Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Lý thị nghe vậy thì
mở mắt, thở dài một tiếng rồi nói: “Noãn nhi, tổ mẫu biết con không đành lòng. Nhưng mà nếu con muốn vì nha đầu này mà cầu tình, thì miễn đi!”

Giữa thanh danh Âu Dương gia và mạng nha hoàn thì bọn họ không chút do dự
liền lựa chọn bảo toàn danh dự. Cho dù là bịt tai trộm chuông, lừa đời
lấy tiếng cũng nhất định sẽ đi con đường này. Âu Dương Noãn nhìn thoáng
qua sắc mặt tươi tắn của Lâm thị, chậm rãi nói: “Noãn nhi biết việc nha
đầu kia làm là sai lầm, nhưng dù sao nó cũng đã đi theo Khả nhi nhiều
năm. Là nha hoàn thân cận bên người muội muội nên tình cảm cũng sẽ thân
thiết hơn bình thường. Khả nhi bây giờ đang tức giận nhưng sau này nhớ
lại nhất định sẽ hối hận. Noãn nhi biết rõ muội ấy sẽ hối hận sao có thể không khuyên nhủ được?”

Âu Dương Trì trở lại chỗ ngồi, thản nhiên nói: “Nói đi!”

Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: “Thu Nguyệt tội đáng chết vạn lần, chỉ là
những năm gần đây nó đều tận tâm hầu hạ Khả nhi. Không có công lao thì
cũng có khổ lao, điều này cũng là tất nhiên. Tổ mẫu đã quên sao? Thu
Nguyệt là cháu gái ruột của Hoa mama, Hoa mama năm đó là nha đầu hồi môn của người. Hoa mama hầu hạ người nhiều năm, sau này tuổi đã lớn nên
được nhận ân điển đến biệt viện dưỡng già. Con trai mama mất sớm, con
dâu sau này tái giá, bây giờ chỉ còn lại một mình Thu Nguyệt. Hôm nay
chúng ta phạt nàng trượng lễ, Hoa mama nếu biết được thì nhất định sẽ
rất thương tâm a!”

Sắc mặt Lý thị đã có chút hòa hoãn nhưng vẫn
còn do dự. Âu Dương Noãn lại nói tiếp: “Mẫu thân hiện tại đang mang
thai, Huệ An sư thái đã dặn dò chúng ta nhất định phải làm nhiều việc
thiện. Nay phạt trượng nha đầu là chuyện nhỏ, nhưng quên mất lời nhắc
nhở của sư thái mới là đại sự. Nếu như cứ vậy mà lưu lại nghiệp chướng,
tổ mẫu cùng phụ thân không phải sẽ bị liên lụy sao?”

Âu Dương Trì vốn không có ý định dứng tay, nhưng khi nghe đến đó thì ánh mắt nhất
thời ngưng trọng, sau đó liền hướng ra ngoài quát lớn: “Được rồi! Dừng
tay trước đã!” Bên ngoài tuân lệnh liền ngừng tay, những người trong
phòng lại hai mặt nhìn nhau.

Lâm thị đã chắc chắn, việc đã đến
nước này thì khẳng định Thu Nguyệt phải chết. Nàng ta có chết thì bà ta
mới thấy an tâm liền lớn tiếng nói: “Noãn nhi, con nói cái gì vậy? Con
tội gì mà phải cầu tình cho một tiện tỳ như vậy?”

Âu Dương Noãn
thở dài một hơi, ánh mắt lưu chuyển qua bụng Lâm thị, thâm ý nói: “Mẫu
thân, cứ coi như là vì tích đức cho đệ đệ đi. Đệ đệ đáng thương còn chưa ra đời đã bị gán cho ác danh Thiên sát cô tinh. Nếu bây giờ trong phủ
có người chết đi, chẳng phải sẽ càng tăng thêm ác danh cho đệ ấy sao?
Thân là mẹ ruột đệ ấy, mẫu thân nhẫn tâm khi đệ ấy bị người đời nói vậy
sao?”

‘Thiên sát cô tinh’ bốn chữ này giống như thần chú đem Lâm
thị trói buộc chặt chẽ. Bà ta nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Noãn, chỉ cảm
thấy đôi mắt kia toát ra ánh sáng lạnh làm lòng Lâm thị như bị kim châm, không tự chủ được mà lùi nửa bước.

Âu Dương Noãn xoay người,
lạnh nhạt nói: “Thu Nguyệt xác thực là có tội, tổ mẫu cùng phụ thân nhất định phải trừng phạt nàng. Để cho nàng quỳ trong từ đường vì đệ đệ chưa chào đời mà cầu phúc đi. Mỗi ngày thay mẫu thân tụng trăm lần kinh,
tiêu trừ nghiệp chướng!”

Nhốt vào từ đường chính là mỗi ngày sẽ
không được nhìn thấy mặt trời. Nhưng so với phạt trượng thì cũng coi như là biện pháp khai ân rất nhiều. Tất cả mọi người đều không nghĩ mọi
việc sẽ lại biến chuyển như vậy, trong nhất thời đều ngơ ngác nhìn nhau. Ánh mắt đại tiểu thư bình tĩnh trong sáng, Thu Nguyệt không phải là nha đầu của nàng nhưng nàng lại ba lần bốn lượt nói đỡ cho nàng ta. Quả
nhiên đại tiểu thư là người nhân hậu khoan dung rộng lượng, khiến cho
trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy kính trọng.

Âu Dương Trì cẩn thận suy nghĩ, nếu đánh chết Thu Nguyệt chắc chắn sẽ càng tăng thêm tội nghiệt, phúc lộc của bản thân cũng sẽ bị tổn hại. Nhưng nếu thả ra
lại sợ nàng ta sẽ nói năng lung tung ở bên ngoài. Chỉ có nhốt vào từ
đường, hoàn toàn cắt đứt sự tiếp xúc của nàng ta với bên ngoài vẫn là
thượng sách. Hắn lập tức hướng Lý thị nói: “Lão thái thái, người xem…”

Lý thị gật gật đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn bụng Lâm thị một cái. Hừ,
Thiên sát cô tinh. Âu Dương gia cư nhiên lại sinh ra yêu nghiệt này. Vì
tiêu trừ nghiệp chướng, cũng là thay mình cùng con trai cầu phúc liền
không còn cách nào khác là đành tạm tha cho nha đầu kia! Lý thị nghĩ vậy nên liền gật đầu nói: “Noãn nhi bản tính nhân hậu. Chủ ý này cũng rất
hay. Bảo toàn tính mạng cho nha đầu kia, bắt đầu từ hôm nay sẽ đưa nó
vào từ đường!”

Âu Dương Trì lạnh lùng nhìn Lâm thị, nói: “Khả nhi tuy là bị nha đầu vu hãm. Nhưng cũng vì nó vô duyên vô cớ chạy đến hoa
viên trêu hoa ghẹo nguyệt tạo điều kiện cho người ta lợi dụng. Từ hôm
nay trở đi cấm túc trăm ngày, chép phạt nữ tắc năm trăm lần. Còn ngươi,
thân là mẹ ruột nhưng lại không quản giáo nghiêm ngặt cho nên mới để xảy ra nhiều chuyện, làm mất thể diện Âu Dương gia. Từ nay về sau ngươi
phải quản giáo lại nữ nhi, nếu để phát sinh thêm loại chuyện này nữa,
ngay cả ngươi cũng bị nghiêm trị!”

Lúc bước ra khỏi Thọ an đường, cả người Âu Dương Khả mềm nhũn, cơ hồ như đứng không vững. Vương mama
liền dìu lấy nàng ta rồi cùng Lâm thị đi ra ngoài. Một đường đi ra cửa,
đến bên ngoài sân tất cả mama, nha hoàn đều dùng một loại ánh mắt xa lạ
cực đoan nhìn chằm chằm đôi mẹ con này. Vẻ mặt quỷ dị không nói nên lời.

Âu Dương Khả thực sự là đã bị dọa không ít, không tự chủ được mà dựa gần
vào Lâm thị. Ánh mắt Lâm thị lạnh lùng sắc bén quét quanh tứ phía, mọi
người liền cúi đầu, giống như sợ hãi trước uy nghiêm của nữ chủ nhân.
Lâm thị hừ lạnh, rồi mang theo Âu Dương Khả cùng đám người Vương mama
rời đi.

Âu Dương Noãn đứng ở chỗ sáng, nhìn đôi mẹ con xa xa chậm rãi bước xuống bậc thang dưới ánh mắt khác thường của mọi người đến khi dần dần chìm vào bóng tối. Lúc này ánh mắt nàng lộ ra tia thản nhiên…

…..

Thế nhân đều biết, Truy vân lâu ở kinh đô ban đêm cũng như ban ngày, cảnh
đẹp vô cùng. Là khách điếm xa hoa tao nhã nhất kinh đô. Đêm đó, tại một
gian phòng trong Truy vân lâu, Tô Ngọc Lâu vừa nghe xong lời mẫu thân
cùng muội muội Tô Vân Nương liền hơi hơi kinh ngạc nói: “Muội nói Nhị
tiểu thư trộm dấu thi văn của ta?”

“Đúng vậy, đại ca. Chính mắt
muội nhìn thấy thi văn kia được bọc trong khăn tay. Trên đó đúng là chữ
viết của huynh!” Tô Vân Nương mở to hai mắt khẳng định.

“Ngọc
Lâu! Ngươi không biết Nhị tiểu thư kia không những dấu thi văn trong
khăn tay còn cố ý kết thành hình đồng tâm. Mới đầu ta còn không chú ý
đến chữ viết, sau đó muội muội ngươi vừa nói ta liền mới thấy không hay
rồi!” Tô phu nhân ngồi trên ghế, vẻ mặt hờn giận nói tiếp: “Chẳng lẽ
ngươi thật sự xem trọng nhị tiểu thư kia? “

Trong ánh mắt Tô Ngọc Lâu đã không còn sự bình tĩnh vốn có mà chỉ còn lại sự tức giận, hắn
lạnh lùng nói: “Âu Dương Khả này đúng là không biết xẩu hổ. Nàng ta đem
khăn tay tặng cho con, con đương nhiên sẽ không nhận lấy. Nhưng không
biết làm sao mọi chuyện lại náo loạn đến mức này?”

Tô phu nhân kinh ngạc nói: “Thi văn này thực sự không phải ngươi đưa cho nàng?”

Gương mặt tuấn mỹ của Tô Ngọc Lâu lộ ra tia chán ghét, hắn trầm giọng nói:
“Mẫu thân, người cảm thấy con sẽ coi trọng Âu Dương Khả sao? Nàng ta thì có chỗ nào đáng chú ý chứ?”

Tô phu nhân nghĩ nghĩ, nếu so sánh
với Âu Dương Noãn thì Âu Dương Khả xác thực là kém cỏi hơn nhiều. Con
trai mình vẫn luôn cao ngạo, mắt cao hơn đầu làm sao có thể bỏ qua Âu
Dương Noãn chói sáng mà coi trọng một tiểu nha đầu như Âu Dương Khả. Bà
ta trầm ngâm một lát nói: “Nếu không phải là ngươi thì là do ai làm?”

Tô Ngọc Lâu cười lạnh một tiếng: “Lúc ấy ở tiền thính nhiều người như vậy, ai mà chú ý được thi văn bị người nào cầm đi! Mẫu thân, Âu Dương Khả
sai người đi trộm thi văn của con, lại làm ra việc ghê tởm đó, tám chín
phần là muốn người khác biết được con cùng nàng ta có tư tình!”

Tô Vân Nương gật đầu nói: “Con tin tưởng đại ca sẽ không làm loại chuyện
nhàm chán này. Đại ca là nhân tài phong độ, biết bao nhiêu thiên kim
tiểu thư thầm ái mộ, làm gì rảnh rỗi đi trêu chọc nhị tiểu thư Âu Dương
gia? Quả thực là buồn cười. Vừa mới đầu thì nhìn thấy thi văn được giấu
trong khăn tay, lại còn cố ý kết thành đồng tâm đúng là làm cho người
khác hoài nghi. Nếu đại ca nói không phải huynh ấy làm thì tất nhiên là
do Âu Dương Khả cố ý làm rồi, nàng ta làm như vậy là muốn mượn cơ hội
này lại gần đại ca!”

Tô phu nhân lắc đầu nói: “Làm sao có thể như vậy? Lâm Uyển Như nói với ta muốn đem Âu Dương Noãn hứa gả cho Ngọc
Lâu. Ta mới đầu còn do dự, Ngọc Lâu xuất sắc như vậy, không những muốn
tìm người có gia thế tốt mà còn phải là người có dung mạo xuất chúng.
Cho nên ta mới cố ý đẩy sớm thời gian thượng kinh, thừa dịp yến thọ Lão
thái thái mà nhìn một chút. Nhưng ta lại không nghĩ rằng Âu Dương Noãn
đúng là một tiểu mỹ nhân, ta lúc đó đã liền nghĩ đáp ứng. Lại còn cố ý
tặng ngọc bội!”

Tô Vân Nương kỳ quái hỏi: “Mẫu thân, người không
cảm thấy kỳ quái sao? Con cảm thấy tình cảm giữa đại tiểu thư và Âu
Dương phu nhân rất tốt a, so với mẹ con ruột thịt còn muốn tốt hơn.
Nhưng sao Âu Dương Noãn tài mạo như vậy mà Âu Dương phu nhân lại muốn gả nàng ta cho Tô gia? Hay là Âu Dương Noãn có gì đó không bình thường?”

Tô phu nhân nhíu mi nói: “Ngươi vừa nói cái gì? Chẳng lẽ Tô gia ta kém cỏi sao? Hay là ca ca ngươi không xứng với đại tiểu thư Âu Dương phủ nhà
người ta? Ngươi cứ như vậy không phải là đang hạ thấp bản thân trước mặt người khác sao?”

Tô Vân Nương thấy mẫu thân tức giận liền chạy
nhanh đến ôm lấy khuỷu tay bà ta, yêu kiều nói: “Mẫu thân, con không
phải có ý này!”

Tô phu nhân hừ một tiếng, vươn ngón tay chỉ chỉ
trán Tô Vân Nương: “Không trách ngươi! Âu Dương phủ này mỗi người nhìn
đều nhiệt tình thân ái nhưng ai cũng là nhân vật lợi hại. Ngươi đừng
thấy Âu Dương phu nhân đối xử với ai cũng rất hòa khí, nhưng lại rất lợi hại a! Đại tiểu thư kia tuổi không lớn cũng đã có bộ dáng như vậy, hơn
nữa nó còn có đệ đệ ruột rất có khả năng kế thừa Âu Dương phủ. Đôi tỷ đệ này khẳng định đã bị kế mẫu sớm ghen ghét, chỉ sợ là đã sớm đối đầu với Âu Dương phu nhân. Nhưng ngươi xem, hôm nay nàng ta lại tươi cười đầy
mặt, thân thiết hiền hòa, nào có nửa điểm ủy khuất oán giận! Ta thấy, Âu Dương Noãn này chỉ sợ không phải là người đơn giản!”

“Oh, như
vậy không phải mẫu thân để cho đại ca lấy một tẩu tẩu lợi hại sao? Con
không muốn!” Tô Vân Nương mân mê miệng, sẵng giọng nói.

“Hài tử
ngốc! Ngươi hãy vì đại ca mà suy nghĩ. Hôm nay ngươi cũng đã thấy rồi,
Âu Dương Noãn đúng là một người vạn dặm mới tìm được. Lần đầu gặp người
khác, trước hết là lộ ra ba phần tươi cười, nhưng nửa điểm nịnh nọt cũng không có. Trên người cũng không có những tật xẩu nhăn nhó như các thiên kim tiểu thư khác, một thân quy củ khí phái đó chỉ sợ hai vị thiên kim
Hầu phủ cũng không bì kịp. Ngươi có thấy mỗi lời nói cử động, mỗi một nụ cười ánh mắt so với dáng vẻ kệch cỡm của các nữ tử gia tộc quyền thế ở
Giang Nam mà chúng ta đã gặp không biết là cao quý hơn bao nhiêu. Đáng
tiếc là chúng ta lại tới trễ nên không được nhìn thấy bức tranh trăm thọ đồ kia, nhưng ta có nghe những người khác nói là tuyệt phẩm thế gian
khó gặp. Nếu có thể lấy Âu Dương Noãn cho đại ca ngươi thì thật đúng là
chuyện tốt a!” Tô phu nhân cảm thán nói.

Tô Vân Nương cười cười,
trong lòng lại rất không vui. Âu Dương Noãn tuy rằng vẫn tươi cười đối
xử với mình nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn có vài phần xa cách, vô luận
như thế nào cũng khó để lấy lòng. Đối phương cứ như là tường đồng vách
sắt không thể phá được vậy. Hơn nữa Tô Vân Nương cũng là một nữ hài tử
trẻ tuổi mỹ mạo, sao có thể vui vẻ khi mẫu thân ở trước mặt mình khen
ngợi một người khác như vậy. Liền nhìn Tô Ngọc Lâu, nói: “Mẫu thân nhìn
trúng thì có ích gì? Đại ca cũng phải thích mới được!”

“Ngọc Lâu! Hôm nay ngươi đã gặp vị đại tiểu thư kia. Cảm thấy như thế nào? Nếu vẫn không vừa lòng, mẫu thân quả thật không biết phải đi nơi nào để tìm một tiên nữ cho ngươi a!” Tô phu nhân thấy Tô Ngọc Lâu nãy giờ không nói
một lời nên cố ý hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui