Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Lưu Nguyệt cũng không nghĩ là sẽ có kết cục này, cả người cứng ngắc tại chỗ, ly hôn? Nếu là ly hôn, bà ta thật sự là không phải là gì nữa, cái gì cũng không còn! Xảy ra loại chuyện như vậy, Lưu gia tuyệt đối sẽ không để bà ta quay về, bà ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đã gả ra ngoài, bà ta cái gì cũng không có nữa! Làm sao có thể như thế, bà ta muốn phản kháng, muốn giải thích, muốn cầu xin tha, nhưng hiện thực vốn không cho bà ta loại cơ hội này.

“Người đâu, mời bọn họ ra ngoài!” Lục An Nhiên lạnh giọng hạ lệnh.

“Vâng!” mấy người vệ sĩ từ bốn phía đi lên bắt lấy hai người Lưu Nguyệt và Lưu Phương đang ngây ngốc ở đó, vốn nghĩ rằng trận này sẽ đánh thắng, lại bị thất bại thảm hại.

Nhìn hai người bị “mời” ra khỏi Lục gia, những vị khách mời liền thu hồi ánh mắt.

“Hôm nay yến hội đến đây là kết thúc.” Lục An Nhiên nhìn Linh Linh đang muốn bưng ly rượu từ đằng xa đi tới, nói: “Gia môn bất hạnh xảy ra loại chuyện bại hoại gia phong, thực sự là không còn tâm tình tiếp đãi quý vị nữa.”

Nghe xong lời của Lục An Nhiên, bước chân của Linh Linh dừng ngay tại chỗ, sau đó vô thần nhìn sang Lâm Hạo Thịnh, yến hội không tiếp tục nữa, vậy ly rượu bị hạ thuốc này phải làm sao?

“Không có cách nào.” Người mở miệng đầu tiên là Vinh Thiên của xí nghiệp Vinh thị ở thành phố A: “Vậy tôi xin đi trước đây!” có Vinh thị dẫn đầu, những người khác cũng nở nụ cười sau đó lần lượt rời đi. Chưa đến 15 phút, khách mời lần lượt ra khỏi Lục gia, sảnh tiệc vốn dĩ náo nhiệt, nhất thời yên tĩnh trở lại.

“An Nhiên...” Kỷ Linh đi lên trước nắm lấy tay Lục An Nhiên, một bữa tiệc sinh nhật tốt đẹp, cư nhiên lại bị phá thành như vậy, cô muốn an ủi Lục An Nhiên nhưng lại không biết bắt đầu từ chỗ nào.

“Không sao.” Lục An Nhiên vỗ vỗ tay cô sau đó nói: “An Hổ, anh lái xe của chú Trương tự mình đưa Kỷ Linh về nhà đi!”

“Ừ.” Lục An Hổ gật đầu.

“Vậy mình cũng đi chung nhé…” Sở Dao cũng cảm thấy có ở lại cũng không có ý nghĩa gì, lại cộng thêm, hành động hôm nay của Lục An Nhiên khiến ả ta bị chấn kinh có chút lớn, không nói những người khác, nếu như loại chuyện này phát sinh trên người Sở Dao ả, ả ta không dám nói bản thân sẽ giống như Lục An Nhiên đem chuyện giải quyết hoàn mỹ đâu vào đấy! Sở Dao bắt đầu có chút lo sợ…


“...” Lục An Hổ nhìn Sở Dao rồi lại liếc qua Lục An Nhiên, thấy cô không có biểu hiện gì, liền tùy miệng đáp ứng một tiếng: “”Ừm.”

Sau khi ba người này rời khỏi, Tỉnh Hướng Ân và Phượng Lập Hành cũng nói với Lục An Nhiên: “Vậy chúng tôi cũng phải đi đây.”

“Đợi một lát.” Lục An Nhiên đặt sợi dây chuyền về lại hộp, sau đó đưa đến trước mặt Tỉnh Hướng Ân: “Làm phiền anh trả cái này lại cho Long thiếu.”

“Cái này...” Tỉnh Hướng Ân cười: “Tôi cảm thấy lễ vật này nếu như phải trả, Lục An Nhiên tiểu thư vẫn là tự mình trả lại thì tốt hơn, không phải sao?”

“...” Lục An Nhiên do dự một hồi gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Cáo từ.” Tỉnh Hướng Ân gật đầu, cùng với đám người Phượng Lập Hành một đường rời khỏi. Sau khi bọn họ rời đi, những người còn lại cũng đều là người nhà của Lục gia.

“Ông nội, người lên lầu nghỉ ngơi trước đi!” Lục An Nhiên nói.

“Ừm.” Lục Kiếm Hào vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của Lục An Nhiên ngày hôm nay, cũng rất là thất vọng với một nhà Lục Quân An.

“Ba, con đỡ người lên lầu.” Kỷ Nhu đi lên đỡ lấy nói: “Người chậm một chút.”

“Được.” Lục Kiếm Hào âm thầm thở dài một tiếng, tiếng thở dài này tựa như phải dùng rất nhiều sức lực, bóng dáng dường như càng trở nên già nua hơn.

Sau khi Lục Kiếm Hào và Kỷ Nhu đi lên lầu, Lục An Nhiên gọi một tiếng: “Linh Linh, chị qua đây.”


“…” tim của Linh Linh đập thình thịch trong ngực, ly rượu cầm trên tay như củ khoai lang nóng phỏng người, ném không được mà để lại cũng không xong, trả lời một tiếng, Linh Linh để ly rượu lên chiếc bàn dài bên cạnh.

“Cầm ly rượu đó qua đây luôn.” Lục An Nhiên nói.

“Vâng…” Linh Linh cắn cắn môi cầm ly rượu đó lên đi qua chỗ Lục An Nhiên: “Đại tiểu thư.”

“Hôm nay mọi người đều đã vất vả rồi.” Lục An Nhiên tiếp nhận ly rượu trên tay Linh Linh, lại ngoài dự liệu lấy một ly nước trái cây khác, sau đó đi qua Lâm Hạo Thịnh: “Anh Hạo Thịnh, không nghĩ là hôm nay anh sẽ nói chuyện giúp mẹ của em, từ trước đến nay đều là do em trách nhầm anh, thật sự là lâu ngày mới thấu lòng người! Ly rượu này An Nhiên mời anh.” Lục An Nhiên đem ly rượu lấy từ chỗ Linh Linh đưa cho Lâm Hạo Thịnh: “Em còn chưa thành niên, anh sẽ không để ý em dùng nước trái cây thay rượu chứ!”

“Không...” Lâm Hạo Thịnh cầm ly rượu trên tay, uống cũng không phải, không uống cũng không phải. Ngay lúc hắn ta đang do dự, Lục An Nhiên đã đem ly nước trái cây cầm trên tay uống sạch.

Uống xong nước trái cây, Lục An Nhiên nhấc mi nhìn Lâm Hạo Thịnh: “Anh Hạo Thịnh, sao anh lại không uống?”

Lâm Hạo Thịnh nâng mắt nhìn khắp một vòng, hiện tại có mặt tại đây cũng chỉ còn gia đình Lục Quân Phong và Lục Quân An, ổn định tâm tình lại, Lâm Hạo Thịnh nói: “Được!” dứt lời, liền đem ly rượu đó uống một hơi cạn sạch.

“Hơ hơ.” Lục An Nhiên dương dương khóe miệng, sau đó thoáng liếc qua Linh Linh đã bị dọa phát ngốc, lại quay người hướng Lục Quân An đi: “Chú Ba, hôm nay chú đại nghĩa diệt thân, An Nhiên phục chú! Con cũng mời chú một ly!” dứt lời An Nhiên lại cầm một ly nước trái cây và một ly rượu trên bàn lên.

Lục Quân An lúc này giống như là bị người khác hung hăng tát một bạt tai, cảm giác như là muốn kêu đau lại bị người khác bịt miệng lại, kết quả là ly rượu trong tay Lục An Nhiên, ông ta ngửa đầu liền uống hết toàn bộ.

Đi qua Lục Quân An, Lục An Nhiên nhìn thấy Lâm Hạo Thịnh đang định quay người rời khỏi sảnh trước, lúc này vẻ mặt hắn đã đỏ lên, nghĩ lại thì có lẽ là thuốc đã phát huy tác dụng rồi, hắn ta đang nóng lòng muốn nhanh chóng rời khỏi. Bước đi dưới chân có chút tập tễnh.

“Linh Linh, chị giúp dìu thiếu gia Hạo Thịnh đi.” Lục An Nhiên nói.


Linh Linh đáp một tiếng liền đi lên phía trước dìu lấy Lâm Hạo Thịnh, mà cô ta vừa đến gần hắn, Lâm Hạo Thịnh liền vòng tay ôm lấy cô ta, một đôi tay không thành thực thăm dò ở trước ngực và khu vực phía dưới làn váy của cô ta.

“Cái...” Linh Linh kinh ngạc liền dùng sức đẩy Lâm Hạo Thịnh ra, mặc dù cô ta và Lâm Hạo Thịnh đã trải qua việc tiếp xúc da thịt, nhưng ở trước mặt mọi người như hiện tại, hai người vẫn luôn giữ khoảng cách với nhau! Nhưng mà Lâm Hạo Thịnh bởi vì chịu tác dụng của thuốc, nên lúc này lại mất trật tự.

Lâm Hạo Thịnh bị Linh Linh đẩy ngã xuống đất, đầu bị đập thật mạnh xuống nền, cư nhiên trực tiếp hôn mê.

“Hừ...” Lục An Nhiên hừ lạnh một tiếng, như vậy đã hôn mê rồi? Quả thật quá lời cho hắn, nhưng trong miệng Lục An Nhiên vẫn nói: “Anh Hạo Thịnh! Linh Linh! Chị làm gì vậy!”

“Tôi...” Linh Linh muốn giải thích gì đó nhưng lại khóc không ra nước mắt.

“Thím thấy chuyện này không trách Linh Linh được!” góc độ mà Từ Liên Tâm đứng lúc nãy có thể thấy được rõ ràng mọi chuyện: “Mặt người dạ thú, hừ!”

“Trước không nói những chuyện này! Người đâu mau đến đây đưa anh Hạo Thịnh lên phòng nghỉ ngơi!” Lục An Nhiên nhìn thấy Lâm Hạo Thịnh đã hôn mê như chết, liền cũng muốn kết thúc trò hề này.

Sau khi vệ sĩ đưa Lâm Hạo Thịnh lên phòng, Lục An Nhiên nói: “Linh Linh, chị đi kết toán lương tháng này, lát nữa chị có thể rời khỏi đây rồi.” Cô đã từng cho Linh Linh cơ hội, nhưng cô ta vẫn không phân biệt được trắng đen, thực sự là không cứu được nữa!

“Đại tiểu thư! Tôi!” Linh Linh sững sờ, cả người đều đờ ra, mẹ của cô ta vừa mới có chuyển biến tốt, đang là lúc cần tiền nhất!

“Không cần nói thêm gì nữa!” Lục An Nhiên nhìn thẳng vào hai mắt của Linh Linh: “Những chuyện chị đã làm bản thân chị là người rõ nhất, chị nghĩ là tôi vẫn sẽ giữ chị lại Lục gia sao?”

“...” nghe thấy lời của Lục An Nhiên, Linh Linh nhất thời không phát ra âm thanh gì, qua một lúc lâu mới gật đầu: “Vâng...” sau đó, Linh Linh liền khóc mà chạy đi, đây là quả báo mà cô ta nên nhận được, không thể trách người khác.

“An Nhiên, chuyện lúc nãy, không thể trách Linh Linh được!” Từ Liên Tâm nói: “Là Lâm Hạo Thịnh hắn...”


“Thím Hai, bất kể là lỗi của ai, để Linh Linh rời khỏi chính là biện pháp xử lý tốt nhất.” Lục An Nhiên nói tiếp: “Cho chị ấy thêm chút tiền là được, con đây cũng là đang bảo vệ chị ấy!” Lục An Nhiên cười nhạt nhẽo, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi: “Thím Hai, con mệt lắm!”

“Thật vất vả cho con rồi.” Từ Liên Tâm yêu thương phủ tay lên má Lục An Nhiên: “Mấy ngày đây con cũng đã gầy đi.”

“Cũng là chuyện không có biện pháp.” Lục An Nhiên khe khẽ thở dài, sau đó nhìn qua một nhà Lục Quân An đang chất chứa sự hận thù trong mắt, Lục An Nhiên mân mân cánh môi hạ lệnh trục khách: “Nhà chú Ba hiện tại chắc là còn có chuyện phải xử lý, dù gì ly hôn cũng không phải chuyện nhỏ, An Nhiên cũng không giữ mọi người nữa!”

“...” Lục Quân An cắn chặt hàm răng, giống như là từ trong kẽ răng mà nặn ra một câu tạm biệt: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”

“Không tiễn.” Khóe miệng Lục An Nhiên dương lên.

“...” cả nhà Lục Quân An ba người bước nhanh đi đến bên chiếc xe gia đình sau đó lái xe rời khỏi Lục gia, trên đường đi, hai anh em Lục An Hoa không ai dám thở mạnh. Lúc này dù cho có ngốc đi chăng nữa cũng biết là Lục Quân An đang rất là tức giận, đụng vào ông ấy không có kết quả tốt đẹp gì.

“Đáng chết!” cho xe ngừng lại ven đường Lục Quân An nắm tay đấm vào vô lăng: “Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”

“Ba...” Lục An Hân nuốt một ngụm nước bọt nói: “Chúng ta vẫn còn có thể bàn bạc lại kế hoạch...” hiện tại phát hỏa thế này cũng không giải quyết được vấn đề gì! Còn không bằng suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để đối phó với Lục An Nhiên thì tốt hơn! Hôm nay cô ta nhìn rất rõ ràng, nếu như không nhanh chóng xử lý Lục An Nhiên, tuyệt đối sẽ là một tai hại!

“Ba” Lục Quân An dương tay liền cho Lục An Hân một cái bạt tai: “Không phải mày nói là đang qua lại với Long thiếu sao? Tại sao Long thiếu lại tặng lễ vật cho Lục An Nhiên!”

“Là… là do Lục An Nhiên thừa dịp lúc con ở nhà không ra cửa mà quyến rũ Long thiếu đó!” Lục An Hân hoảng loạn giải thích: “Ba! Đều là lỗi của Lục An Nhiên! Hiện tại ba trách tội con chính là trúng quỷ kế của Lục An Nhiên rồi! Đây đều là do nó cố ý! Trước tiên nó hại con bị xấu mặt, để con không có biện pháp đi ra ngoài tiếp xúc với Long thiếu sau đó nhân cơ hội quyến rũ Long thiếu!”

“Đều là do mày vô dụng! Một thằng đàn ông cũng không trị được!” Lục Quân An lạnh giọng nói: “Tao cho mày thêm thời gian 3 tháng, nếu như mày còn không kéo được Long thiếu, hậu quả tự chịu!”

“Ừm...” Lục An Hân cắn chặt răng, gục đầu xuống. Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta, nếu như trong vòng 3 tháng không quyến rũ được Long Ngọc Tinh, dựa theo tính cách của Lục Quân An, ông ta nhất định sẽ đem cô bán đi với một cái giá hợp lý! Nếu như thất bại, cô ta sẽ trở thành một viên đá lót đường thật sự! Cô ta không muốn...

“Thật là...” Lục An Hoa hừ một tiếng nói: “Mẹ cũng thật là ngu ngốc! Nếu như không phải lỗi của bà ấy thì chúng ta phải xấu hổ đến mức này sao!” Lục An Hoa nhớ lại ánh mắt mà mọi người nhìn hắn khi ở yến hội liền cảm thấy chân răng ngứa ngáy, hắn ta chưa từng bị người khác dùng loại ánh mắt nhìn như vậy bao giờ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận