. Bà ta chẳng qua là cũng chỉ làm việc cho người khác thôi. Cứ như vậy, ngược lại làm ta đã biết bọn họ xảo trá!”

Phương mama trầm mặc một lát, vẫn lo lắng nói: “Minh quận vương nơi đó…..”

Âu Dương Noãn cười nhẹ: “Nếu chàng muốn, còn phải chờ ta gật đầu sao?”

Thái độ của Tiếu Trọng Hoa với Bích Hà so với mama nha đầu bình thường cũng không có gì khác biệt. 

Nếu hắn muốn, Bích Hà còn có thể bị người ta xem như đao kiếm mà dùng sao?

Chỉ là, vừa vào cửa đã gặp loại chuyện này thật sự khiến nàng mất hứng, rất mất hứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui