Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Tôn Nhu Trữ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Ta mệt mỏi quá. Ngươi đi trước đi!”

Âu Dương Noãn nhìn chằm chằm đối phương: “Cũng được. Ta chỉ là muốn nói cho đại tẩu một tin tức, thái y nói chỉ cần có cửu chuyển thánh đan Thế tử liền có thể sống lại. Sau khi nghe được, có phải ngươi rất tức giận hay không?”

“Cái gì?”

Thân mình Tôn Nhu Trữ chấn động, giống như một hòn đá lớn rơi vào nước tạo nên tiếng động mạnh mẽ. 

Nhưng mà cũng chỉ trong chớp mắt, thân hình gầy khô của nàng lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, miệng bình thản nói: “Mạng của hắn thật lớn!”

Âu Dương Noãn nhìn Tôn Nhu Trữ che giấu ánh mắt căm thù đến tận xương tủy, lẳng lặng nói: “Vì sao lại xúc động như vậy?”

“Xúc động? Đây không phải là xúc động mà là việc ta cần phải làm!”

Ánh mắt Tôn Nhu Trữ chứa đựng sự trống rỗng vô hạn, thanh âm khô ráp: “Noãn Nhi, ngươi có được nhiều thứ như vậy, chỉ mất đi một thứ đối với ngươi mà nói thì cũng không tính là gì!”

“Nhưng ta và ngươi khác nhau. Ta cái gì cũng đều không có, ta chỉ có mình hắn thôi. Đối với kẻ cướp đi người quan trọng nhất của ta, ta sao có thể ẩn nhẫn được đây?”

Thanh âm giống như chìm nghỉm dưới đáy hồ, không hề có một tia gợn sóng.

"Ta từng nói với ngươi, nếu muốn báo thù phải bàn bạc kỹ hơn. Nhưng ngươi lại làm vậy, Tiếu Trọng Quân không những không chết mà ngay cả ngươi cũng bị liên lụy vào. Như vậy là giúp Hạ Lan công tử báo thù sao?”

“Tôn Nhu Trữ, ngươi hãy suy nghĩ một chút. Tiếu Trọng Quân chẳng qua chỉ là bị thương mà thôi, cũng không phải trí mạng. Còn ngươi lại phải dùng cả tính mạng của mình để đánh cược, như vậy đáng giá sao?”

“Nếu ngươi chết đi thì ai sẽ vì Hạ Lan công tử mà báo thù? Trọng Hoa là đệ đệ ruột của Tiếu Trọng Quân, cho dù hắn đau lòng vì Hạ Lan công tử cũng tuyệt đối không làm ra chuyện hại đến huynh trưởng. Vậy cái chết của ngươi còn có giá trị gì nữa? Người khác có nói tới ngươi thì cũng chỉ cho rằng ngươi là ác nhân mưu sát trượng phu mà thôi!”

“"Ta biết, ta đều biết! Nhưng mà ta không khống chế được. Chỉ cần nghĩ tới tên súc sinh kia là kẻ giết người ta yêu thương, ta liền không thể để hắn sống tiếp. Dựa vào cái gì mà một phế vật ác độc như hắn có thể sống, còn người yêu của ta lại….”

Khi Tôn Nhu Trữ nói những lời này, tay vốn đang ôm đầu gối liền che đi ánh mắt. Những giọt nước mắt nóng hổi từ kẽ hở các ngón tay rơi xuống, dần dần trở nên lạnh lẽo. 

Âu Dương Noãn không nói gì, chỉ lặng yên đứng nhìn.

“Hiện tại ta nên làm gì bây giờ?”

Tôn Nhu Trữ khóc thật lâu, rốt cục cũng ngừng lại, hỏi Âu Dương Noãn một câu như vậy.

Âu Dương Noãn khẽ thời dài trong lòng. Tôn Nhu Trữ thật sự là đã quá manh động. Muốn giết Tiếu Trọng Quân thì còn nhiều cơ hội. Một con ma ốm như vậy, khi nào cũng có thể động thủ, cần gì phải gióng trống khua chiêng như vậy? Cứ như thế, chuyện dễ làm cũng trở nên khó khăn.

“Đổng trắc phi muốn đích thân tới hỏi chuyện này, lại còn sai người đi điều tra phòng của ngươi. Chỉ sợ là….”

“Cái lão yêu bà kia, chẳng qua là muốn ta chết!” Tôn Nhu Trữ không chút do dự tiếp lời.

Âu Dương Noãn chậm rãi nói: "Nếu ngươi chết thật, bà ta sẽ lại càng vui vẻ. Cho nên ngươi nhất định phải phấn chấn lên, ngàn vạn lần đừng buông xuôi!”

Tôn Nhu Trữ dừng một chút, trong ánh mắt có một tia sầu lo: "Cho dù ta không muốn chết, bà ta cũng sẽ không bỏ qua cho ta!”

Âu Dương Noãn nhìn Tôn Nhu Trữ chắc chắn như vậy, trong lòng không khỏi nghi hoặc. 

Đổng thị thật sự là một tay nuôi lớn Tiếu Trọng Quân, nhưng vừa rồi nhìn bộ dạng hổn hển lo lắng thì cho dù là mẫu tử thân sinh cũng không hơn như vậy. Chuyện này thật sự là quá mức khiến người ta khả nghi. 

Nhưng hiện tại không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó. Âu Dương Noãn áp chế cảm giác quái dị trong lòng: “Hiện tại ngươi có tính toán gì không?”

Tôn Nhu Trữ lắc lắc đầu: "Đi một bước tính một bước!”

Âu Dương Noãn nói: “Thật ra ta cảm thấy việc này vẫn còn con đường sống. Chỉ cần ngươi nghe lời ta!”

Tôn Nhu Trữ nghi hoặc nhìn Âu Dương Noãn. Nàng chỉ mỉm cười ẩn ý.

Trở lại chính ốc, vừa bước vào đã thấy Đổng thị sắc mặt âm trầm. Âu Dương Noãn hỏi: “Trọng Hoa đã trở lại sao?”

Thái y nhìn thoáng qua nội thất, sầu lo lắc lắc đầu.

Đúng lúc này Tiếu Trọng Hoa phong trần mệt mỏi cầm theo một hộp gấm bước vào. Ánh mắt Đổng thị thoáng chốc liền sáng lên. 

Âu Dương Noãn nhìn không khỏi càng chứng thực nghi hoặc trong lòng. Không thể trách nàng quá đa nghi, thật sự là Đổng thị rất quan tâm đến Tiếu Trọng Quân.

Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu với Âu Dương Noãn, sau đó liền cùng thái y tiến vào nội thất. Không bao lâu sau thái y liền sai người ra báo thanh đao đã được rút ra, máu cũng đã ngừng chảy, thương thế nhất thời sẽ không trí mạng.

Đổng thị nghe xong sắc mặt lập tức trầm tĩnh lại, sau đó phân phó nha đầu: “Mang Thế tử phi đưa đến phòng nhỏ, ta muốn đích thân thẩm vấn!”

Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: "Trắc phi, ngài làm gì vậy? Muốn thẩm vấn đại tẩu cũng nên chờ Vương gia trở về đã!”

Đổng thị lạnh mắt nhìn Âu Dương Noãn: “Đây là chuyện nội bộ, nếu Vương gia hỏi đến mà ta không nói được nguyên nhân thì không phải rất thất trách sao? Đương nhiên là phải tra hỏi trước, nếu vương gia có hỏi ta cũng có thể đáp lời. Noãn Nhi, ngươi thấy có đúng không?”

Lời này nói ra rất hợp tình hợp lý, Âu Dương Noãn cũng không thể ngăn cản. Nhưng nếu để Đổng thị một mình thẩm vấn, vậy nhất định sẽ lớn chuyện.

Nghĩ đến đây nàng liền mỉm cười nói: “Đổng trắc phi nói phải, ta cũng muốn cùng nghe một chút!”

Đổng thị cười lạnh, cũng không lo lắng Âu Dương Noãn sẽ giở trò gì. Dù sao nhiều người chứng kiến Tôn Nhu Trữ muốn giết Tiếu Trọng Quân. Đây là chuyện chắc như đinh đóng cột, ai cũng không thể chối bỏ.

Ngay cả khi Âu Dương Noãn có tâm cũng không thể làm gì được. Cho nên Đổng thị liền cười nói: “Nếu đã muốn nghe thì đi cùng đi!”

Đến phòng nhỏ, nha đầu Bạch Chỉ vừa rồi nhận lệnh đi soát phòng Tôn Nhu Trữ cũng đã quay lại, trên tay cầm một hộp gấm nhỏ.

Âu Dương Noãn lạnh mắt nhìn Bạch Chỉ. Nha đầu này là người Đổng thị mang tới cho Tiếu Trọng Quân. Bình thường xinh đẹp đáng yêu, ôn nhu phóng khoáng. Nửa điểm sự hèn mọn hẹp hòi của một nha đầu cũng không có, ngược lại còn có chút phong độ của người trí thức. 

Nghe nói phụ thân còn là tú tài có công danh. Nhưng khi nàng chưa sinh ra liền chết đi, từ đó nàng cũng thành trẻ mồ côi từ khi còn trong bụng mẹ. Không có nơi nương tựa, nàng liền cùng mẫu thân vào Yến vương phủ. Mẫu thân nàng gả cho Triệu quản sự trong phủ, nàng cũng liền đi theo trở thành nô tỳ của Yến vương phủ. 

Đổng thị trong đám nha đầu ngàn chọn vạn tuyển, chẳng những muốn tìm bộ dạng tốt mà còn phải có tính tình ôn nhu nhưng không yếu đuối.

Chọn tới chọn lui cuối cùng chọn được nàng, trải qua thời gian dạy dỗ mới đưa đến cho Tiếu Trọng Quân. Hơn nữa còn giữ lại Triệu mama là mẫu thân nàng bên cạnh. Cứ như vậy, nói trắng ra thì chính là tâm phúc của Đổng thị.

Bạch Chỉ mở hộp gấm ra, bên trong rõ ràng là một cái kết đồng tâm, còn có một túi hương mới thêu được một nửa.

Đổng thị cầm lấy kết đồng tâm nhìn hồi lâu, mãi vẫn không lên tiếng mà nhẹ nhàng buông xuống. Lại cầm lấy túi hương nhìn: “Sao không thêu cho xong? Đôi uyên ương này thêu rất khéo a!”

Lúc này Bạch Chỉ nói: “Túi hương này là Thế tử phi tự tay thêu. Nhưng lại không thấy đưa cho Thế tử mà cất ở trong này. Không biết là muốn đưa cho người nào?”

Âu Dương Noãn nghe vậy liền tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Bạch Chỉ. Đối phương bị ánh mắt lạnh nhạt kia nhìn liền lập tức cúi đầu.

Đổng thị lấy từ trong tráp ra một cái khăn tay: “Còn cái này là cái gì?”

Âu Dương Noãn bất giác có chút kinh ngạc, trong lòng thầm kêu lên không ổn.

Bạch Chỉ lắc lắc đầu nói: “Đây là cái gì? Nô tỳ cũng chưa từng thấy qua. Sao nó lại ở trong tráp này?”

Đổng thị tự tay cởi bỏ tấm khăn, bên trong có chữ.

Đổng thị nhìn thoáng qua, cười lạnh nói: “Bạch Chỉ, đọc ra đi! Để cho mọi người cùng nghe một chút!”

"Vinh hoa giống như mây bay, may mắn khiết ngô thân, tư quân thường đi vào giấc mộng, dài sử lệ dính khăn!”

Thanh âm của Bạch Chỉ rất nhu hòa, nhưng hôm nay nghe ra lại thập phần chói tai.

Đây rõ ràng là thi tình a! 

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu. Đây chính là trước mắt bao nhiêu người từ trong tráp trân quý của Tôn Nhu Trữ lấy ra. Cho dù có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.

Đổng thị thay đổi sắc mặt: “Đây là vật mà Thế tử phi trân quý? Nói năng bậy bạ! Thế tử phi sao có thể cất dấu những thứ này?”

Bạch Chỉ quỳ xuống: “Trắc phi minh giám! Nô tỳ quả thật không biết đây là những thứ dơ bẩn này nọ. Cũng không biết làm sao lại ở trong này. Nô tỳ không phải nô tỳ tâm phúc của Thế tử phi, bình thường cũng không nhìn thấy tráp này a! Xin trắc phi mời Thế tử phi đến đối chứng!”

Âu Dương Noãn cười lạnh: “Bạch Chỉ, muốn mời Thế tử phi đến đây đối chứng hay không thì đã có các chủ tử định đoạt. Khi nào thì đến phiên một nha đầu như ngươi tự tiện làm chủ?”     

Nói xong nàng hướng Đổng thị nói: “Trắc phi, ta tin tưởng trong phòng đại tẩu tuyệt đối không có những thứ này. Nói không chừng là do ai đó cố ý bỏ vào!”

Đổng thị nhìn vào mắt nàng: “Ngươi nói người khác bỏ vào?”

Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Nếu Đại tẩu tư tàng vật đó, sao dám để trong phòng của mình? Tất nhiên là có người cố ý vu hãm, vu cho đại tẩu tội thất trinh thất đức!”

Đổng thị cười lạnh: “Người đâu! Đem mama, nha đầu trong viện Thế tử phi đến đây!”

Âu Dương Noãn nhíu mày. 

Sau khi Đổng thị hạ lệnh, rất nhanh tất cả hạ nhân trong viện Tôn Nhu Trữ đều bị bắt đến. Đầy đủ có mười bảy người, tất cả đều mặt cắt không còn giọt máu, thi nhau dập đầu không ngừng. 

Ai cũng biết Thế tử phi phạm tội chết, các nàng là hạ nhân của Thế tử phi, chỉ sợ cũng sẽ bị vấn tội. Cho nên các nàng sao không sợ hãi được?

“Chuyện trong viện các ngươi hẳn là đều đã nghe!”

Đổng thị ngồi ở đằng kia, trên mặt cũng không có biểu cảm nhiều lắm. Vẫn giống như bình thường, mặc dù rất căm tức nhưng khi nói chuyện vẫn không nhanh không chậm.

Nhưng trong phòng một đám đang quỳ dưới đất bỗng nhiên im bặt, không dám phát ra chút âm thanh.

Âu Dương Noãn hiểu được, đây chính là uy thế nhiều năm, không phải là thứ một sớm một chiều liền có được.

“Các ngươi đều là lão nhân của An khang viện. Chuyện của Thế tử phi, các ngươi rõ ràng nhất. Ai có thể nói Thế tử phi rốt cuộc là có tư thông với người khác hay vẫn là bị vu oan?”

Đổng thị vẫn nói như bình thường. Nhưng cuối cùng lại chốt một câu. Mọi người vừa nghe liền không dám trả lời, ai ai cũng cúi đầu không dám ngẩng lên.

“Có chính là có! Không có chính là không có! Cúi đầu như vậy là có ý gì?”

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều không dám nói lời nào. Trong đó có một mama lớn gan nói mình hầu hạ bên ngoài, cũng tỏ vẻ mình căn bản không biết chuyện của Thế tử phi.

“Những người khác thì sao?”

Đổng thị lại hỏi những người khác, họ đều ấp úng đẩy qua đẩy lại. Mặc dù không nói rõ nhưng ý tứ lại rất rõ, không có ai dám đứng trước mặt tất cả mọi người bán đứng chủ tử.

Bán đứng chủ tử là tội danh gì? Cho dù Thế tử phi thực sự có cùng người khác tư thông thì cũng là chuyện của chủ tử. Loại chuyện này các chủ tử có thể làm nhưng các nàng là nô tỳ thì không thể nói. Nếu nói thì trên lưng chung quy sẽ có tội danh phản bội chủ tử.

“Nói mau! Nếu không nói thì ngay các ngươi cũng bị xử phạt!” Bạch Chỉ nhanh mồm nhanh miệng.

Còn chưa ai dám lên tiếng Âu Dương Noãn đã lạnh nhạt cười: “Cái này có thể thấy được thực sự là đại tẩu bị oan a! Nếu thật sự có việc như thế, sao ngay cả một người cũng không biết đây?”

Kỳ thực trong lòng nàng cũng rõ ràng, những người quỳ trong phòng này chỉ có bốn năm người là hầu hạ thân cận của Tôn Nhu Trữ. Những người khác thật sự là không biết gì cả. Nếu muốn thẩm vấn cũng nên bắt riêng những người đó lại thẩm vấn. 

Nhưng Đổng thị lại giống trống khua chiêng như vậy, ngược lại khiến Âu Dương Noãn đoán không ra đối phương đang muốn làm gì.

“Xem ra thực sự là không có!”

Đổng thị cười lạnh: “Vậy mấy thứ kia chính là do các ngươi cố ý hãm hại chủ tử. Ta liền sai người kéo các ngươi ra ngoài đánh, đánh tới khi các ngươi nhận thì thôi. Ta muốn nhìn xem là cẩu nô tài nào to gan lớn mật dám hãm hại cả chủ tử!”

Một chiêu này quả nhiên là độc ác!

Nháy mắt Âu Dương Noãn liền hiểu ý của Đổng thị. Thẩm vấn một hai người liền có khả năng là giả. Nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng, Đổng thị là muốn dồn Tôn Nhu Trữ vào chỗ chết!

“Đừng a! Xin trắc phi tha mạng! Nô tỳ nói! Nô tỳ nói!”

Trong đám người phát ra một âm thanh chói tai. Mọi người sửng sốt, ánh mắt tập trung vào nha đầu Hương Lan đang quỳ ở hàng trước. 

Hoắc mama tâm phúc của Tôn Nhu Trữ gấp đến độ hướng đối phương nháy mắt, muốn ngăn lại. Nhưng đã không kịp nữa rồi.

"Ngươi nói cái gì?” Tươi cười trên mặt Đổng thị thoáng buông lỏng.

“Bẩm Đổng trắc phi, nô tỳ chỉ biết hàng tháng Thế tử phi đều đến Trữ quốc am gặp mặt nhân tình! Nô tỳ còn tận mắt nhìn thấy qua!” Hương Lan lớn tiếng.

Ẩn tình trong các gia tộc, trong lúc đó khó tránh khỏi vì một chút việc mà tranh cường đấu khí. Nhưng Âu Dương Noãn biết Yến vương phủ không phải loại tình huống này. Vừa xảy ra chuyện liền xuất hiện cục diện này, động thương đao liền bị thương, thậm chí là họa sát thân.

Nhìn Hương Lan, Âu Dương Noãn liền phát hiện tình huống trong đó so với tưởng tượng của nàng phức tạp hơn rất nhiều.

Đây là cái bẫy mà Đổng thị tỉ mỉ bày ra, quyết không quyết định bởi hành động Tôn Nhu Trữ muốn giết Tiếu Trọng Quân. Có thể nói Hương Lan cùng những thứ kia chẳng qua là đã được chuẩn bị từ lâu, sớm muộn gì cũng có ngày bùng nổ mà thôi.

“Ngươi không nói dối chứ?” Đổng thị trầm giọng hỏi.

Hương Lan quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Đổng thị kiên định gật đầu.

“Hương Lan, chủ tử các ngươi đối với các ngươi ân trọng như núi. Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, đừng đi sai đường!” Âu Dương Noãn lạnh lùng nhắc nhở.

Hương Lan sợ tới run cả người: “Nô tỳ nói đều là sự thật, tuyệt đối không dám nói dối! Chuyện này nếu Đổng trắc phi cùng Quận vương phi không tin có thể đến Trữ quốc am hỏi một chút. Thế tử phi mỗi lần đều nói đến thăm vị Tĩnh an sự phụ kia nhưng thực tế là đi gặp tình nhân!”

Hương Lan quỳ rạp trên mặt đất, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.

Âu Dương Noãn nhìn chằm chằm Hương Lan, vốn đinh giáo huấn đối phương nhưng lời đến bên miệng nàng lại nhìn xuống. Hương Lan chẳng qua chỉ là một quân cờ, không đáng để nàng phải nhiều lời.

Nếu một nô tỳ đã có loại dũng khí này, trước mặt tất cả mọi người đã đứng ra và xác nhận thì chính là đã bất chấp bất cứ giá nào. Nói với người như vậy thì thay đổi được gì, có chăng chỉ phí thời gian.

“Được rồi! Ngươi đứng lên đi!”

Đổng thị phất phất tay áo cho Hương Lan đứng lên, sau đó hỏi những người khác: “Còn người nào nguyện ý nói nữa không?”

Đổng thị liên tục hỏi hai ba lần, thấy không ai lên tiếng liền cười nhẹ. Sau đó liền nhẹ vỗ tay, lập tức nhóm mama chưởng hình sớm đã chuẩn bị tốt, một đám tay cầm côn mộc vọt vào phòng.

“Đổng trắc phi có lệnh, bắt tất cả mọi người đến hình phòng thẩm vấn!”

Vừa dứt lời, tất cả đều xông lên.

Lập tức có hai ba nha đầu la lớn: “Nô tỳ biết! Nô tỳ biết a! Xin Đổng trắc phi tha mạng! Nô tỳ nói!”

Đổng thị đắc ý nhìn Âu Dương Noãn, đại thế đã mất, xem ngươi còn chiêu gì?

Biết?

Mấy nha đầu này cùng Hương Lan hầu hạ thân cận tất nhiên là khác nhau. Chẳng qua là sợ bị đánh nên mới nói mà thôi, các nàng căn bản cái gì cũng không biết! Âu Dương Noãn mỉm cười.

Đổng thị thấy bộ dạng nàng không giống như mình tưởng tượng nên nhất thời hơi nhíu mày.

Âu Dương Noãn lại một bộ thản nhiên: “Thế tử phi đâu? Sao đi mời một người cũng lâu như vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui