Trên chính điện lộng lẫy huy hoàng, thảm đỏ trải thành hàng, màn trướng thì rủ xuống, trong kim đỉnh đang đốt, tỏa hương thơm cúc hoa mai nhàn nhạt, đong đưa bao quanh chiếc phượng ghế khảm nạm bảo thạch, được đặt ở chỗ ngồi chủ tọa, trên mặt ghế hoa lệ có lót tấm đệm gấm, bên cạnh bày một cái bàn tinh xảo, một bộ trà cụ quý báu đặt ở phía trên, toàn bộ đại điện xinh đẹp quý giá phi phàm.Trên xà nhà có khắc chạm một bức tranh đôi hồ điệp sinh động như huy, ở ngoài lan can trồng các loại chuối tây đủ màu, hoa viên ở xa xa khoe đủ màu sắc tím ngàn hồng, lúc này nhiều loại hoa đã bắt đầu tàn úa, chậm rãi mất đi những tia vinh quang cuối cùng, trở nên hờ hững tiêu điều.
Xạ hương lượn lờ, hồng sa rủ xuống, gió nhẹ bay lên, hồng sa lay động, yên tĩnh không tiếng động, thái giám cùng cung nữ tất cả đều lui xuống, canh giữ ở ngoài cửa cung điện.Vi thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"Nàng ngồi trên long sàng, hai chân nhỏ nhắn khẽ đung đưa, tay cầm bát chè tổ yến hạt sen, vừa nhai vừa nhìn người đàn ông trước mặt mà móng tay lại khảm thật sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu mà chưa hay.
Trần Thủ Độ vận bộ trang phục Điện tiền chỉ huy sứ tử y, mặc quần lụa màu đen được may khéo léo, là trung niên nam tử cao ngất to lớn, nhìn không thấy có chút nào là lão thái, ngược lại tinh thần rất hăng hái, bước tiến vững vàng, trên dưới khoản ba mươi tuổi.
Nàng nhìn phía sau ông ta là một bé trai trạc tuổi nàng mặc trang phục tòng ngũ phẩm chính thủ.
Vốn tưởng rằng sẽ không còn gặp nhau nữa, ai ngờ được gặp lại nhưng lại trong hoàn cảnh xưa, khuôn mặt kia vẫn còn những nét non nớt nhưng đôi mắt đen láy tựa như ngọc lưu ly trong sáng lại không khác trí nhớ của nàng là mấy.
Nhín vào gương mặt đó thật nhớ về kiếp trước mà.“Đứng lên đi, ban thưởng tọa.” Nàng đạm mạc vừa nói xong, lập tức có hai cung nữ mang đệm đi ra, lót lên ghế, Trần Thủ Độ rất bình tĩnh thi lễ rồi ngồi qua một bên.Thái sư, khanh đây là có ý gì? Nàng híp mắt thành một đường chỉ, mang một chút tiếu ý mà hỏi.Không biết vì do quá kích động hay do quá ngạc nhiên mà ông ta ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mặt nàng đầy thăm dò.
Không, không đúng, biểu cảm này không thể xuất hiện trên khuôn mặt một đứa trẻ : "Hồi bẩm bệ hạ, vi thần xin được đưa đường chất tử vào hầu hạ người.Hầu hạ hay quyến rũ trẫm, hửm? Muốn trẫm vì sắc mà phân tâm việc triều chính? Trẫm còn quá nhỏ! Vả lại hắn là nhi tử của thái úy, trẫm tin thái úy không nỡ để ái tử mình trong cung đâu! Trên đại điện yên tĩnh đến ngột ngạt, không khí nhanh chóng đông lạnh thành làn sương mỏng, Trần Thủ Độ khóe miệng khẽ giật giật vài cái.
Chưa để ông ta kịp há miệng, Thiên Hinh ra vẻ hết sức bất đắc dĩ nói tiếp: Ngươi không để đưa kẻ nào đẹp hơn sao? Trẫm thấy hắn quá xấu, nếu hắn muốn hầu hạ trong cung phải tịnh thân, còn nhỏ mà công công nơi đó lại không biết thương hoa tiếc ngọc đâu, chậc chậc! Hừ! Không có cửa gài người bên cạnh trẫm đâu.
Tính toán hay lắm, Trần Thủ Độ à.
Chỉ mong là ngươi không hối hận khi đem ta bỏ vào trong cuộc, ngươi có từng nghĩ tới, quân cờ đồng dạng thị máu thì sẽ phản cốt thực chủ hay không?Trần Thủ Độ khẽ sửng sốt, nhưng là một người lăn lộn chốn quan trường đã lâu, hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh: Bệ hạ, có lẽ người đã hiểu nhầm ý định của vi thần chăng?Vi thần đưa chất nhi vào cung chỉ để bầu bạn với người.Hay cho một con cáo già giảo hoạt, lắm mưu nhiều kế! Nàng khẽ phất tay áo, dứt khoát đáp: "Trẫm không cần thêm người hầu hạ, khanh lui đi."Kiếp trước đã như vậy nên lần này nàng nhất định sẽ không yêu hắn thêm lần nữa, tâm của nàng, đã chết rồi...May thay thân nàng là nữ nhi, nếu không đã mang tiếng vì nam sắc mà mất giang sơn vào tay họ Trần rồi.
Nàng vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, mà không để ý rằng Trần Thủ Độ đang mang theo ánh mắt u ám mang theo dò xét và nghi ngờ nhìn bản thân.
Nữ hoàng đế còn quá nhỏ tuổi, không thể hiểu được những tính toán của ông ta bây giờ, rốt cuộc kẻ nào đang đứng sau bức màn, dám chống lại Trần gia hiện nay?.