Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

“Anh, mẹ đối xử với anh tốt như vậy, anh làm sao có thể...” Lục An Hân cũng đã chết tâm với người anh trai này, loại người ích kỷ, cặn bả...

“Vốn dĩ chính là như vậy!” Lục An Hoa hừ một tiếng.

“Đều nói ít vài câu đi! Phiền hay không!” Lục Quân An nói: “Tối hôm nay tao sẽ đem người về nhà! Hai đứa mày sau khi về nhà dọn dẹp, thu hồi lại cái biểu tình giống quỷ kia đi!”

“…” hai anh em Lục An Hoa nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự chấn kinh, Lục An Hân thăm dò hỏi: “Ba, ba muốn đem cái người ở trong trung tâm thành phố...”

“Không sai.” Điều duy nhất mà hôm nay Lục Quân An vui nhất chính là cuối cùng ông ta đã có thể đá Lưu Nguyệt ra khỏi căn nhà này, ly hôn với bà ta, ông ta liền có thể quang minh chính đại ở cùng với người mà trong lòng ông ta yêu nhất! Còn có chuyện gì tốt đẹp hơn chuyện này sao?

“Nhưng mà... mẹ vẫn chưa ly hôn với ba mà!” lúc này Lục An Hân không chỉ đơn giản là chấn kinh nữa, còn chưa chính thức ly hôn, liền muốn mang tiểu tam về nhà?

“Làm mất mặt lớn như vậy còn hi vọng quay về nhà của tao, thật đúng là nằm mơ!” Lục Quân An hừ lạnh một tiếng nói: “Một lát nữa hai người tự mình về nhà, tao phải đi vào trung tâm thành phố một chuyến!” dứt lời liền vặn chìa khóa khởi động xe chạy đi một lần nữa.

“…” Lục An Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng chạy ngược lại phía sau, cô ta tự cảm thấy đau xót cho bản thân khi phải sống trong một gia đình như vậy, không chỉ như thế, cô ta càng cảm thấy đau lòng. Cái nhà này cô ta đã không còn ôm hi vọng gì nữa, mỗi người đều ích kỷ tư lợi như vậy. Cái nhà này chính là một đống cát, một đống cát khô, mỗi một người đều có những góc cạnh ích kỷ để bảo vệ chính bản thân và đồng thời vô tình làm tổn thương những người xung quanh, bọn họ chính là đang cùng nhau làm tổn thương đối phương… yêu là gì? Trong căn nhà của bọn họ căn bản là chưa hề tồn tại qua!

Nghĩ lại hôm nay Kỷ Nhu và Lục An Nhiên bảo vệ nhau như vậy, Lục An Hân liền cảm thấy trong ngực đau đến hít thở không thông, tại sao Lục An Nhiên lại có thể hạnh phúc như vậy? Tại sao Lục An Nhiên lại có thể nhẹ nhàng mà có được toàn bộ những thứ mà cô ta mong muốn? Tình yêu thương của Kỷ Nhu, sự bảo vệ của Lục Kiếm Hào, sự yêu kính của mọi người… Lục An Nhiên cũng đã hạnh phúc như vậy, tại sao lại còn muốn giành Long Ngọc Tinh của cô ta? Lục An Nhiên cũng đã may mắn như vậy, chia một chút hạnh phúc cho cô ta thì như thế nào?


Lục An Hân cắn chặt hàm răng âm thầm quyết định, bất luận thế nào, duy nhất Long Ngọc Tinh, cô ta sẽ không bao giờ buông tay! Lục An Hân biết rõ Long Ngọc Tinh là cơ hội duy nhất để cô ta có thể chuyển mình! Bất luận là phải trả cái giá như thế nào, cô ta nhất định cũng phải có được Long Ngọc Tinh.

Ở nơi cách nhà không xa, Lục Quân An cho hai anh em Lục An Hoa xuống xe, sau đó quay xe lại nghênh ngang rời đi, hai anh em đi bộ về đến nhà, vừa bước vào cửa nhà liền nhìn thấy Lưu Nguyệt thất hồn lạc phách ngồi trên sô pha.

“Mẹ.” Lục An Hân có chút đồng tình với Lưu Nguyệt, đứa con trai mà bà ta yêu thương nhất trách bà ta ngu xuẩn, người chồng yêu nhất lại đang trên đường đi đón tiểu tam…

“An Hoa! Con là con trai duy nhất của mẹ!” Lưu Nguyệt nhìn thấy Lục An Hoa giống như cho là Lục An Hoa chính là hi vọng cuối cùng của bà ta: “Con giúp mẹ khuyên ba con! Được không? An Hoa!”

“Mẹ!” đáy mắt Lục An Hoa mang theo sự không kiên nhẫn: “Chuyện này náo thành thế này, con cũng không có biện pháp! Ai bảo mẹ tự mình ngu xuẩn! Cũng không thương lượng với tụi con trước!”

“An Hoa, là lỗi của mẹ, đều là mẹ không đúng! Con cứu mẹ đi! Con giúp mẹ đi được không!” Lưu Nguyệt gần như van cầu kéo lấy tay Lục An Hoa nói.

“Quyết định mà ba con đưa ra con cũng không có biện pháp nào thay đổi được!” Lục An Hoa hất bay tay của Lưu Nguyệt: “Mẹ, mẹ vẫn nên vền nhà ông ngoại đi!”

“Cái gì?” Lưu Nguyệt nhìn đứa con trai mà bà ta yêu thương từ nhỏ đến lớn, vẻ mặt không dám tin tưởng, nếu như nói lúc mà Lục Quân An nói muốn ly hôn bà ta lớn tiếng gào khóc, hiện tại bà ta thật sự là khóc không ra nước mắt nữa: “Mẹ… An Hoa! Từ nhỏ đến lớn mẹ chính là người yêu thương con nhất, mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này mẹ chỉ muốn đem tất cả đến cho con, con làm sao có thể đối xử với mẹ như vậy!” Lưu Nguyệt gần như sụp đổ gào thét: “Con làm sao có thể!”

“Đó là chuyện của bà! Tôi lại không kêu bà làm như vậy!” Lục An Hoa gào ngược lại: “Chuyện này vốn dĩ chính là lỗi của bà! Nếu như không phải do bà chúng ta sẽ có thể trở thành trò cười trước mặt người khác sao? Bà có biết là hôm nay bọn họ nhìn tôi như thế nào không? Đều là lỗi của bà!”


“…” nghe từng câu từng chữ chỉ trích của Lục An Hoa, trong đầu của Lưu Nguyệt một mảnh trống rỗng, bà ta thật sự không nghĩ là, bản thân cư nhiên lại sinh ra một người vong ân phụ nghĩa, súc sinh bất hiếu như vậy!

“Hừ!” Lục An Hoa cũng lười nói nhiều, dùng tay chỉnh lại cổ áo sau đó đi lên cầu thang quay về phòng của mình.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Nguyệt, Lục An Hân cau mày, từ trong túi xách của mình lấy ra 3 nghìn tệ đưa đến trước mặt Lưu Nguyệt: “Mẹ, mẹ cầm lấy tiền rồi đi đi!” đợi lát nữa Lục Quân An đón tiểu tam về đây, nếu như để Lưu Nguyệt nhìn thấy, không điên mới là lạ.

“Không cần mày mèo khóc chuột giả từ bi!” Lưu Nguyệt hung hăng ác liệt nhìn Lục An Hân: “Hiện tại mày vừa lòng rồi chứ? Đều là lỗi của cái đứa tiện nhân như mày! Đều là lỗi của mày!”

“Lỗi của con?” Lục An Hân cười lạnh, trước đó là do não cô ta bị úng nước nên mới đồng tình với Lưu Nguyệt: “Bà tự mình dạy ra loại con trai như thế không hề liên quan đến tôi! Tôi tốt xấu gì cũng nhìn trên mối quan hệ bà là mẹ tôi mà lấy tiền cho bà, con trai bà đâu? Hắn ta chê bà là một cái tai hại đấy!”

“Mày! Mày! Đứa con gái bất hiếu, tao đánh chết mày!” Lưu Nguyệt thẹn quá hóa giận điên cuồng nắm lấy tóc của Lục An Hân, dương tay lên liền tát vài cái liên tiếp vào mặt Lục An Hân: “Tao đánh chết mày!” giống như xem Lục An Hân là một công cụ để phát tiết, Lưu Nguyệt đem tất cả tủi nhục đều phát trên người Lục An Hân.

“Bà đánh đi! Bà dứt khoát đánh chết tôi luôn đi!” Lục An Hân cũng không đánh trả gào lên: “Có bản lĩnh hôm nay bà liền đánh chết tôi đi!” hôm nay tất cả những quyền cước mắng chửi của Lưu Nguyệt cô ta đều nhận hết, nhưng qua hết hôm nay, Lục An Hân cô ta và Lưu Nguyệt sẽ không có quan hệ gì nữa! Tình nghĩa mẹ con liền đứt đoạn từ đây!

Cứ như thế phát điên một tiếng đồng hồ, Lưu Nguyệt cuối cùng cũng đã mệt, tê liệt ngồi trên mặt đất, trong miệng vẫn còn mắng chửi Lục An Hân đã bị bà ta đánh: “Mày cái thứ... đồ con gái bất hiếu! Đều là lỗi của mày! Đều là mày...”

“...” Lục An Hân đồng dạng tê liệt ngồi trên mặt đất, toàn thân trên dưới của cô ta đều đau rát, cánh tay và sau gáy đều là dấu tay, tóc bị kéo đứt một đám rơi trên sàn nhà, bộ lễ phục cúp ngực bị mở ra từ đằng sau, da thịt phía sau lưng một mảng xanh một mảng tím nhìn không ra hình dạng.


Âm thanh chuyển động của chìa khóa truyền đến, ngay sau đó âm thanh của Lục Quân An ôn nhu như nước: “Cẩn thận dưới chân, chậm một chút!” thật sự là một chuyện kinh thiên động địa! Ông ta vừa đi đến nhà của vị này ở trong trung tâm thành phố, liền được biết là cô ta đã mang thai! Thật sự là ông trời động lòng thương mà! Ông ta chính là muốn có một đứa con cùng với người phụ nữ mà ông ta yêu nhất!

“Anh An, anh cũng quá cẩn thận rồi!” âm thanh của phụ nữa ôn nhu dễ nghe, trong giọng nói mang theo nụ cười thẹn thùng: “Căn nhà này thật đẹp! Em thật sự có thể vào đây ở sao?”

“Đương nhiên! Sau này chỗ này chính là nhà của em!” Lục Quân An nhìn người phụ nữ mình yêu nhất cả trong mắt cũng mang theo tia ôn nhu. “...” Lưu Nguyệt trân trân nhìn ra cửa, chồng của mình cư nhiên lại cẩn thận dìu dắt người đàn bà khác, Lưu Nguyệt cảm giác một cổ tức giận nghẹn lại trong ngực, nghẹn đến mức huyệt thái dương của bà ta phát đau: “Ông xã... ông... ông làm sao có thể!”

“Sao bà lại ở đây!” Lục Quân An nhìn thấy Lưu Nguyệt cũng kinh ngạc: “Không phải tôi đã nói là ly hôn với bà rồi sao! Mau cút ra ngoài!”

“…” đây cũng là lần đầu tiên mà Lục An Hân nhìn thấy người đẹp mà Lục Quân An giấu ở bên ngoài, một người phụ nữ rất đẹp, thân hình yểu điệu, mái tóc dài xõa vai, âm thanh nói chuyện ngọt như mật đường, ánh mắt đều mang vẻ không màng thế sự. Một người phụ nữ hơn 30 tuổi mà vẫn có thể có được một ánh mắt thuần khiết như vậy, cũng khó trách được Lục Quân An lại yêu quý cô ta như vậy… lại nhìn sang Lưu Nguyệt giống như một người đàn bà đanh đá, Lục An Hân cười lạnh, nếu như là cô ta, cô ta cũng sẽ lựa chọn kim ốc cất giấu người đẹp này!

“Tại sao ông có thể đối xử với tôi như vậy!” Lưu Nguyệt tê tâm liệt phế hét lên: “Chúng ta là phu thê kết tóc mà!”

“Anh An, em sợ…” người phụ nữ kia núp vào sau lưng Lục Quân An, một đôi mắt tràn đầy vẻ sợ sệt: “Em… em vẫn là không nên sống ở đây… em về trong trung tâm thành phố thôi!”

“Lưu Nguyệt! bà phát điên cái gì! Bà dọa đến Kiều Kiều rồi!” Lục Quân An phẫn nổ nhìn Lưu Nguyệt bèn bảo vệ người đàn bà kia trong lòng: “Kiều Kiều, em không cần phải đi đâu cả, em cứ ở bên cạnh anh!”

“Nhưng mà…” Kiều Kiều dùng răng khẽ khàng cắn môi dưới: “Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả!” Lục Quân An vỗ về kiều kiều dịu dàng nói: “Anh không cho phép em đi đâu cả! Em không phải sợ, anh ly hôn với bà ấy rồi! Bắt đầu từ hôm nay em sẽ là Lục phu nhân quang minh chính đại!”


“Ừm!” Kiều Kiều nhìn vào đôi mắt của Lục Quân An: “Anh An, anh đối xử với em thật tốt…”

“Kiều Kiều, em thật ngốc!” Lục Quân An lại càng cảm thấy tội lỗi, tự bản thân lại để cho Kiều Kiều chịu nhiều ủy khuất như vậy, cô ấy vẫn cảm thấy mình tốt, người phụ nữ ngốc nghếch này, ông ta muốn yêu thương suốt cuộc đời này.

“Tôi... tôi liều mạng với mấy người!” sự dịu dàng mà Lục Quân An dành cho Kiều Kiều ngay trước mắt giày vò Lưu Nguyệt, người đàn ông mà bà ta yêu thương sâu đậm, cư nhiên lại vô tình như vậy, bà ta đứng dậy liền muốn bổ nhào vào hai người vừa bước vào cửa kia.

“Cút mau!” Lục Quân An nhấc chân lên hướng ngực của Lưu Nguyệt đá xuống, sau khi Lưu Nguyệt bị đá ngã, Lục Quân An kéo Lưu Nguyệt bị đạp đến gần như ngất xỉu kia ném ra ngoài chửi: “Bà đúng là điên rồi! Nhanh chóng cút cho tôi! Sau này ngăn cấm bà xuất hiện trước mặt tôi!” chửi như vậy xong, Lục Quân An liền dùng sức đóng cửa lại.

Kiều Kiều nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lục An Hân, liền vội vàng đi qua đỡ dậy: “Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao…” Lục An Hân lùi về sau một bước.

Lục Quân An đi lên nhìn thấy vết thương trên người Lục An Hân như vậy, không vui mà cau mày: “Lưu Nguyệt điên kia cư nhiên lại đánh con thành như vậy!”

“Con không sao đâu ba…” Lục An Hân lắc lắc đầu, cô ta đương nhiên không ngốc đêan nỗi nghĩ là Lục Quân An đang quan tâm đến mình, vì để chứng minh bản thân còn giá trị, Lục An Hân ngẩng đầu vén mái tóc dài bị xõa xuống kia lên, để lộ ra khuôn mặt không bị sao cả: “Đều là vết thương ngoài da qua mấy ngày nữa là sẽ khỏi ngay.”

Lục Quân An nhìn thấy khuôn mặt của Lục An Hân không bị tổn thương gì nhất thời liền yên tâm, nếu như trên mặt có thẹo, con đàn bà này chính là phế vật, mộ người không còn giá trị lợi dụng nữa, không cần thiết lưu lại trong nhà.

Nhìn thấy ánh mắt của Lục Quân An, Lục An Hân càng kiên định hơn với suy nghĩ trong lòng, cô ta nhất định phải có được Long Ngọc Tinh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận