Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Mạc Phi hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu xử lý tinh thảo. Mạc Phi xử lý được một nửa trong phòng vang lên tiếng tán thưởng.

“Lâm Phi Vũ đã điều chế xong rồi kìa.”

“Hắn thật lợi hại a!”

“Đúng vậy! Nghe nói hắn là dược sư cấp ba rồi, thật sự làm người ta hâm mộ mà.”

“Hắn được đại sư Ôn Thụy dạy, bản lĩnh điều chế dược tề cao hơn chúng ta nhiều lắm.”

… …

Lâm Phi Vũ giao lọ thuốc màu lam cho nữ lão sư, nàng đặt vào thiết bị kiểm tra, màn hình lập tức xuất hiện vài ký tự.

“Độ tinh khiết 90%, không tồi.” Nữ lão sư tán thưởng nhìn Lâm Phi Vũ.

“Lão sư quá khen.” Lâm Phi Vũ mỉm cười, biểu tình lộ rõ sự kiêu ngạo.

Lâm Phi Vũ liếc nhìn về phía Mạc Phi, bất quá Mạc Phi đang chuyên chú xử lý tinh thảo, hoàn toàn không để ý tới hắn. Lâm Phi Vũ nhìu mày, trong mắt hiện lên một tia oán giận thản nhiên.

Nhan Thần chớp chớp mắt: “Độ tinh khiết 90% a, thật lợi hại!”

“Độ tinh khiết 90% là sao?” Mạc Phi tò mò hỏi.

Nhan Thần nhìn qua: “Mạc Phi, ngươi không biết cái này à?”

Mạc Phi lắc đầu, bất đắc dĩ: “Không rõ lắm.”

“Dược tề có độ tinh khiết đạt tới 60% có thể xem là đủ tiêu chuẩn, từ 60 đến
69 xếp vào hàng thứ phẩm, 70 đến 79 là trung phẩm, 80 đến 89 là thượng
phẩm, 90 đến 99 là cực phẩm, Lâm Phi Vũ cư nhiên điều chế được dược tề
cực phẩm, hắn thực sự rất lợi hại!” Ánh mắt Nhan Thần tràn đầy hâm mộ.

Mạc Phi phát hiện rất nhiều người trong ban dùng ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị nhìn Lâm Phi Vũ, mà tên Lâm Phi Vũ kia tuy thoạt nhìn bình tĩnh ôn hòa
nhưng sâu trong ánh mắt vẫn không giấu được sự kiêu ngạo.

Mạc Phi nhíu mày, nhìn thế nào cũng cảm thấy dược tề của Lâm Phi Vũ chỉ mới đạt tiêu chuẩn ở Hồng Thiên tinh, chẳng lẽ ở Thiên Minh tinh trình độ này
đã được xem là rất giỏi rồi à? Mạc Phi liền quay qua hỏi: “Nhan Thần,
cái loại dược tề thứ phẩm kia sẽ có tác dụng phụ rất nghiêm trọng đúng
không?”

Nhan Thần gật đầu: “Đúng vậy! Đó là chuyện đương nhiên a, dược tề thứ phẩm rất có thể sẽ làm chết người, ngươi không biết à?”

Mạc Phi cười cười xấu hổ: “Không rõ lắm.”

Nhan Thần thực kinh ngạc nói: “Ngay cả cái này mà ngươi cũng không biết, sao điểm thi của ngươi lại cao hơn ta được nhỉ?”

Mạc Phi có chút xấu hổ: “Vận khí của ta rất tốt.”

Nhan Thần có chút hâm mộ nói: “Ngươi hên thật ấy!”

“Dược tề thứ phẩm có tác dụng phụ nghiêm trọng như vậy, vậy có ai cần không?” Mạc Phi hỏi.

Nhan Thần gật đầu: “Có a! Tuy tác dụng phụ rất nghiêm trọng nhưng giá cả lại rẻ.”

Mạc Phi nhíu mày, hàm lượng tạp chất cao như vậy cư nhiên cũng có người dám dùng.

“Ngươi nghĩ gì vậy?”

Mạc Phi cười nói: “Ta đang nghĩ xem nên điều chế thế nào.”

Nhan Thần có chút đau đầu: “Ta cảm thấy mình nên bắt đầu nghĩ xem nên viết
bài luận thế nào, một vạn chữ lận đó!” Nói xong Nhan Thần liếc nhìn qua
Mạc Phi, có chút vui sướng nói: “Mạc Phi, ngươi phải viết tới hai vạn
chữ lận, nhất định phải cho ta tham khảo một chút a!”

Mạc Phi
thầm nghĩ, thiếu niên, đừng có xem thường Mạc Phi đại thần như vậy a!
Đồng thời nói: “Biết đâu ta chế được dược tề thì sao?”

Ánh mắt Nhan Thần lóe sáng, có chút nghi hoặc hỏi: “Vừa nãy ngươi chỉ nhìn tay người ta thôi, làm sao chế được?”

Mạc Phi cười ha hả, thực tự tin nói: “Vận khí ta tốt lắm, biết đâu được.”

Nhan Thần thực hoài nghi nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi không thèm để ý tới Nhan Thần, bắt đầu nhanh nhẹn trích dịch tinh
thảo, điều chế dược tề, chỉ chốc lát sau, một lọ dược tề xuất hiện trong tay Mạc Phi.

Nhìn thành phẩm mới ra lò của Mạc Phi, Nhan Thần trợn to mắt: “Cư nhiên là màu lam, là màu lam a.”

Mạc Phi có chút nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ không phải màu lam à?”

Nhan Thần có chút ỉu xìu nói: “Là màu lam, chỉ là dược tề ta điều chế luôn có màu sắc thực kỳ quái.”

Mạc Phi: “…”

Mạc Phi bước tới đưa dược tề cho nữ lão sư: “Lão sư, ta làm xong rồi.”

Nhìn lọ thuốc trong tay, nữ lão sư nói: “Thoạt nhìn không tồi.”

“Lão sư quá khen.” Mạc Phi có chút ngượng ngùng nói.

Nữ lão sư bỏ dược tề vào thiết bị kiểm tra, màn hình lập tức hiện lên con số 91.

Con số này vừa xuất hiện, đám người trong ban lập tức ồ lên.

Mạc Phi nhíu mày, hắn đã cố ý thu tay nhưng có vẻ chưa đủ nhiều a!

Nhan Thần há to miệng, vẻ mặt không dám tin nhìn Mạc Phi.

Lâm Phi Vũ cũng nhìn qua, ánh mắt lộ rõ tình tự không cam lòng, phẫn nộ cùng hoài nghi.

“Lừa gạt, lão sư, hắn nhất định giở trò lừa gạt.” Âm thanh chói tai của Từ Tử Hàm vang lên.

Mạc Phi có chút đau đầu nhìn Từ Tử Hàm, tên chết tiệt này luôn kiếm chuyện với Mạc Phi đại thần, chắc chắn không có kết cục tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui