Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Lâm Nguyên Nhu quả nhiên là một phen cường đao chém vào bông. Nàng ta gạt tay Âu Dương Noãn, tức đến không nói nên lời.

“Có đại công chúa, chỉ sợ Huệ An sư thái không có thời gian tiếp chúng ta
đâu!” Tương thị thản nhiên nói, Lâm Nguyên Nhu lúc này đã không muốn ở
cùng Âu Dương Noãn nên đã cùng Chu Ngưng Bích tiểu thư tam phòng Chu gia nhà Tuyên Thành công nói chuyện. Âu Dương Noãn quay lại bên cạnh Lý
thị, nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu, hay là chúng ta về trước đi, lần sau lại
đến!”

Lý thị nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “Không biết đại công chúa đã tới bao lâu. Chờ thêm chút nữa!”

Mặc kệ đại công chúa đã vào trong bao lâu, hôm nay nhiều người xếp hàng chờ gặp Huệ An sư thái như vậy, bọn họ khẳng định là không gặp được. Âu
Dương Noãn khẽ thờ dài trong lòng, thầm nghĩ chấp niệm của Lý thị quá
nặng, thật sự là rất kiêng kỵ Thiên sát cô tinh này. Nhưng hiển nhiên
những người khác cũng không cam lòng rời đi như vậy, dù sao ngày dâng
hương cũng là ngày mà các nhà ngàn chọn vạn tuyển mới được một ngày. Sợ
cứ như vậy mà bỏ qua ngày lành, giờ lành.

Lúc này chợt nghe thấy
từ bên kia một nữ tử mặc váy áo thêu hoa hồng có dây vàng lóng lánh quấn quanh hông, đầu đội khăn tơ màu kim. Trên tai đeo đôi bông thạch phỉ
thúy hình mắt mèo, xinh đẹp như một con chim khổng tước. Chu Ngưng Bích
lộ ra vẻ mặt khinh thường nói: “Vị đại công chúa này cũng quá khoa
trương a! Nàng định ở trong núi dâng hương, cũng không cho chúng ta lên
cùng sao?”

Tuyên Thành công phủ là nhà mẹ đẻ của Thái hoàng thái
hậu Chu thị. Từ sau khi Thái hoàng thái hẫu băng hà, thế lực uy phong
của Tuyên thành công phủ cũng không còn được như trước. Võ quốc công gia là nhà mẹ đẻ Thái Hậu Trần thị, lại là nhà chồng đại công chúa, bây giờ đúng là lừng lẫy một phương. Cố tình Tuyên thành công vẫn luôn không
vừa mắt với Võ quốc công, lúc này Chu Ngưng Bích nói lời như vậy cũng
không có gì kỳ quái. Nhưng ở đây người đến người đi, nhất cử nhất động
đều sẽ bị người có tâm để ý đến. Những lời này nghe vào trong tai Âu
Dương Noãn cảm thấy hơi hơi chói tai.

“Các ngươi biết không? Khi
công chúa xuất hành luôn làm nghi thức đại lễ, yêu cầu tất cả mọi người
phải tránh mặt. Ngay cả xe ngựa nhà ta cũng phải nhường đường. Bọn thị
vệ của nàng thường xuyên cưỡi ngựa đi trước dẹp đường. Có một lần xe
ngựa của công chúa cùng xe của Bộ hộ Thượng thư gặp nhau, phu xe nhà
Thượng thư không khống chế được ngựa làm mạo phạm đến đoàn xe của công
chúa. Đại công chúa này một chút mặt mũi của người ta cũng không thèm để ý liền hạ lệnh giam giữ tất cả. Sau này vẫn là Thái tử điện hạ tự mình
cầu tình, Bộ hộ Thượng thư Đào đại nhân tự mình dập đầu nhận lỗi trước
công chúa mới được thả ra. Các ngươi nói xem, công chúa có bao nhiêu dọa người…” Chu Ngưng Bích nhìn thấy các vị phu nhân tiểu thư tập trung
xung quanh ngày càng nhiều, ai cũng đều hứng thú với chuyện mình nói
không khỏi nói càng hăng say.

Nhưng lúc này lại nghe thấy Âu
Dương Noãn thản nhiên nói: “Đại công chúa là do đích thân Hoàng Hậu sinh ra, địa vị vô cùng tôn quý, không giống bình thường. Đoàn xe của Thượng thư đại nhân đụng phải xe người, vốn là đại bất kính, mạo phạm đến công chúa, tất nhiên sẽ phải nghiêm trị! Nếu đại công chúa thực sự như những gì ngươi nói, chỉ sợ đã sớm bắt giam cả nhà, nặng thì phạt trượng hình, cũng sẽ không vì lời cầu tình của Thái tử mà liền thả người như vậy. Từ đây có thể thấy được công chúa cũng không phải là người vô duyên vô cớ trừng phạt người khác. Chẳng lẽ như vậy không phải là khoan dung độ
lượng sao? Chu tiểu thư ở đây tùy tiện nghị luận người, là muốn thị vệ
bên cạnh công chúa nghe thấy rồi đem chúng ta bắt lại về trị tội sao?”

Mọi người lúc đầu còn chưa phát hiện, lúc này nghe Âu Dương Noãn nói như
vậy cũng liền phát hiện bọn thị vệ bên kia đều đã muốn ghé mắt hướng đến bên này. Mọi người liền ý thức được Chu Ngưng Bích bên này không kiêng
nể gì mà đàm luận làm kinh động những người đó, không khỏi kinh hồn táng đảm, tất cả đều cúi đầu không dám nói thêm nữa.

(Kinh hồn táng đảm: sợ hãi tột độ)

Bọn thị vệ bất quá chỉ chú ý đến bên này một chút, rất nhanh liền quay đầu
đi làm mọi người nhất thời có cảm giác may mắn. Lại nhìn đến Chu Ngưng
Bích đều cảm thấy nàng ta quá mức cả gan làm loạn, không biết quy củ lễ
nghĩa, cư nhiên lại dám nói những lời mạo phạm công chúa, thiếu chút nữa liên lụy đến mọi người đang đứng cùng nàng ta. Cũng may có có vị Âu
Dương gia đại tiểu thư này nhắc nhở, mới tránh được một hồi tai họa.
Không ít những phu nhân tiểu thư vụng trộm nhìn Âu Dương Noãn, nàng
chẳng qua là một nha đầu mới mười một, mười hai tuổi. Làn da tuyết
trắng, ánh mắt sáng ngời, đôi môi hồng nhuận, nụ cười điềm tĩnh im lặng
đứng bên cạnh Lý thị. Lại giống như đóa hoa đang chớm nở ôn nhu mềm mại, ai cũng không ngờ được, những lời nhắc nhở sâu sắc kia lại đến từ một
tiểu nha đầu yên lặng điềm tĩnh này nói ra, trong khoảnh thời gian ngắn
đều có chút kinh ngạc.

Chu Ngưng Bích bị ánh mắt trách móc của
mọi người nhìn đến khiến khuôn mặt tức giận đến lúc trắng lúc xanh.
Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không dám nói gì, chỉ thấp
giọng hỏi Lâm Nguyên Nhu: “Nàng ta là ai vậy?”

Lâm Nguyên Nhu
cười lạnh một tiếng: “Nàng sao? Ngươi ngay cả nàng cũng không biết? Nàng ta chính là ngoại tôn nữ tổ mẫu ta sủng ái nhất, nữ nhi Lại Bộ Thị Lang Âu Dương Noãn. Thế nào? Bây giờ ngươi đã thấy được sự lợi hại của nàng
ta chưa? Không phải bình thường đâu, lần trước ta cũng bị nàng ta nói
cho tức nghẹn mà không đáp lại được câu nào.Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên cách xa nàng ta một chút!”

Chu Ngưng Bích lạnh lùng cười một tiếng nói: “Tính cách nàng ta như vậy, chỉ sợ cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Không phải vị quý nhân nào cũng thích loại cá tính này.Vị
đại công chúa kia, trời sinh ghét nhất là nữ hài tử xinh đẹp lại thích
nổi bật. Nếu Noãn biểu muội này của ngươi rơi vào tay công chúa, khẳng
định sẽ không có kết quả tốt đẹp!”

Lâm Nguyên Nhu bưng miệng
cười, buồn bực lúc nãy cũng vì câu nói này mà bay đi, nàng ta nhẹ giọng
nói: “Nói cũng phải. Nó cứ nghĩ bản thân viết được vài nét bút thư pháp
là có gì đặc biệt hơn người. Thái Hậu nương nương bất quá cũng chỉ là
tùy ý nói mấy câu, nó liền cao ngạo như vậy. Thiên hạ này người viết thư pháp giỏi nhiều không đếm xuể. So với những tỷ muội ngày thường được
Thái Hậu khen thì Âu Dương Noãn chỉ là ếch ngồi đáy giếng!”

Thứ
muội của Chu Ngưng Bích là Chu Ngưng Ngọc đứng cách các nàng không xa,
nghe được hai người nói chuyện lại cảm thấy không đúng mà lắc lắc đầu.
Nàng ta tuy rằng không hề quen biết Âu Dương Noãn nhưng thấy đối phương
mặc kệ ai nói gì vẫn luôn trầm tĩnh đứng bên cạnh Lão thái thái Âu Dương gia. Nơi này nữ quyến hiển quý khắp kinh đô này nhiều như vậy, Âu Dương Noãn một chút biểu hiện ý tứ khoe khoang cũng không có, thậm chí chưa
từng cao giọng nói qua một câu. Ngươc lại hai vị tiểu thư này lại vì tư
oán mà biểu hiện hết bất mãn, xem ra hại vị này mới chính là người muốn
thể hiện sự nổi trội. Nghe nói Âu Dương Noãn vì bức trăm thọ đồ kia mà
nổi danh khắp kinh đô, còn được Thái Hậu khen ngợi, tự nhiên trong lòng
các nàng vẫn luôn không cam tâm, nên thừa dịp dâng hương cấp bách muốn ở trước mặt mọi người thể hiện bản thân. Nhưng trên đời này càng khoe ra
người ta lại càng không quan tâm, giống như Âu Dương Noãn ôn hòa lễ
phép, hiểu rộng biết nhiều nhưng lại không hề thích nói nhiều, đến thời
điểm mấu chốt chỉ cần nói một hai câu đã làm người khác tin phục. Đây
mới là nghệ thuật nói chuyện chân chính.

Chư vị phu nhân chờ nửa
canh giờ, có không ít người đã bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị hồi phủ. Lúc này thấy một vị ni cô từ trên núi xuống, hành lễ với mọi người: “Đại công
chúa nói đến đây là để cầu phúc, căn bản không muốn quấy nhiễu người
khác. Cửa Am đã mở, mời các vị lên núi kính hương!”

Lần này lên
núi thật ra là xuất hồ ý liệu, trên mặt mọi người không tự chủ được mà
đều lộ ra sắc mặt vui sướng, Lý thị nhìn Âu Dương Noãn cười nói: “Cũng
may chúng ta không trở về trước! Hôm nay rốt cuộc cũng không uổng công!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu, hôm nay trên núi có đại công chúa. Tước nhi vẫn là không nên đi lên theo. Vạn nhất…”

Vạn nhất đụng phải nhóm thị nữ bên người công chúa, ai có thể tha thứ được
đây! Lý thị nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Lúc này liền thấy thị vệ bên người Âu Dương Tước đi đến truyền lời, Hồng Ngọc nghe xong liền chạy nhanh lại
nói: “Lão thái thái, đại tiểu thư! Đại thiếu gia nói hôm nay nữ quyến
nhiều nên thiếu gia sẽ không theo lên núi mà lánh tạm ở một quán trà nào đó rồi chờ lão thái thái kính hương xong sẽ cùng nhau trở về!”

Lý thị gật gật đầu, Âu Dương Noãn nhẹ nhàng mỉm cười. Đệ đệ đúng là có
cùng suy nghĩ với nàng. Lý thị lúc này nhanh chóng phân phó: “Nhất định
phải phái người bảo vệ tốt thiếu gia! Nếu để thiếu gia bị thương, ta sẽ
không tha cho các ngươi!”

Mọi người nhẹ nhàng nối tiếp nhau cùng
vào Sơn Môn, phía trên là ba chữ vàng ròng do Thánh Thượng tự tay viết
‘Trữ quốc am’. Vòm mái cong cong mạnh mẽ, bước qua cửa liền thấy chính
điện. Đây là lần đầu tiên Âu Dương Noãn bước vào Trữ quốc am, không khí
bên trong trang nghiêm làm người ta không tự chủ được mà cảm thấy cực kỳ tôn kính. Chính điện thờ phụng Tam Thế Phật (thờ 3 vị phật: quá khứ,
hiện tại, tương lai). Vách tường bên cạnh là do Thánh Thượng tự mình hạ
chỉ, tập hợp tất cả những người giỏi khắp cả nước vì đại thọ của Thái
Hậu mà khắc lên. Âu Dương Noãn ngưng mắt nhìn, thấy giữa bức tường là
Phật Tổ, trái phải hai bên là Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát. Mặt
khác lại có Tứ Đại Thiên Vương cùng các vị Bồ Tát, La Hán. Ở trước vị
phật đang ngồi trên hoa sen có Thiện Tài Đồng Tử cùng với Đại Bằng, Ca
Lăng Tần Già đang hót cùng nhã âm, chăm chú nghe Phật giảng. Phật Đà nói phụng trì tùy tâm lấy làm chân lý. Nàng nhìn, bất tri bất giác nhìn đến xuất thần. Lý thị vỗ vỗ tay nàng nói: “Làm sao vậy?”

“Không có
gì! Pháp tướng Phật Tổ trang nghiêm, làm Noãn nhi cảm thấy tôn kính
thôi!” Âu Dương Noãn thản nhiên nói, nàng đột nhiên nghĩ đến kiếp trước
đã là cô hồn giã quỷ trên sông. Nay lại nghênh ngang tiến vào am ni cô,
nếu có người biết được chân tướng có phải sẽ xem nàng như yêu quái mà
bắt đi thiêu sống không.

Đáng tiếc, chuyện này vĩnh viễn cũng sẽ
không có ai biết được. Âu Dương Noãn vẫn tươi cười, khuôn mặt trầm mặc
như nước. Nàng cùng Lý thị và các phu nhân tiểu thư khác cùng tiến lên
dâng hương.

Dâng hương xong, Lý thị vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi
tiểu sư phó đang tu hành: “Huệ An sư thái hôm nay không có thời gian gặp chúng ta sao?”

Tiểu sư phó kia gật đầu, hai tay tạo thành chữ
thập nói: “Trụ trì đang giảng kinh cho Đại công chúa, thỉnh thí chủ ngày khác lại đến!”

Lý thị thất vọng, tâm tư nhất thời chưa được
giải tỏa đã phải vội vàng cùng đám người Chu lão thái quân rời đi. Vừa
đi liền nhìn thấy một vị cung nữ bước đến, nhìn mọi người nói: “Đại công chúa nghe nói các vị phu nhân đến Trữ quốc am dâng hương nên mời chư vị ở lại một chút, dùng bữa cơm chay!”

“Đại công chúa?” Lý thị hoảng sợ, “Công chúa muốn chúng ta ở lại dùng cơm chay sao?”

“Đúng vậy! Đại công chúa nghe nói các vị đều đang ở đây nên mời mọi người cùng lưu lại!”

“Toàn bộ chúng ta sao?”

“Đúng vậy. Các vị lão phu nhân, phu nhân cùng chư vị tiểu thư. Tất cả mọi người!”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, cơ hồ đều không tin đây là sự thật…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui