Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Kỳ nghỉ quốc khánh chấm dứt, Cố Thanh thuận lợi lấy được tiền lương chín ngày đi làm của mình, điều này làm cho bất an trong lòng mấy ngày nay rốt cục cũng an ổn rơi xuống, nhớ tới trò khôi hài mấy ngày trước cậu không còn lo lắng như vậy nữa, phản cảm đối với vị tổng tài Tần thị kia cũng nhanh chóng giảm xuống, chỉ là, nghĩ tới cậu bé đáng yêu kia, trong lòng thủy chung vẫn còn chút lo lắng không yên.

Ông chủ cửa hàng rất tốt bụng, biết Cố Thanh là sinh viên, đang vội tìm một công việc ổn định, liền đưa cho cậu một cái danh thiếp, bạn của ông có mở quán cà phê, ông bảo Cố Thanh liên lạc thử xem, đến lúc đó chỉ cần nói ông giới thiệu là được.

Cố Thanh cầm danh thiếp trong tay, rất cảm kích ông chủ này, xoay người gật đầu tỏ lòng biết ơn.

Từ cửa hàng Hoa Thành đi ra, đã chín giờ rưỡi tối, màn đêm đã buông xuống, trên đường vẫn còn bóng người qua lại.

Nghĩ tới gần đây bận quá mà không có liên lạc về nhà, ngồi ở trạm xe buýt, Cố Thanh lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, nói chút chuyện về cuộc sống hiện tại, đơn giản báo bình an để mẹ cậu an tâm.

Xuống xe, Cố Thanh không trực tiếp đi vào cổng trường, mà vòng ra cửa sau.

Cửa sau trường là một con phố tối, ánh đèn thưa thớt, nhưng cũng là một nơi vô cùng náo nhiệt, trong đó bày đầy các gian hàng bán thức ăn vặt, một đường đi xuống, có thể ngửi được các mùi thức ăn khác nhau, điều kiện vệ sinh hơi tệ, nhưng hương vị không tồi chút nào, hơn nữa giá cũng hợp lý, cho nên nơi này được sinh viên ở đại học Q rất thích, thường ra đây liên hoan.

Cố Thanh đi đến trước một cửa hàng bán Ma Lạt Thang, mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng lại được bày chi chít bảy tám cái bàn gỗ, chỗ nào cũng có người ngồi.

Cố Thanh đến mua mang về, nên cũng không để ý chỗ ngồi, gọi ba chén miến ma lạt, mười xiên nướng rồi xách túi nhựa về, theo cửa sau vào ký túc xá.

Cửa ký túc xá không khóa, Cố Thanh đẩy nhẹ một cái liền mở, trong phòng chỉ có một mình Phương Tử Nhạc đang ngồi ở bàn học đọc sách, nghe thấy tiếng động ở phía sau, theo bản năng mà xoay đầu, thấy Cố Thanh, liền đứng lên.

“Cậu làm xong việc rồi à, sao hôm nay về sớm thế?”

Cửa hàng Hoa Thành ở khu trung tâm, lại là nơi nổi danh của thành phố, lượng khách luôn luôn đông đúc, bình thường không đến mười giờ rưỡi thì chắc chắn không đóng cửa, tính cả thời gian ngồi xe về đây, mấy ngày trước Cố Thanh phải gần mười một giờ rưỡi tối mới quay về ký túc xá, hôm nay lại về trước thời gian gần một tiếng, cũng khó trách Phương Tử Nhạc sẽ thắc mắc.

“Bởi vì hôm nay là ngày cuối, nên ông chủ cho tớ về sớm.” Cố Thanh trả lời Phương Tử Nhạc, sau đó giơ giơ túi nhựa trong tay rồi nói, “Mau lấy bát đũa lại đây, tớ mua miến với xiên nướng này.”

Nghe vậy, Phương Tử Nhạc liền chạy ra ban công. Trên ban công có bày cái bàn xếp, trên bàn đặt các đồ làm bếp thông dụng, nồi cơm điện, lò vi ba, chén gỗ đũa trúc, mấy cái xẻng chảo nồi, mặc dù kém đồ trong nhà bếp rất nhiều, nhưng cũng đủ để nấu cơm.

Những thứ này đều được mang đến từ trong nhà Ngô Hạo. Ngô Hạo có năng khiếu bóng rổ, người to lớn, hơn nữa mỗi ngày phải huấn luyện đủ bài tập, nên sức ăn hiển nhiên kinh người, người nhà hắn lo lắng thức ăn trong căn tin trường không tốt, sợ hắn chịu đựng mà hỏng thân, nên vừa khai giảng liền mời bảo mẫu tới đây nấu cơm cho hắn, giặt quần áo mỗi ngày cho hắn, nhưng sau này do Ngô Hạo kiên trì phản đối, người nhà đành sa thải người bảo mẫu kia, nhưng đồ làm bếp vẫn được giữ lại. Chẳng qua là trong bốn người, chỉ có Phương Tử Nhạc làm biết làm vài món ăn đơn giản, ba người kia không bao giờ chạm vào, cho nên cũng không dùng tới nhiều. Hiện nay Cố Thanh xuất hiện, dụng cụ bị mai một lâu ngày kia mới lại được dùng mỗi ngày, nhưng vì Cố Thanh mới đến trường học hơn một tháng, mấy ngày trước bận học, mấy ngày nay lại làm việc, cho nên dùng cũng không nhiều, mấy người cùng phòng cho đến bây giờ cũng chưa có cơ hội nếm được tài nấu ăn của Cố Thanh.

“Ngô Hạo và Hàn duy chưa về sao?” Đem miến ma lạt đổ vào chén gỗ rồi đóng nắp lại, Cố Thanh hỏi.

Ngô Hạo và Hàn Duy, hai người đều là người bận rộn, thường trở về trễ, thậm chí không trở lại đều chuyệnbình thường, Hàn Duy phải xử lý việc ở Hội học sinh, mà Ngô Hạo hiển nhiên là chạy đi chơi với cô bạn gái hoa khôi giảng đường kia rồi.

“Bọn họ đã trở lại, đang tắm.” Phương Tử Nhạc cầm đũa, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn miến.

Sức ăn của Phương Tử Nhạc không nhỏ tí nào, nhưng tốc độ ăn lại không nhanh, cậu ta nhẹ nhàng mổ đồ ăn trong bát của mình, cực kỳ đáng yêu, giống như một chú mèo nhỏ vậy.

“Cố Thanh, cậu không ăn sao?” Thấy Cố Thanh đem bữa ăn khuya thu dọn xong, trở về chỗ ngồi của mình, Phương Tử Nhạc miệng khẽ cắn xiên thịt dê, ngẩng đầu lên hỏi.

“Buổi chiều tớ đã ăn no rồi, ăn không vô nữa.” Lấy một quyển sách luật ra, Cố Thanh chăm chú nhìn vào đó.

Kỳ thật, Cố Thanh muốn mời ba người trong phòng ký túc xá của mình một bữa ăn ngon, nhất là Phương Tử Nhạc, công việc của mình ít nhiều đều nhờ có cậu ta mới có được, nhưng cậu cũng biết tính ba người kia, bọn họ nhất định không nguyện ý để mình tiêu tiền, cho nên cậu đành mua miến ma lạt và xiên nướng mà ngày thường họ thích ăn về đãi mọi người.

Ngô Hạo và Hàn Duy cùng nhau đi vào phòng, vị trí ngồi của Cố Thanh là tựa vào cửa, vừa nghe tiếng động, liền lập tức đứng lên mở cửa cho hai người, cái mũi của Ngô Hạo rất thính, ở cửa đã ngửi được mùi thơm, lúc này lại thấy miến ma lạt và xiên nướng trên bàn, cậu ta vội vã đem chậu tắm của mình ném vào trong lòng Cố Thanh, chạy tới chỗ ngồi, ăn ngấu nghiến.

Hàn Duy hiển nhiên nhã nhặn hơn rất nhiều, trước tiên cất kỹ đồ đạc của mình, rồi mới bắt đầu ăn.

Cố Thanh nhìn chậu tắm ướt sũng trong lòng, không tiếng động cười cười, đặt nó lên kệ, sờ sờ túi quần, nhớ tới danh thiếp của ông chủ cho, bắt đầu do dự.

Cố Thanh chưa từng làm phục vụ trong quán cà phê, đối với hoàn cảnh nơi đây cũng không quen thuộc, tương đối mà nói, cậu thích cách bài trí cùng hương vị trong quán cơm tàu kia hơn, nhưng cậu biết, hoàn cảnh hiện tại không cho phép cậu lựa chọn, có thể tìm được một công việc rất khó khăn.

“Hai ngày nữa bọn tôi có một trận đấu bóng rổ, ba người các cậu nhất định phải tới cổ vũ cho tôi đó.” Rút một miếng khăn giấy chà miệng, Ngô Hạo xoay người nói với ba người kia.

Trận bóng rổ mà Ngô Hạo đề cập đến chính là trận đấu bóng rổ toàn quốc được tổ chức định kỳ hàng năm giữa các trường đại học, là do hiệp hội bóng rổ quốc gia vì sự phát triển của bóng rổ trong các trường đại học, vì đặc biệt bồi dưỡng ra nhân tài bóng rổ cho quốc gia mà tổ chức cuộc thi này, hàng năm đều có vài trăm đội dự thi, đại biểu cho các trường đại học, bao gồm sinh viên cả nước, hơn nữa, nếu có trận đấu quan trọng, đài truyền hình quốc gia và địa phương đều tiến hành truyền hình trực tiếp, bởi vậy sức hấp dẫn rất cao, thu hút nhiều thương nhân tài trợ cho cuộc thi, tập đoàn Tần thị cũng chính là nhà tài trợ quan trọng nhất trong cuộc thi này.

Cho tới hiện nay, cuộc thi bóng rổ toàn quốc này đã trở thành một trong hai giải đấu lớn của nước E, có sức ảnh hưởng gần bằng giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp dành cho nam.

Đại học Q từ trước đến nay đều chú ý đến thể thao, bóng rổ và môn nhảy cầu là hai mục có thành tựu nhất, năm trước bởi vì các cầu thủ chủ chốt trong đội bị thương trong khi tập luyện nên cuối cùng không đoạt được ngôi vô địch, tiếc nuối vì mất giải tổng quán quân bóng rổ cả nước, cho nên năm nay, thân là đội trưởng bóng rổ tân nhiệm, Ngô Hạo rất coi trọng trận đấu này.

Hàn duy nhíu mày, công tác ở bộ phận liên lạc của trường gần đây được một nhiệm vụ, là muốn Tần thị tài trợ, mấy ngày nay cậu phải thức đêm vội vàng lên kế hoạch, sợ trùng với thời gian thi đấu của trận bóng rổ, liền hỏi: “Ngày mốt mấy giờ?”

“Một giờ rưỡi trưa, ngay tại sân vận động tổng hợp gần trường mình.”

Hàn Duy nghe xong gật gật đầu, lấy điện thoại ra ghi chú, Phương Tử Nhạc đã đáp ứng trước đó, cho nên cũng không nói cái gì, chỉ có Cố Thanh là cảm thấy khó khăn, sau buổi trưa cậu phải đi gặp ông chủ tiệm cà phê, ông chủ vừa nhắn tin báo cho cậu biết.

Ngô Hạo thấy trên mặt Cố Thanh lộ ra do dự, đứng lên đi đến bên cạnh cậu, khom người dán lên phía sau lưng đối phương, hai tay ôm cổ Cố Thanh, làm nũng, “Tiểu Thanh Thanh à, chúng ta là bạn bè thân thiết, cậu sẽ đến chứ?”

“Phốc. . . . . .” Nhịn không được, Phương Tử Nhạc và Cố Thanh đồng thời xì cười ra tiếng, Hàn Duy luôn luôn ẩn nhẫn, nhưng khóe miệng vẫn giương lên.

Cũng khó trách ba người phản ứng như thế, Ngô Hạo đẹp trai cao to mười phần, đột nhiên đổi giọng nữ sinh nũng nịu, ai có thể nhịn được.

Cố Thanh tuy cười, nhưng thân mình Ngô Hạo vẫn đè lên người cậu, cậu dần dần cảm thấy mất sức, lên tiếng xin khoan dung: “Cậu mau buông ra, tớ sắp thở không được nữa rồi.”

Ngô Hạo cả kinh, vội thoát khỏi Cố Thanh, sau đó mặt không thay đổi trở về chỗ ngồi của mình.

Cố Thanh nghĩ đối phương tức giận, cuống quít đứng lên đi đến phía sau hắn, cúi người nghiêng qua bên tai phải đối phương, thổi khí nói: “Tức giận? Tớ đi được chưa, trưa ngày mốt một giờ rưỡi phải không, tớ nhất định sẽ đến đúng giờ để cổ vũ cho cậu, phất cờ reo hò luôn, thế nào, chịu chưa?”

Ngô Hạo nghiêng mặt, cười đáp: “Được, cậu nhớ đi đó, được rồi, tôi muốn đọc sách, cậu mau trở lại chỗ ngồi của mình đi.”

Cố Thanh lại liếc trộm vài cái, thấy đối phương quả thật không có gì khác thường, nên cầm kem đánh răng, khăn mặt đi vào phòng rửa mặt.

Cố Thanh vừa rời đi, Ngô Hạo thở hổn hển mấy hơi, rung động mới vừa rồi trong lòng giống như chưa từng tán đi.

Đúng vậy, Ngô Hạo không phải giận Cố Thanh, mà là bị bệnh trạng quái dị của mình dọa sợ. Khi hắn tựa vào sau lưng Cố Thanh, tầm mắt thoáng nhìn thấy cần cổ trắng nõn và gò má trơn mềm của đối phương, trong nháy mắt trái tim liền đập mạnh, nhất là khi ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người Cố Thanh, đầu óc trong nháy mắt chập mạch, không thể suy tư gì nữa.

Cho nên, khi Cố Thanh lên tiếng lay tỉnh, cậu biểu hiện bình tĩnh như thế chỉ để che dấu nội tâm bối rối cùng luống cuống của mình.

Lắc đầu, đánh tan suy nghĩ miên man vừa rồi, Ngô Hạo kích động lấy ảnh chụp bạn gái ra, hôn vài cái, như muốn dùng cái này để xác định điều gì đó.

Tần Lực Dương từ phòng tắm đi ra, ra khỏi phòng nhìn thoáng qua phòng con mình rồi mới trở lại phòng ngủ của mình, nửa nằm nửa ngồi trên giường, mắt vẫn chăm chú nhìn một phần văn kiện trên đầu giường, qua một hồi lâu, mới cầm tới, mở văn kiện ra xem.

Đây là thông tin về Cố Thanh mà mấy ngày trước anh nhờ bạn mình tra dùm, bạn anh không hổ danh là thám tử tư nổi tiếng, phần tài liệu này viết vô cùng chi tiết, thậm chí bao gồm cả việc mấy năm trước Cố Thanh được mình bao dưỡng cũng được liệt kê đầy đủ.

Tần Lực Dương trực tiếp lật đến trang sau cùng, hắn đối với cuộc sống của Cố Thanh trước kia cũng không có hứng thú, trong lòng chỉ nghi hoặc hiện tại Cố Thanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu lại hiện lên đôi mắt thuần khiết trong trẻo cùng bộ dáng chỉ vào mũi anh nghiêm thanh trách cứ kia, trong lòng không khỏi lại khẽ động.

Không biết đây đã là lần thứ mấy hồi tưởng lại hình ảnh đó rồi, Tần Lực Dương bất đắc dĩ cười cười.

Mười mấy phút đồng hồ sau, Tần Lực Dương khép lại tập văn kiện, cảm giác mắt hơi khô, liền đưa tay bóp cánh mũi.

Quán bar. . . . . .

Tai nạn xe cộ. . . . . .

Mất trí nhớ. . . . . .

Tính tình đại biến. . . .

Tựa lưng vào giường, Tần Lực Dương nhắm mắt suy nghĩ. Đột nhiên anh cảm giác hành vi của mình có chút buồn cười, cư nhiên lại chú ý đến tình nhân đã chia tay trước kia, chuyện này vô luận như thế nào cũng không phù hợp với cá tính của anh.

Đột nhiên anh mở to mắt, nhớ tới tuần sau mẹ mình sẽ trở về, Tần Lực Dương liền gọi điện thoại cho thư ký: “Ngô Kỳ, giúp tôi tìm một bảo mẫu biết làm việc nhà, biết nấu ăn. . . Đúng vậy, không cần cơm Tây, không cần đầu bếp, chỉ cần biết làm việc nhà và biết nấu ăn. . . . Ừ, tìm ngay bây giờ, phải nhanh một chút. . . . . . Được. . . . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui