Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Thời điểm từ nhà hàng mới ở Tân Đông về đến nhà, cũng đã chín giờ, Lục An Nhiên về phòng làm xong bài tập, liền theo thói quen mà mở laptop ra, đăng nhập hòm thư của cô, Lục An Nhiên sớm đã không ôm hy vọng gì nữa đột nhiên nhìn thấy ở góc bên phải của trang chủ có một thông báo tin nhắn mới đang nhấp nháy.

“Chắc lại là quảng cáo gì đó...” Lục An Nhiên nói thầm sau đó mở lá thư ra, bức thư được mở ra. Lục An Nhiên lướt qua nội dung của bức thư sau đó nhìn qua mục tên đã lưu. Không nhịn được mà xoa xoa mắt: “Cái này...”

Là Lâm Đạt! Cuối cùng Lâm Đạt cũng trả lời rồi! Trời ơi...

Lục An Nhiên cảm giác cơn buồn ngủ vừa kéo đến đã hoàn toàn biến mất, cô đọc thật kỹ từng chữ từng chữ một trong lá thứ này, thậm chí đến cả từng dấu chấm phẩy hoặc biểu tượng cũng nhìn nhiều thêm vài lần.

“An Nhiên, cậu gửi thư cho mình nhiều quá rồi đó! Cái này là email, nội dung gửi đi là tin tức, không phải là nhật ký của cậu đâu! Để đọc hết toàn bộ thư của cậu lãng phí không ít thời gian của mình, mình ở bên này hiện tại đều rất tốt, không cần nhớ mình quá, bên này quản lý về tin truyền đi rất nghiêm khắc, không hổ danh là trường huấn luyện quân đội bí mật nhất thế giới. So với lúc còn ở Z quốc mình khỏe mạnh hơn rất nhiều, cũng phơi đen đi một chút, kỳ huấn luyện quân sự Cao trung của các cậu đã kết thúc chưa? Mặc dù biết rằng cậu sẽ lo lắng, nhưng những chuyện ở bên này, mình thật sự không thể tiết lộ nhiều hơn cho cậu, chỉ cần cậu biết mình hoàn toàn khỏe mạnh là được rồi! Cậu nhất định phải chú ý sự an toàn của bản thân, thuận lợi sống tốt trong ba năm này mình liền có thể quay về nước, trước khi mình trở về, cậu tốt nhất là đừng chết nhé! Cuối thư, đại khái 2 đến 3 tháng mình có thể trả lời cậu một lần! Bảo Kỷ Linh cũng đừng lo lắng cho mình, gan cậu ấy nhỏ lại thích khóc, đừng thấy có những lúc cậu ấy giương nanh múa vuốt, thực ra một chút lực chiến đấu cũng không có, cậu ấy là loại sinh vật loại tuyệt đối vô hại, quan tâm cậu ấy nhiều một chút! Như vậy nhé, bye bye~”

Lục An Nhiên đọc đi đọc lại bức thư này, cô thật sự rất vui vì Lâm Đạt hoàn toàn yên ổn! Đọc đi đọc lại, Lục An Nhiên đột nhiên cảm thấy bên má có chút ẩm ướt, dùng tay sờ thử liền cảm nhận được giọt nước mắt của chính mình, tại sao cô lại khóc rồi? Lục An Nhiên cũng không biết loại cảm giác này, giống như đột nhiên được thả lỏng ra, giống như là đã có lời giải thích đối với cô và Lâm Đạt (câu này mình nghĩ là Lục An Nhiên nói đến kiếp trước), tựa như đang nhớ đến người bạn, người chiến hữu đầu tiên đã vươn tay ra kéo cô khỏi vực thẳm thậm chí vì cô mà từ bỏ cuộc sống yên ổn không lo lắng... loại cảm giác phức tạp này tựa như từ những giọt nước mắt mà tìm thấy phương thức để phát tiết...

“Cộc cộc cộc” tiếng gõ cửa truyền đến.

“Ai?” Lục An Nhiên vội vàng lau khô nước mắt, sau đó đóng cửa sổ gmail lại, xoay người qua nhìn về phía cánh cửa: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, một khuôn mặt không hề nằm trong dự đoán xuất hiện trước mặt Lục An Nhiên.

“An Nhiên, còn chưa ngủ sao?”

“Có chuyện gì sao?” Lục An Nhiên nhíu mày, cảm giác tâm tình đang rất tốt của cô bị phá vỡ không còn lại chút nào.

“Hiện tại mỗi ngày em đều phải lên lớp, lại còn phải giám sát việc trang trí nhà hàng mới ở bên Tân Đông, quá cực khổ rồi. Vì thế thứ Bảy này anh định dẫn em đi công viên giải trí thả lỏng một chút.”


“Không…” Lục An Nhiên vừa muốn cự tuyệt liền đem lời nói nuốt ngược lại vào bụng, sau đó dương dương khóe miệng: “Hay quá! Vậy em có thể dẫn theo bạn không?”

“Có thể chứ!” dường như không dự định được Lục An Nhiên sẽ đồng ý một cách dứt khoát như thế, đối phương cũng mang một vẻ mặt kinh ngạc.

“Vậy cảm ơn anh Hạo Thịnh nhé.” Lục An Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười bày ra một bộ dáng hạnh phúc.

“Ừm… đừng khách sáo…” Lâm Hạo Thịnh nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận được sự thay đổi này của Lục An Nhiên nên hơi ngây ra một chút cười cười: “Em vui là được.” “Làm sao lại không vui chứ?” Trong lòng Lục An Nhiên đã có chủ ý của mình: “Anh Hạo Thịnh em phải nghỉ ngơi rồi.”

“Vậy em ngủ trước đi!” Lâm Hạo Thịnh cười mỉm sau đó đóng cửa lại, việc này có phải là có chút thuận lợi rồi không?

Lục An Nhiên nhìn thấy cánh cửa khép lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất không dấu vết, sau đó cô cầm lấy điện thoại của mình gọi một cuộc gọi, chuông reo mấy tiếng, điện thoại liền được bắt lên: “Alô, Sở Dao?”

“Ừm? Là mình.” Sở Dao nhận điện thoại cũng cảm thấy ngạc nhiên, Lục An Nhiên đã rất lâu rồi không gọi điện thoại cho ả nữa!

“Thứ Bảy đi công viên giải trí, cậu đi không?” Lục An Nhiên hỏi.

“Thứ Bảy à...” Sở Dao miết miết cánh môi: “Không có thời gian! Thứ Bảy phải học thêm.” Đã lớn thế này, còn đi công viên giải trí? Thật sự là não tàn! Nếu như là đi dạo phố mua sắm thì ả ta nguyện ý đi, tiền đề đương nhiên là đều do Lục An Nhiên thanh toán!

“A? Thật tiếc...” Lục An Nhiên kéo dài âm thanh, ngữ điệu có chút thất vọng: “Vốn còn muốn giới thiệu cậu với anh Hạo Thịnh.”

“Ai?” Sở Dao kinh ngạc khi nghe thấy tên của người trong lòng.


“Chính là người mà hôm nay mình đã nhắc với cậu đó!” Lục An Nhiên trả lời: “Anh ấy hẹn mình thứ Bảy này đi công viên giải trí, cậu không phải bạn thân của mình sao... mình thật sự muốn cho hai người làm quen với nhau, cậu cũng có thể giúp mình kéo gần quan hệ.”

“Cùng... Lâm Hạo Thịnh đi chung sao...” khóe miệng Sở Dao dương lên một độ cong xinh đẹp: “Như vậy à... vậy thì được! Thứ Bảy này mình xin nghỉ một buổi học thêm vậy!”

“Như vậy không tốt đâu...” khóe miệng Lục An Nhiên dương lên khinh bỉ: “Không phải cậu còn có việc quan trọng sao...”

“Có chuyện gì có thể quan trọng hơn cậu chứ, chúng ta chính là bạn thân tốt nhất của nhau đó!” Sở Dao ân cần nói.

“Như vậy à!” Lục An Nhiên cười hi hi nói: “Vậy chúng mình hẹn rồi nhé! Thứ Bảy gặp!”

“Được!” Sở Dao cũng sảng khoái đáp một tiếng, hai người lại tán gẫu với nhau vài câu sau đó mới ngắt máy, Sở Dao ôm lấy gối của mình, đem khuôn mặt hạnh phúc chôn trong gối, có thể cùng Lâm Hạo Thịnh đi công viên giải trí rồi... thật tốt... ả phải mặc cái gì đi đây? Dù gì cũng là lần đầu tiên cùng với Lâm Hạo Thịnh đến công viên giải trí chơi, ả nhất định phải chú ý chút về cách ăn mặc trang điểm mới được! Đến lúc đó tùy tiện tìm một biện pháp nào đó tách Lục An Nhiên ra là được, ả muốn được một mình đi chung với Lâm Hạo Thịnh...

Mà sau khi Lục An Nhiên ngắt điện thoại, cô không hề ảo tưởng như Sở Dao, mà là dùng lap top tìm hiểu về bản đồ đường đi của công viên giải trí ở thành phố S, lối thoát hiểm và một số thông tin hỗn tạp khác, sau khi tìm hiểu xong cô mới chạy đi gõ cửa phòng của Lục An Hổ.

“An Nhiên?” lúc này Lục An Hổ vừa mới tắm xong, trên eo khoác chiếc khăn tắm, trên tay cầm một chiếc khăn đang lau đầu tóc còn chưa khô: “Trễ như vậy rồi còn có chuyện gì sao?”

“Đương nhiên rồi!” Lục An Nhiên chạy vào phòng của Lục An Hổ sau đó nhảy lên giường anh: “Đem cửa khóa chặt lại!”

Lục An Hổ tùy tiện đem cửa khóa lại hỏi: “Chuyện gì?”

“Mới vừa nãy Lâm Hạo Thịnh hẹn em đi công viên giải trí chơi.” Lục An Nhiên hạ thấp âm thanh của mình nói.


“Cái gì? Em muốn cự tuyệt thì trực tiếp nói với hắn ta không phải được rồi sao?” Lục An Hổ vừa lau tóc vừa nói.

“Em đồng ý rồi.” Lục An Nhiên ôm gối của Lục An Hổ vào lòng.

“Cái gì?” động tác lau tóc của Lục An Hổ cứng ngắc: “Em đồng ý!”

“Ừm!” Lục An Nhiên tiếp tục nói: “Em còn hẹn Sở Dao.”

“Sở Dao?” Lục An Hổ có chút không hiểu nỗi: “Em muốn làm gì?”

“Em muốn để cho hai người bọn họ ở cùng với nhau!” khóe miệng Lục An Nhiên nhếch lên đem suy nghĩ của bản thân nói ra: “Nếu như bọn họ đến với nhau, em liền không cần phiền não về hôn ước từ nhỏ của em với Lâm Hạo Thịnh nữa!”

“Ồ…” Lục An Hổ gật đầu, bất luận đứng ở góc độ nào nhìn nhận, anh cũng không muốn Lục An Nhiên và Lâm Hạo Thịnh có mối liên hệ mật thiết nào, dù gì thì Lâm Hạo Thịnh là người vẫn luôn cho anh một cảm giác nguy hiểm, loại ngụy trang nhã nhặn, lịch sự đó, thật sự khiến cho Lục An Hổ anh nhìn không thuận mắt. Mà tâm nguyện lớn nhất của Lục An Hổ chính là làm cho cả cuộc đời này của Lục An Nhiên đều trôi qua trong êm ấm, cách ly thật xa những mối nguy hiểm!

“Anh hiểu chưa!” Lục An Nhiên nói: “Thứ bảy này anh đi chung với em.”

“Tiết Định An cũng sẽ đi chung với chúng ta chứ!” Lục An Hổ nói.

“Thứ bảy này không cần anh ấy đi chung, hình như anh ấy cũng có chuyện riêng của mình.” Lục An Nhiên nói tiếp: “Đến lúc đó anh khéo léo một chút, em dự định nửa đường sẽ rời đi, lúc đấy anh nhìn sắc mặt của em mà hành động nhé.”

“Được.” Lục An Hổ gật đầu.

“Được rồi ~ chuyện cũng đã nói xong, em đi về phòng đây!” Lục An Nhiên vươn vai một cái: “Thật sự có chút buồn ngủ rồi.”

“Nghỉ ngơi sớm đi.” Lục An Hổ nói.

“Ừm.” Lục An Nhiên khua khua tay với Lục An Hổ, sau đó liền rời khỏi phòng của anh, mà sau khi rời khỏi phòng của Lục An Hổ, Lục An Nhiên không trực tiếp đi về phòng của cô, mà là đi đến cầu thang xuống dưới lầu một để rót nước uống, mà lúc Lục An Nhiên xuống tới khúc ngoặt dưới lầu một liền nghe thấy âm thanh nói chuyện được đè nén rất thấp.


“Tôi sẽ lừa em sao?” âm thanh của người đàn ông có chút không chịu đựng nỗi.

“Thiếu gia Hạo Thịnh, em… em không phải nghi ngờ anh… nhưng mà, nhưng mà đại tiểu thư cô ấy…”

“Linh Linh, thời gian em làm tại Lục gia cũng không phải ngắn, em liền cam tâm suốt đời làm một nữ hầu sao?” âm thanh của Lâm Hạo Thịnh chứa đầy sự mê hoặc.

“Em…” Linh Linh cắn cắn môi: “Thiếu gia Hạo Thịnh, lúc anh trả tiền viện phí cho mẹ em, em đã nói qua với anh rồi, suốt kiếp này em làm trâu làm ngựa đều phải báo đáp lại anh…”

“Linh Linh, tôi không cho phép em nói như vậy!” giọng nói của Lâm Hạo Thịnh mang theo ý tứ đe dọa: “Tôi thương em còn không kịp, làm sao có thể để em làm trâu làm ngựa chứ!”

“Thiếu gia Hạo Thịnh, em chỉ là một hạ nhân...” Linh Linh có chút được sủng mà kinh sợ.

“Xuỵt...” ngón trỏ của Lâm Hạo Thịnh áp vào hai cánh môi của Linh Linh: “Không cho phép em nói như vậy! Tôi chưa từng xem em là hạ nhân, em là Linh Linh của tôi...”

“Thiếu gia Hạo Thịnh...” Linh Linh chưa từng được nghe qua những lời thoại tình ái như vậy, sóng mắt lưu chuyển, trái tim từ lâu đã tràn đầy hạnh phúc.

“Linh Linh, tôi làm như vậy cũng chỉ là vì tương lai của hai chúng ta mà thôi! Ngày 4 tháng sau, em chỉ cần bỏ thứ này vào ly rượu của đại tiểu thư là được!” Lâm Hạo Thịnh đem một loại thuốc được chứa trong một ống thủy tinh nhỏ dài bằng một đốt ngón tay luồn vào tay của Linh Linh.

“Thiếu gia Hạo Thịnh...” Linh Linh như cũ có chút do dự, ngày thường đại tiểu thư đối xử với cô cũng không tệ...

“Linh Linh...” nhìn thấy sự do dự trong mắt của Linh Linh, Lâm Hạo Thịnh đè xuống sự tức giận trong lòng, vươn cánh tay ra vòng ôm lấy eo của Linh Linh: “Tôi muốn em...”

“Đừng...” âm thanh của Linh Linh có chút run rẩy: “Ở đây là dưới cầu thang, không an toàn, nếu như có người đi qua thì phải làm sao?”

“Sẽ không có người đi qua đâu...” Lâm Hạo Thịnh dùng ngón trỏ nâng chiếc cằm của Linh Linh: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận