Trùng Sinh Chi Chiêu Thánh


Năm nào đấy, vào một chiều mưa, ngài chợt nhớ những mùa xuân đã rất xa.

Mùa xuân năm tám tuổi, khi nữ đế đẩy ngài ra chơi đuổi bắt giữa vườn đào, chân trần trên cỏ, cỏ đầy hoa.

Mùa xuân năm chín tuổi, khi hoàng hậu thấy ngài mặc long bào, bỗng dưng bật khóc, nằng nặc chỉ vào tấm áo: "Của ta! Của phụ hoàng cho ta mà!", khiến cả cung điện thoáng chốc đều chết lặng.

Mùa xuân năm mười hai tuổi, khi hoàng hậu chạy theo đuôi con mèo nhỏ, kéo tay ngài cùng đến dỗ mèo ăn.


Mùa xuân năm mười lăm tuổi, khi hoàng hậu đặt đứa con đã chết vào lòng ngài, nài nỉ: "Tay chàng ấm hơn, chàng ôm con...!ôm con thêm một lúc xem con có ấm lại được không." Mùa xuân năm mười chín tuổi, khi hoàng hậu bị giáng làm công chúa, từng mỉm cười lạnh lẽo hỏi ngài: "Năm ấy ta cho bệ hạ cả giang sơn, bệ hạ có thể lấy gì làm sính lễ?"Người con gái ấy luôn sống trong oán hận.

Oán hận họ Trần, oán hận ngài, càng oán hận chính bản thân mình.

Năm mười chín tuổi, khi quyết định rời Yên Tử, chấp nhận cuốn đời mình vào hai chữ "đế vương", ngài đã học cách buông bỏ nhiều thứ, học cách lãng quên nhiều thứ, nhưng nàng thì không.Nàng chỉ có một mình.


Suốt hai mươi năm, chỉ có thể quanh quẩn nơi khoảng sân ấy, chỉ có thể khắc sâu những hồi ức ấy.Suốt hai mươi năm, ngài biết, nàng vẫn sống trong oán hận.Khi nỗi oán hận theo năm tháng dần tiêu tán, thứ duy nhất nàng còn nhớ để oán hận chỉ có bản thân nàng.Người con gái ấy vẫn khiến ngài không yên tâm được.

Hai mươi năm qua, thậm chí ngài còn chẳng dám nghĩ về nàng.

Mỗi lần nghĩ là mỗi lần không yên tâm được, mỗi lần nghĩ là mỗi lần Trần Cảnh của năm mười chín tuổi rời cung lên Yên Tử lại trỗi dậy trong ngài.

Ngài không thể làm một hoàng đế như thế.

Đó không phải cách một người làm hoàng đế.Khi thời gian đã xóa nhòa quá khứ, cả ái tình, cả lưu luyến, cả đau thương, chấp niệm duy nhất còn đọng lại trong ngài, có lẽ chỉ vỏn vẹn bốn chữ "không yên tâm được" ấy mà thôi.Nguồn : Fb....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận