Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Tiếp lấy đạo ánh mắt đó, Dương Tuyết Oánh lộ ra gương mặt khinh bỉ không khách khí đối với Tô Lâm vươn hai ngón tay giữa ra.

“Cô...” Tô Lâm nhìn thấy hành động của Dương Tuyết Oánh, không vui cau mày, Dương Tuyết Oánh này thật là quá đáng, loại hành động bất nhã như thế còn không biết liêm sĩ mà cười!

“Phụt...” Lục An Nhiên cười phun: “Tuyết Oánh, hiện tại cậu cương ngạnh như vậy lại có chút đẹp trai nha.” Ngũ quan của Dương Tuyết Oánh vốn dĩ có loại khí chất anh tuấn, trên mặt mang theo nụ cười khinh bỉ, lại cộng thêm hành động đó, có một loại cảm giác trai đẹp hư hỏng: “Chơi bowling lại giỏi như vậy, Tuyết Oánh, có phải cậu đầu thai nhầm chỗ rồi không? Nếu như cậu mà là con trai nhất định bây giờ đã trái ôm phải ấp rồi!”

“Đi chết đi!” Dương Tuyết Oánh trợn mắt với Lục An Nhiên: “Hôm nay mình mặc đồ rất nữ tính đó có được không! Đơn giản chính là thanh xuân vô địch mỹ thiếu nữ đó!” cô còn mặc váy dài qua mông đó! Nhưng mặc lại váy này thật sự không thích hợp để chơi bowling, thật sự có chút hạn chế.

“Chậc chậc.” Lục An Nhiên lắc đầu, ra ngoài chơi còn để mặt mộc, ngay đến cả phấn nền còn không có, lại còn tự xưng mỹ thiếu nữ?

Lúc này một cô gái rất dễ thương, ước chừng khoảng hơn 20 tuổi, mặc bộ đồ thoải mái, chậm rãi đi tới phía sau đem một tờ giấy trên đó có ghi số điện thoại của cô ấy đặt vào tay của Dương Tuyết Oánh, sau đó chớp chớp mắt: “Call me.” Nói xong liền quay người rời khỏi.

“Cái này… cái này có bao nhiêu ý nghĩa?” Dương Tuyết Oánh cầm lấy tấm card có ghi số điện thoại, vẻ mặt mù tịt nhìn Lục An Nhiên.

“Chị ấy… có thể là… xem cậu là Les rồi…” hai tay Lục An Nhiên chìa ra, đây cũng không thể trách em gái nhà người ta được, Dương Tuyết Oánh thật sự là một cô gái rất có hương vị, mỹ lực con gái của cô bị nhìn thấu triệt đệ, chỉ là đổi lại là con trai, đại khái chỉ có thể xem cô là anh em mà thôi!


“Mình...” vẻ mặt Dương Tuyết Oánh cạn lời, cô vốn không phải mà...

“Ha ha ha! Chị à, thật hâm mộ chị đó! Lại còn có diễm phúc như vậy!” Tô Lâm cười chế giễu, Dương Tuyết Oánh này thật sự rất thảm nha, người con trai mình thích bị cô ta mê hoặc chạy vòng vòng thì cũng không nói đi, lại còn nhận được tấm card số điện thoại của con gái... thật là thảm...

“Tô Lâm, có phải cô muốn ăn đấm?” Dương Tuyết Oánh giương mắt nhìn Tô Lâm. Khoảng cách của hai người vốn không xa, hai chiếc bàn chỉ cách nhau nửa mét đường đi, chỉ cần cô hướng về phía trước một chút liền có thể cho Tô Lâm một cái bạt tai.

“Em sợ...” Tô Lâm lập tức nghiêng người nấp sau lưng Thạch Tĩnh Nghiệp một bộ mặt chú chim nhỏ bám người.

“Tuyết Oánh, Lâm Lâm chỉ là đùa giỡn với em thôi, em hà tất xem là thật chứ?” Thạch Tĩnh Nghiệp thở dài một hơi nói, Dương Tuyết Oánh ngồi đối diện với anh, nhìn Dương Tuyết Oánh, Thạch Tĩnh Nghiệp liền cảm thấy trái tim mình rất lạ, loại cảm xúc này khiến anh không thể diễn đạt rõ ràng, không minh bạch như vậy thật sự rất loạn.

“Thạch Tĩnh Nghiệp, anh quản rộng thật!” Dương Tuyết Oánh cau mày, Thạch Tĩnh Nghiệp này thật sự là không biết nên nói như thế nào nữa!

Đem sự khó chịu của Dương Tuyết Oánh thu vào trong mắt, khóe miệng của Tô Lâm đắc ý dương lên, Dương Tuyết Oánh này thật sự vẫn còn rất để ý Thạch Tĩnh Nghiệp nha!

“Chị... em... em chỉ là đùa với chị thôi mà... chị... sao chị lại dữ như vậy!” vẻ mặt Tô Lâm ủy khuất: “Vốn dĩ bình thường em rất thích đùa... tại sao chị lại cứ vì chuyện đùa này mà tức giận chứ! Thật không thể giỡn được...”

“Ha ha ha ha!” Dương Tuyết Oánh cười lớn mấy tiếng, nhướng người lên phía trước sạch sẽ gọn gàng cho Tô Lâm một bạt tai: “Chị chỉ là thích tát em thôi mà, xem biểu tình này của em, sao em lại tức giận rồi? tại sao em lại tức giận vì chị đánh em chứ! Em thật không biết giỡn mà!”

Tô Lâm sờ bên má bị tát đau nhức, một câu cũng không nói ra được, các thành viên của đội bóng rổ ở bên cạnh cũng ngây ngẩn, cái tát này đánh cũng không nhẹ mà! Âm thanh đó, thật giòn tan!

“Lâm Lâm!” Thạch Tĩnh Nghiệp nhìn Tô Lâm bị Dương Tuyết Oánh đánh một bạt tai cũng kinh ngạc, sau đó vội vàng hỏi thăm: “Lâm Lâm, em sao rồi?”

“Em... em...” mắt Tô Lâm đỏ lên, cắn môi dưới liền khóc nấc lên.


“Tuyết Oánh! Sao em lại đánh em ấy?” Thạch Tĩnh Nghiệp chất vấn Dương Tuyết Oánh, trong mắt toàn là không thể tin.

“Bởi vì cái gì tối hôm qua anh không phải biết rồi sao?” Dương Tuyết Oánh vung vung bàn tay có chút đau vẻ mặt vô tội, hiện tại cô đã có chút hiểu lời của Lục An Nhiên đã nói, quả nhiên, quả nhiên loại kỹ xảo đối chất này cô không thể học được, chỉ có tự mình trải qua, mới biết nên làm thế nào, nói thế nào, làm sao để phản kích khi bị người khác vũ nhục.

“Tuyết Oánh, tại sao em vẫn cứ nói những câu mang đầy thù hận như vậy? Thoát khỏi thù hận không được sao? chung sống hòa bình không tốt sao?” Thạch Tĩnh Nghiệp có chút đau lòng, tại sao Dương Tuyết Oánh lại cứ có bộ dạng này?

“......” nghe câu hỏi của Thạch Tĩnh Nghiệp, Dương Tuyết Oánh nắm chặt tay lại: “Thạch Tĩnh Nghiệp, anh quản quá nhiều rồi, ít tự cho mình là đúng đi được không? Anh là ai chứ! Anh được xem là cái thứ gì! Thu hồi lại vẻ tự cho mình là đúng đi, lựa chọn cuộc sống như thế nào là tự do của tôi, anh không có quyền và cũng không có tư cách can thiệp.”

“Anh... anh là...” Thạch Tĩnh Nghiệp nhấp nhấp miệng, thật sự không có cách nào để nói ra câu anh là vì muốn tốt cho em kia, anh nhìn Dương Tuyết Oánh đang nổi cơn thịnh nổ, muốn khuyên nhủ lại không biết nên nói cái gì.

“Tay đau không.” Lục An Nhiên kéo tay Dương Tuyết Oánh qua, sau đó nhìn nhìn: “Hình như là bị trật rồi!” dứt lời còn cố ý vặn vặn chỗ bị sưng lên.

“Đau quá!” Dương Tuyết Oánh lập tức thu tay lại, lúc nãy khi đánh Tô Lâm, hình như tư thế có chút không đúng, làm cổ tay bị trật rồi.

“Em sao rồi?” Thạch Tĩnh Nghiệp lập tức đi lên phía trước kéo cánh lấy tay Dương Tuyết Oánh: “Chắc là trật gân rồi! đi! Anh đưa em đi bệnh viện?” bình thường khi anh chơi bóng rổ cũng sẽ bị trật cổ tay, đầu gối gì đó. Hiện tại cổ tay trong của Dương Tuyết Oánh sưng to như vậy chắc chắn là bị trật gân rồi, không nhanh chóng xử lý sau này sẽ càng ngày càng phiền phức.

“Anh! Anh có bệnh à!” Dương Tuyết Oánh rút tay cô về: “Anh quản quá nhiều rồi đó!”


“Em bắt buộc lập tức đến bệnh viện!” Vẻ mặt Thạch Tĩnh Nghiệp nghiêm túc nói.

“Tôi không đi!” Dương Tuyết Oánh lạnh giọng cự tuyệt, Thạch Tĩnh Nghiệp này thật sự là quản quá nhiều rồi.

“Tuyết Oánh!” Lục An Nhiên đứng lên ở bên tai Dương Tuyết Oánh dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Cậu đi cùng anh ta đi, khiến Tô Lâm tức chết!”

Dương Tuyết Oánh sửng sốt, liếc nhìn sắc mặt tái mét của Tô Lâm, liền dùng một cánh tay khác cầm lấy túi của cô: “Ai ya! Phiền chết đi được!” âm thanh vừa dứt liền bước lớn hướng phía cửa của tiệm bowling rời đi.

“Tuyết Oánh! Tuyết Oánh!” Thạch Tĩnh Nghiệp lập tức nhấc chân đi theo.

“Thạch học trưởng! Thạch học trưởng!” Tô Lâm đứng dậy: “Em… em cảm thấy đầu rất đau, rất không thoải mái!”

“Em không sao đâu, có thể là do tiệm bowling này quá ngột ngạt có chút thiếu oxy thôi.” Thạch Tĩnh Nghiệp nói xong đầu cũng không quay lại liền nhanh chân đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận