Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

“Thanh thiêng bàng có chỗ nào giống quạ đen?” Lâu Vũ cắn răng nghiến lợi hỏi tiểu kim giao.

Tiểu kim giao ngoẹo đầu, nghi hoặc nói: “Đều là chim biết bay, phân biệt thế nào được?”

Mạc Phi hít sâu một hơi, thầm mừng vì mình không hoàn toàn tin tưởng lời
tiểu kim giao, bằng không nếu không có chút chuẩn bị xông thẳng vào lãnh địa thanh thiên bằng thì đúng là dữ nhiều lành ít a!

Đới Nhiêu
có chút đau răng nhìn tiểu kim giao, trên người thanh thiên bằng có
huyết mạch kim sí đại bằng, kim sí đại bằng là loài có thể nuốt sống
tinh thú long tộc a! Quạ đen có thể đánh đồng với kim sí đại bằng sao?

Thanh thiên bằng trải qua truyền thừa lâu dài, huyết mạch đã nhạt đi, thế
nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, trong bí cảnh này, thanh thiên bằng
cũng nằm trong nhóm sinh vật trên đỉnh.

Tiểu kim giao thực vô tội tròn mắt nhìn Mạc Phi, miệng lẩm bẩm.

Lâu Vũ liếc tiểu kim giao một cái, thực đề phòng hỏi Mạc Phi: “Nó lại đánh chủ ý vớ vẩn gì vậy?”

Mạc Phi bất đắc dĩ: “Tiểu Kim nói muốn chúng ta lén lẻn vào lãnh địa thanh
thiên bằng trộm hai quả trứng ra ăn, nó bảo, trứng thanh thiên bằng ăn
rất ngon, linh khí đậm đà, không có gì tốt hơn.”

Lâu Vũ liếc mắt, trợn mắt trừng Tiểu Kim: “Muốn đi thì mi đi đi, chúng ta không có hứng bồi mi tự tìm đường chết.”

Tiểu Kim có chút ủy khuất mắng Lâu Vũ không can đảm, Lâu Vũ nghe mà làm như không nghe.

Thấy không có ai để ý tới mình, Tiểu Kim thực mất mác nhảy tới nhảy lui trên đất.

Đới Nhiêu bất đắc dĩ nghĩ, mắt của thanh thiên bằng rất tinh, Tiểu Kim này
lại muồn đùa giỡn bịp bợm ngay dưới mí mắt thanh thiên bằng, đúng là
không muốn sống nữa.

“Mạc Phi, chúng ta làm sao bây giờ?” Tô Vinh ngẩng đầu hỏi.

Mạc Phi sờ cằm, biểu tình có chút suy tư nói: “Nếu thông linh thảo ở trong
lãnh địa thanh thiên bằng thì chúng ta bàn bạc kĩ một chút, đám chim kia không dễ đối phó!”

“Cũng tốt.” Thiên Diệp phụ họa, bất quá
nhìn sắc trời đã dần tối, nói tiếp: “Ta thấy chúng ta nghỉ ngơi một đêm
đi rồi tính tiếp.”

Mạc Phi gật đầu, biểu thị đồng ý.

Tiểu kim giao nghe thấy lời Mạc Phi thì có chút không cam lòng nằm chỏng vó trên đỉnh đầu Mạc Phi, dáng vẻ tức tối.

Mọi người thương lượng một chút, chia ra làm bốn lượt gác đêm, mỗi lượt một tiếng, người chưa tới lượt tranh thủ nghỉ ngơi.

Ngủ đến nửa đêm, Mạc Phi đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Lâu Vũ nhìn Mạc Phi ngồi bật dậy hỏi: “Thế nào? Lúc này chỉ mới tới lượt Đới Nhiêu gác đêm thôi, chưa đến lượt chúng ta.”

Mạc Phi nhắm mắt, linh hồn lực nhanh chóng tỏa ra càn quét xung quanh: “Tình huống không đúng lắm, mau gọi mọi người dậy.”

Thấy sắc mặt Mạc Phi khó coi, Lâu Vũ cũng không hỏi nhiều.

Mạc Phi vừa gọi mọi người tỉnh thì một trận tiếng chim hót huyên náo liền truyền tới.

Vừa tỏa linh hồn lực ra ngoài dò xét, hình ảnh thấy được làm Mạc Phi co rút.

“Xảy ra chuyện gì?” Lâu Vũ hỏi.

“Tiểu Kim thật sự chạy đi trộm trứng, lúc này bị phát hiện, phía sau có hai
con thanh thiên bằng cấp chín đang đuổi theo, đáng chết, chúng đang chạy về phía chúng ta.” Mạc Phi khẩn trương nói.

Lâu Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Con ngu xuẩn đáng chết này cư nhiên chạy đi trộm trứng, trứng thanh thiên bằng dễ trộm vậy sao?”

“Chúng ta mau chạy đi, nếu để con ngu kia liên lụy thì oan quá!” Thiên Diệp đề nghị.

Tâm tư Mạc Phi nhanh chóng chuyển động: “Hai con thanh thiên bằng đuổi tới
đây, lúc này có lẽ lãnh địa đã trống rỗng, chúng ta nhân cơ hội này hái
thông linh thảo không phải là dễ như trở bàn tay sao?”

Lâu Vũ gật đầu: “Chủ ý tốt.”

Mạc Phi có chút lo lắng: “Vậy chúng ta không quản Tiểu Kim hả?”

Lâu Vũ cười lạnh: “Không cần quản, nó da dầy lắm, không lo xảy ra chuyện.”

Mạc Phi suy tư một chút: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tránh hướng Tiểu Kim, mau chóng tới lãnh địa thanh thiên bằng.”

Tiểu Kim hoàn toàn không hay biết ý định của bọn họ, ở một bên khác đang ôm quả trứng kim quang lóng lánh nhanh chóng phi hành.

Sau lưng Tiểu Kim là hai con thanh thiên bằng hệt như hung thần ác sát bám theo.

Tiểu Kim liều mạng chạy tới trước, hai con thanh thiên bằng đuổi sát theo
sau, vô luận Tiểu Kim cố gắng thế nào cũng không thể cắt đuôi, lòng Tiểu Kim nóng như lửa đốt nhưng lại không có cách nào.

Tiểu Kim nhanh chóng bay về phía đám Mạc Phi, hi vọng bọn họ trợ giúp, thế nhưng bay
đến nơi thì Tiểu Kim khổ sở phát hiện nhóm Mạc Phi đã chạy mất.

Phát hiện tình thế không đúng, Tiểu Kim ủy khuất òa khóc… sau đó vừa khóc
vừa bay tới trước, muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu.

Tiểu Kim dẫn đi hai con thanh thiên bằng cấp chín, lãnh địa thanh thiên bằng quả nhiên trống không. Nhóm Lâu Vũ dễ dàng mò tới dược điền, chân trước mọi người vừa đặt vào dược điền, chân sau đã bị con thanh thiên bằng
cấp chín còn lại trong lãnh địa phát hiện.

Mạc Phi để Thiên Diệp cùng Trịnh Huyên ngăn cản thanh thiên bằng.

Thiên Diệp cùng Trịnh Huyên bị béo viện trưởng hành hạ một đoạn thời gian,
sức chịu đựng rất mãnh liệt, nhất thời thanh thiên bằng cấp chín cũng
không có cách nào.

Thanh thiên bằng bó tay bó chân, mà Thiên Diệp cùng Trịnh Huyên cũng tương tự.

Thiên Diệp nhíu mày, có chút mất hứng: “Con Tiểu Kim này cũng thiệt là, muốn
dẫn thì dẫn cả ba con cùng đi đi, chừa lại một con chi cho vướng tay
vướng chân, thật phiền toái.”

Trịnh Huyên cười khổ: “Nó dẫn được hai con đi đã là không tệ rồi, ngươi đừng có xoi mói nữa.”

Nhóm Mạc Phi không phát hiện thông linh thảo trong dược điền, ngược lại phát hiện không ít tinh thảo cấp cao khác, căn cứ theo nguyên tắc không nên
lãng phí, Mạc Phi thu hoạch không ít tinh thảo hữu dụng.

Một trận tiếng chim hót bén nhọn truyền tới, Mạc Phi cả kinh: “Mau rút lui, Tiểu Kim dẫn hai con thanh thiên bằng kia quay lại rồi.”

Thiên Diệp nhận ra Tiểu Kim dẫn hai con thanh thiên bằng cấp chín quay về ổ, suýt chút nữa đã giận tới hộc máu.

“Đáng chết, nó làm gì vậy?” Thiên Diệp bị Tiểu Kim làm giận tới xì khói.

Trịnh Huyên bất đắc dĩ nói: “Báo ứng! Báo ứng tới nhanh thật a!”

“Này rốt cuộc là chuyện gì a?” Thiên Diệp khó hiểu lẩm bẩm.

Trịnh Huyên suy tư một chút: “Theo tình hình thì đại khái là Tiểu Kim lạc đường, không cẩn thận quay ngược về đây.”

Thiên Diệp trợn mắt: “Lạc đường! Móa, cái con ngu si này.”

Trịnh Huyên nhún vai: “Nó còn nhỏ mà.”

Tiểu Kim thấy mình không cẩn thận quay ngược về ổ thanh thiên bằng thì sợ tới mức vứt bỏ quả trứng khó khăn lắm mới trộm được.

Thấy tung tích của trứng, hai con thanh thiên bằng đuổi theo phía sau Tiểu Kim sợ tới hồn phi phách tán.

“Mau rút, mau rút.” Thấy hai con thanh thiên bằng kia quay về, Mạc Phi có chút nôn nóng nói.

Nhóm Lâu Vũ nhanh chóng rút ra khỏi lãnh địa thanh niên bằng, thanh thiên
bằng tựa hồ không muốn lưới rách cá chết, truy một nửa liền lùi lại.

Mạc Phi nhìn dáng vẻ uể oải của Tiểu Kim, có chút tức giận mắng: “Mi làm
sao vậy? Sao lại dẫn thanh thiên bằng quay về lãnh địa, tự tìm chết cũng không ngu đến vậy a!”

Tiểu Kim ngẩng đầu quơ quào móng vuốt oán
trách Mạc Phi không nghĩa khí, không quản sống chết của nó, không giúp
nó mà còn oán trách.

Nghe Tiểu Kim oán trách, Mạc Phi nhịn không được chút chột dạ.

“Đúng rồi, không phải mi nói trong lãnh địa thanh thiên bằng có thông linh thảo à? Sao ta không thấy?” Mạc Phi đổi đề tài.

Nghe thấy lời Mạc Phi, Tiểu Kim nhảy nhót nhảy tới trước mặt Mạc Phi, cầm
một cọng cỏ lắc lắc: “Chính là cái này này, sao ngươi lại không thấy.”

Mạc Phi hắc tuyến, tức giận nói: “Cái này không phải, này là huyết đề thảo, căn bản không giống thông linh thảo chút nào cả.”

Tiểu Kim vô tội nhìn Mạc Phi, biểu thị: làm sao ta biết không giống chứ, nhìn giống mà!

Mạc Phi đau đầu đỡ trán, đáng chết, hắn bị quỷ nhập rồi sao? Sao lại tin tưởng lời Tiểu Kim chứ.

“Không giống, giống chỗ quái nào hả?” Mạc Phi nóng nảy.

Tiểu Kim vô tội nhìn Mạc Phi, tức giận xoay mông về phía hắn.

Nhìn Tiểu Kim giận dỗi, Mạc Phi bất đắc dĩ: “Rồi rồi, ta biết không phải là lỗi của mi, là ta vẽ không rõ.”

Nghe vậy, Tiểu Kim lập tức cao hứng.

Tiểu Kim nhảy lên vai Mạc Phi, ríu rít nói gì đó.

Lâu Vũ nhìn biểu tình câm nín của Mạc Phi, khó hiểu hỏi: “Phi Phi, nó lại nháo gì vậy?”

Mạc Phi đáp: “Nó nói nó vô tình làm rớt mất trừng, bảo ta đi nhặt giúp.”

“… ngươi nói với nó, nằm mơ đi.” Lâu Vũ tức giận.

Mạc Phi: “…”

Tiểu Kim nóng nảy nhìn Lâu Vũ, miệng phát ra tiếng y a uy hiếp.

Lâu Vũ không thèm để ý Tiểu Kim ầm ĩ, có chút phiền não nói với Mạc Phi:
“Đáng chết, nghe lời con giao ngu si này chi rồi uổng phí công sức.”

Mạc Phi nhún vai: “Cũng không thể xem là không có thu hoạch, tinh thảo tìm được trong lãnh địa thanh thiên bằng cũng không tệ.”

Lâu Vũ gật đầu: “Cũng đúng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui