Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Hôn sự của Lâm Chi Úc quyết định thật sự rất nhanh chóng.

Mấy ngày trước Lâm Văn Uyên liền tự mình đến trước mặt Hoàng đế khẩn cầu ân điển. Chính thức nhận được ban hôn, có thể bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.

Người con dâu mà Lâm Văn Uyên xin cho con trai mình chính là Đại nữ nhi Thục vương Danh Lan quận chúa.

Nói đến vị quận chúa này, nàng cùng Dung quận chúa  bằng tuổi nhau. Nhưng lại chậm chạp đến bây giờ mới gả ra ngoài. Nguyên nhân cũng là vì nàng rất béo.

Nghe nói là xiêm y không mua được thứ vừa người, chỉ có thể không ngừng tìm người đến trực tiếp đo may. 

Điểm chết người là, nàng còn không ngừng béo lên hàng ngày. Cơ hồ như mỗi tháng đều phải thay toàn bộ đồ mới.

Cô nương đầy đặn cũng liền thôi, nghe nói tính tình còn đặc biệt táo bạo. Nha đầu bên cạnh cứ hai ba ngày liền nửa chết nửa sống bị tha ra ngoài, đổi người mới.

Việc này truyền ra ngoài mọi người đều biết, cũng trở thành trò cười cho toàn kinh đô. 

Bởi vì mập mạp nên hôn sự cũng vì vậy mà bị trì hoãn đã lâu. 

Những nhà địa vị dòng dõi ngang ngửa với Thục vương đều không ai chịu lấy một cô nương béo như vậy. 

Còn địa vị dòng dõi thấp lại quan ngại việc trèo cao làm Thục vương chướng mắt.

Âu Dương Noãn kỳ quái không phải là việc Lâm Chi Úc lấy Tiếu Danh Lan. Mà là hai tháng trước khi mối hôn sự này truyền ra, thê tử của Lâm Chi Úc vừa mới mất.

Nghe nói người vốn vẫn rất tốt, không hiểu sao lại bị ngã bệnh. Lại còn rất nhanh liền mất đi, nhường vị trí cho quận chúa Thục vương…

Chuyện này, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Đường đường là một quận chúa, gả đi chỉ là kế thất thì cũng tính là ủy khuất. 

Nhưng Lâm Chi Úc dù sao cũng là công tử Bộ Binh Thượng Thư. Trời sinh tướng mạo đường đường, văn thải phong lưu kết đôi với Tiếu Danh Lan xuất thân cao quý thì cũng không tính là quá đáng.

Thục vương nghĩ như thế nào Âu Dương Noãn không biết. 

Nhưng Lâm Văn Uyên nghĩ như thế nào thì liền rất rõ ràng. Kết thân với hoàng thất, mà lại còn là Thánh quyến chính long Thục vương. Lâm Văn Uyên muốn mượn cơ hội này để xoay người mà thôi.

Nói thì nói như thế nhưng quận chúa gả đi làm kế thất cho người ta, như thế nào cũng đều không thể quá hoành tráng. 

Vì vậy hai nhà cũng giảm đi rất nhiều nghi lễ phiền phức.

Ba nghi thức trong lục lễ là nạp thái, vấn danh, nạp cát cơ hồ hoàn thành chỉ trong một ngày. 

Sau đó liền nhanh chóng định ngày thành thân, mang bái thiếp mời các đại hào môn.

Phần mặt mũi này, Lâm Văn Uyên còn chưa đủ lớn. Nhưng đối phương là Thục vương, ai dám không nhận?

Ngày thành thân định ngày mười bảy tháng tám.

“Noãn Nhi…”

Mới sáng sớm, là ai dám quấy nhiễu? 

Âu Dương Noãn nhíu mày, sau một lúc lâu mới hoảng hốt. Tiếu Trọng Hoa đang gọi nàng.

Hắn chống khuỷu tay trên gối ngẩng đầu nhìn nàng hơi hơi cười.

Trên người nàng phủ chăn gấm, lộ ra nửa bả vai tuyết trắng. Tiếu Trọng Hoa thở dài, nhẹ nhàng giúp nàng sửa lại. 

Sau đó hắn nắm lấy tay nàng, bên môi hơi hơi nhếch lên: “Có phải ta nên tiếp tục làm hay không?”

Âu Dương Noãn không để ý đến hắn, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Tiếu Trọng Hoa nâng tay, mềm nhẹ vuốt ve hai khỏa tuyết trắng của nàng. 

Âu Dương Noãn nao nao, nghiêng người tránh đi, hàm hồ nói: “Vô lại!”

Tiếu Trọng Hoa cũng không đáp lời, tay lại nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau.

“Tối hôm qua nháo loạn, bây giờ còn không cho ta ngủ!” 

Âu Dương Noãn nửa thật nửa giả oán giận, rút tay lại, vùi sâu vào trong chăn.

Tiếu Trọng Hoa cười khẽ, chợt nói: “Hôm nay là ngày lành của biểu ca nàng, dù sao nàng cũng nên dậy sớm một chút đến chúc mừng!”

Ai để ý đến hôn sự của bọn họ! Âu Dương Noãn cắn môi, không nói lời nào cũng không động đậy. 

Một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ta không thích bọn họ!”

Ý cười bê khóe môi Tiếu Trọng Hoa càng sâu, ánh mắt tĩnh lặng nhìn Âu Dương Noãn. 

Hắn chậm rãi kề sát vào nàng, ôn nhu nói: “Noãn Nhi, nàng có vẻ càng ngày càng tùy hứng a!”

“Ai nói? Ta vốn đã như vậy rồi, bằng không chàng cứ kéo ta dậy!” 

Âu Dương Noãn trừng mắt, trong khẩu khí ôn nhuyễn có một loại cảm xúc ương ngạnh.

Nàng chính là chắc chắn hắn sẽ không bức nàng mới tiếp tục nằm như vậy. 

Quả nhiên, nửa ngày sau cũng không có động tĩnh, Âu Dương Noãn liền muốn ngủ tiếp.

Đột nhiên, nàng cảm thấy trong lòng bàn tay truyền đến một trận ẩm ướt ấm ấm. Nàng hoảng sợ mở to hai mắt.

Hóa ra là Tiếu Trọng Hoa đang cúi đầu liếm hôn lòng bàn tay nàng, môi lưỡi triền miên.

Tay nàng run lên, nhưng không cách nào thoát khỏi. Cùng với hô hấp có chút run run, ánh mắt gần ngay trong gang tấc. Đôi đồng tử trong suốt, lông mi dài tinh tế, kích diễm thâm tình thật sâu. 

Hắn thản nhiên cười như là độc dược khiến nàng có chút choáng váng ngây ngất.

Đúng lúc này, Hồng Ngọc nhẹ nhàng tiến vào, khụ khụ ho nhẹ: “Tiểu thư, nên dậy rồi, không sẽ trễ mất!”

Âu Dương Noãn không tự chủ liền thở dài một hơi. Lại chậm giờ a! Hừ, hôn lễ này cùng nàng có quan hệ gì chứ? 

Nàng hiện tại cũng không muốn nhìn Lâm Văn Uyên ở trước mặt mọi người diễu võ dương oai. Nói đơn giản thì nàng chính là không hề có hứng thú.

“Mau dậy đi! Bằng không ta ôm nàng ra ngoài trước mặt bọn nha đầu!”

Âu Dương Noãn nghe xong lời này, cho dù chưa tỉnh cũng buộc phải tỉnh lại.

Âu Dương Noãn bất đắc dĩ ngồi dậy, xốc la trướng lên. Mái tóc buông xõa, lúc này rơi lả tả, phân tán nhìn rất quyến rũ. 

Dù là Hồng Ngọc nhìn đã quen cũng không tránh được mà đỏ mặt, đầu lại càng cúi thấp.

“Tiểu thư, nô tỳ giúp ngài chải đầu!” Hồng Ngọc vội vàng nói.

Âu Dương Noãn đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy tiếng người bên ngoài nói vọng vào: “Quận vương, công công trong cung đến, nói Bệ hạ tuyên triệu!”

Âu Dương Noãn nở nụ cười, vén rèm lên nói với Tiếu Trọng Hoa: “Chàng xem, tìm đến chàng rồi đấy!”

Cuối cùng Âu Dương Noãn lật bên này lại lật bên kia, cố ý gần đến trưa mới lên xe ngựa. 

Theo lý mà nói thì nàng là biểu muội của tân lang, nên đến sớm mới phải. 

Nhưng nàng nay đối với loại chuyện giữ mặt mũi này không hề có hứng thú. 

Dù sao Tiếu Trọng Hoa cũng đã bị triệu vào cung, không có ai thúc dục nàng. Rốt cuộc vẫn là vì lười.

Xe ngựa chạy thẳng đến phủ Bộ Binh Thượng Thư. Hồng Ngọc vén rèm lên, đỡ Âu Dương Noãn xuống xe ngựa. 

Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua biển hiệu sáng long lanh, không khỏi cười lạnh. 

Từ khi Tần vương mất thế, vị Nhị cửu cửu này cũng liền xám xịt chuyển ra khỏi Trấn quốc Hầu phủ. 

Bởi vì ông ta hiểu được, tính mạng hiện đang như mành treo chuông, càng đừng nói đến tước hiệu. Đây là ông ta thức thời, cũng là lấy lùi để tiến.

Bắt đầu từ cửa đã giăng đèn kết hoa, treo đầy tơ lụa đỏ kết hoa, bố trí thập phần xa hoa. 

Sớm đã có nha đầu dẫn đường chờ sẵn ân cần dẫn Âu Dương Noãn đến phòng dành cho nữ khách.

Âu Dương Noãn mới qua núi giả lại vòng một đoạn, đang định chuyển hướng qua đường nhỏ lót đá cuội bên phải hoa viên thì thình lình phía đối diện có người đi tới.

Hai nhóm người vừa vặn đụng nhau, nữ tử phía đối diện mặc xiêm y kim lũ triền thêu thật dài. 

Trên đầu là trâm cài bát chi lượng ngân, dây kết anh lạc bảo thạch nhiều màu rũ xuôi theo mái tóc, tất tất tác tác nổi lên gợn sóng hồng quang. 

Dung mạo lãnh diễm, khí chất bức người. Không phải Lâm Nguyên Nhu thì là ai?

Âu Dương Noãn đã rất lâu rồi không gặp vị biểu tỷ này. 

Lần trước còn nghe nói sau khi Tào Vinh chết đi, vị biểu tỷ này thủ tiết vừa qua một tháng liền khăn gói về nhà mẹ đẻ, mang tới vô số lời lên án.

Cũng may Tào Vừa có tôn tử liền quên hết mọi chuyện, hoàn toàn không để ý đến Lâm Nguyên Nhu này. 

Hiện tại đột nhiên gặp được, Âu Dương Noãn tuy rằng nghi hoặc đối phương là một quả phụ lại ăn mặc quá mức diễm lệ. 

Nhưng cũng không tính để ý, trực tiếp bước qua.

Không ngờ Lâm Nguyên Hinh lại cản trước mặt: “Âu Dương Noãn, ngươi còn biết quy củ hay không? Nhìn thấy biểu tỷ cũng không mở miệng sao? Gia giáo Âu Dương gia vốn là như vậy hả?”

Âu Dương Noãn nhìn đối phương, hai tròng mắt nhiếp trụ lòng người. Giống như băng tuyết, nháy mắt khiến Lâm Nguyên Nhu bị trấn trụ: “Trí nhớ của biểu tỷ đúng là thật tốt!" 

"Chỉ là ngươi tựa hồ như quên một chuyện, hiện tại ta là Vĩnh An quận chúa, lại là Minh quận vương phi. Gặp mặt vốn không phải là ta hành lễ mà ngươi ngược lại phải hành lễ với ta!" 

"Nếu biểu tỷ đã coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, nói vậy chắc sẽ không quên điểm này a!”

Hồng Ngọc, Xương Bồ cùng bọn nha đầu nghe vậy thì giật mình, sau liền nhịn không được muốn bật cười, lại cố tình nhẫn không phát.

Cơn tức của Lâm Nguyên Nhu tháng cái liền bộc phát, lại cố nén trụ nói: “Âu Dương Noãn, ngươi cho rằng mình được gả vào Yến vương phủ thì sẽ thoát thai hoán cốt sao?" 

"Đừng tưởng rằng mình đã là hoàng thân quốc thích, đệ đệ ta hiện tại cũng cưới quận chúa, nhìn thấy ta vẫn phải ngoan ngoãn kêu một tiếng tỷ tỷ!" 

"Ngươi chẳng qua cũng chỉ dựa vào khuôn mặt này để đi dụ dỗ người khác thôi!”

Âu Dương Noãn cười, mắt mày cong cong, nói: “Biểu tỷ nói phải, ta tự nhiên là dựa vào khuôn mặt này. Còn nữ nhân như ngươi chẳng lẽ ngay cả điểm ưu việt ấy cũng đều không có?" 

"Khó trách biểu tỷ phu nhanh như vậy đã sớm đăng về miền cực lạc. Chắc là do nhìn khuôn mặt này của ngươi rất phiền chán, có phải không?”

Hù ai chứ? Khi dễ nàng sẽ không mắng chửi người sao? 

Âu Dương Noãn phẩy phẩy cái quạt trong tay, nói những lời độc ác.

Lâm Nguyên Nhu sửng sốt, Âu Dương Noãn từ trước đến giờ đều ẩn nhẫn. Mặc kệ nàng khiêu khích như thế nào đối phương cũng sẽ không khó xử nàng trước mặt mọi người.

Nhưng hiện tại Âu Dương Noãn lại kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ thật sự nghĩ bản thân cao quý rồi sao?

Lâm Nguyên Nhu hừ lạnh, mặt đều vặn vẹo vì tức: “Ngươi nhất định rất muốn chê cười ta đi? Hừ, đừng quá đắc ý! Ai biết sau này ngươi so với ta còn không bằng? Người Âu Dương gia các ngươi thật sự đều là những kẻ hạ lưu!”

Xương Bồ cảm thấy buồn cười liền nói: “Biểu tiểu thư, người quá đáng hình như là ngươi a? Sao? Chính mình là một quả phụ liền nghĩ đến việc nguyền rủa nhân duyên của người khác? Muốn ai ai cũng đều giống ngươi sao? Buồn cười!”

“Ngươi là thứ gì? Ngay cả ngươi cũng dám mắng phu nhân nhà ta? Ngươi không biết sau này phu nhân nhà chúng ta còn gả cho Tương vương Thế tử, còn không mau câm miệng!” Nha đầu bên cạnh Lâm Nguyên Nhu cũng quát lớn.

Lâm Nguyên Nhu lập tức quay đầu trừng mắt với nha đầu kia.

Âu Dương Noãn bật cười: “Khó trách biểu tỷ lại trang điểm diễm lệ như vậy! Ta vốn còn tưởng rằng biểu tỷ phu không còn, ngươi sẽ thương tâm một thời gian. Không ngờ nhanh như vậy đã khẩn cấp tìm người khác gả đi!” 

“Mà cũng phải thôi, Tương vương Thế tử trẻ tuổi phong lưu, thích biểu tỷ cũng là chuyện không thể tránh được!" 

"Chỉ là, Tương vương quyền cao chức trọng, hắn sẽ để cho con mình lấy một nữ tử thủ tiết sao? Mấy trăm năm khai quốc đến nay, ta thế nhưng chưa bao giờ thấy loại tiền lệ này. Biểu tỷ, ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng a!”

Lâm Nguyên Nhu bị trúng một kích đau đớn, vừa tức giận trừng mắt với nha đầu bên cạnh vừa lạnh lùng nói với Âu Dương Noãn: “Tiện nhân! Đừng tưởng rằng ngươi có thể được như ý cả đời!”

Lâm Nguyên Nhu khẽ cắn môi: “Qua hai năm nữa, chờ mọi chuyện lắng xuống ta liền có thể gả vào vương phủ. Ngươi cũng chỉ có hiện tại mới có thể đứng trước mặt ta khoe khoang! Ta hôm nay chịu nhục, sau này sẽ trả lại cho ngươi!”

Âu Dương Noãn khẽ híp mắt, cong cong khóe môi: “Biểu tỷ nói gì vậy? Ta cũng chỉ là có ý tốt mà thôi, ngươi sao lại xem ta như người xấu vậy?”

Thấy đối phương tức giận trừng mắt nàng liền lạnh giọng nói: “Ta khuyên biểu tỷ ngươi một câu, ta cũng là vì tốt cho ngươi thôi!"

"Thế tử phi của vị Thế tử Tương vương kia là nhân vật lợi hại có tiếng trong kinh đô. Nếu ngươi gả vào đó, không đợi ngươi nghĩ ra cách đối phó nàng, nàng trước hết đã chỉnh ngươi đến chết rồi!" 

"Sao ngươi phải vội vã đi tìm đau khổ như vậy? Hiện tại ngươi tốt xấu gì cũng còn có thể sống, vẫn là nên nhẫn nhịn đi!”

Lâm Nguyên Nhu vừa sợ vừa giận nói: “Ngươi nói bậy!”

Âu Dương Noãn làm như tiếc hận thở dài: “Có phải nói bậy hay không trong lòng biểu tỷ đều hiểu!" 

"Haizzz, ta cũng là có lòng tốt muốn nhắc nhở, nếu ngươi không chịu nghe ta cũng không còn cách nào khác!”

Lâm Nguyên Nhu tức giận đến cả người phát run, Âu Dương Noãn lại ung dung quay đầu: “Hồng Ngọc, chúng ta mau đi thôi, Lâm trắc phi hẳn là đã đến rồi!”

Hồng Ngọc lập tức lên tiếng: “Dạ!”

Âu Dương Noãn không thèm liếc mắt nhìn khuôn mặt đang lệch đi vì tức giận của Lâm Nguyên Nhu, lướt qua đối phương rồi rời đi….

Trên hỉ đường vô cùng náo nhiệt, Âu Dương Noãn đứng bên cạnh Lâm Nguyên Hinh. 

Hai người tinh tường nhìn thân hình vị tân nương kia, thật sự là rất béo nhưng cũng không đến mức đáng sợ như lời đồn.

Âu Dương Noãn thấy, nữ tử trời sinh dung mạo ra sao không phải là thứ quan trọng nhất. Quan trọng hơn là làm người như thế nào. 

Cho nên trong sự cười trộm của người khác, biểu tình của vị tân nương này cũng thực bình tĩnh.

Xong lễ, tân lang tân nương được đưa vào động phòng. Các tân khách được dẫn vào phòng tiệc. 

Rất nhanh tân lang uống xong ly rượu giao bôi liền lại đi ra yến khách.

Yến hội đãi khách đặt ở trung đình lộ thiên, ngồi bên cạnh Thái tử là Thái tử phi Chu Chỉ Quân. 

Chỉ là cả người nàng trông thập phần tiều tụy, hương phấn thật dày cũng không che được vết sẹo đáng sợ trên mặt.

Trên đầu Âu Dương Noãn cũng chỉ kế một đóa hoa sen thủy tinh, trong tay cầm một cây quạt. Y phục sáng bóng như liễu nha lục sắc ngày xuân.

Nàng chậm rãi đi qua trước mặt mọi người, hướng Thái tử cùng Thái tử phi ở chính vị hành lễ. Sau đó trực tiếp ngồi bên cạnh Lâm Nguyên Hinh.

Nhất thời xung quanh liền châu đầu ghé tai, bốn phía vang đến tiếng thì thầm khe khẽ, lại vừa vặn lọt vào tai Âu Dương Noãn.

“Đều nói Vĩnh An quận chúa thanh lệ vô cùng, hôm nay nhìn thấy quả thực là như thế a!”

“Ban đầu Thái tử phi cũng là một mỹ nhân a! Đáng tiếc, khuôn mặt này xem như bị hủy!”

“Nghe nói Thái tử phi bị Thái tử cấm chừng đã nhiều ngày, cũng không biết nguyên nhân vì sao?”

“Là do thất sủng! Ngươi không thấy Lâm trắc phi đang có thai sao? Đây chính là lần thứ hai, địa vị của nàng ngày càng vững chắc. Thái tử phi lại càng khổ sở rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Trấn quốc Hầu phủ lại càng uy phong a!”

“Cái này cũng chưa chắc nha! Các đại thế gia đều dâng rất nhiều tiểu mỹ nhân cho phủ Thái tử. Chỉ mới hai tháng gần đây Thái tử liền không thể không nạp thêm hai trắc phi, cùng Lâm trắc phi cùng ngồi cùng ăn a!”

Khi nói chuyện, ánh mắt mọi người đều không chút lưu tình hướng bên này. Có đủ loại hương vị, ghen ghét có, cực kỳ hâm mộ cũng có…

Âu Dương Noãn cũng không để ý tới mọi người, chỉ an vị ngồi, quạt mỹ nhân trong tay thỉnh thoảng lại lay động.

Nhưng thật ra Lâm Nguyên Hinh bên cạnh nghe vào trong tai, trên môi hiện lên chút cười lạnh.

Thái tử ngồi trên chủ vị, ánh mắt luôn bất tri bất giác lướt qua Âu Dương Noãn. Thỉnh thoảng lại nâng chén cùng mọi người cộng ẩm.

Lâm Văn Uyên cũng là một bộ dáng ân cần đến cực điểm. Thỉnh thoảng lại thao thao bất tuyệt tỏ vẻ cảm tạ Thái tử cùng Thái tử phi tự mình giá lâm.

“Lâm đại nhân không cần khách khí! Ngươi dù sao cũng là thúc thúc của Lâm trắc phi, ta cũng muốn đích thân đến chúc mừng!”

Đây chẳng qua chỉ là một cái tư thái thôi. 

Lâm Văn Uyên mặc dù có tội lớn nhưng cũng là tự tay đem đầu Tần vương dâng lên. 

Nếu Hoàng đế đã khoan thứ cho hắn thì đương nhiên muốn tất cả mọi người đều biết.

Lâm Văn Uyên cười càng cao hứng: “Điện hạ nói rất phải! Hoàng gia đối với ta ân cao tựa núi, sâu rộng như biển, ta dù tan xương nát thịt cũng muốn báo đáp!" 

"Hiện tại còn ban ân cửa hôn sự này, thật sự là vừa nghĩ liền cảm động và nhớ nhung công đức của Bệ hạ và Thái tử!”

Lâm Văn Uyên ra sức vuốt đuôi ngựa ca tụng ân đức của hoàng gia xong liền che mặt lại khóc nức nở.

Tiếu Diễn nâng chén mỉm cười, đáy mắt mang theo một chút thần sắc đắc ý cùng khinh bỉ. 

Chu Chỉ Quân bên cạnh câm ly rượu cũng thản nhiên cười, chớp mắt liền không có ý tốt hướng đến Âu Dương Noãn lộ ra tươi cười tàn nhẫn: “Minh quận vương phi, sao không nói tiếng chúc mừng với cửu cửu ngươi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui