Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

“Cái gì!” Tin tức này quá đột ngột, cha mẹ Tần đều ngây người một hồi lâu mới có thể tiêu hóa được tin tức này, ba... của đứa trẻ... muốn đến?

“Tên vệ sĩ đó?!” Bạch Tín Hồng kinh ngạc, buộc miệng nói ra.

“Không sai.” Tần Thư Hàm lạnh lùng nhìn Bạch Tín Hồng: “Ở đây không có chuyện của anh, mau cút đi!”

Bạch Tín Hồng siết chặt nắm tay, sắc mặt thay đổi mấy lần mới nghiến chặt răng, cứng ngắc đem cơn tức giận ép xuống: “Chú Tần, dì Tần... con... hôm khác lại đến thăm hỏi hai người!” dứt lời, Bạch Tín Hồng liền trực tiếp quay người đi mất, hắn ta sợ nếu còn ở lại thêm một giây phút nào nữa sẽ không thể kiềm chế được cơn giận ngút trời này, như vậy sẽ phá hỏng hình tưởng hắn giữ gìn bấy lâu nay! Tần Thư Hàm này thật sự quá không cần mặt mũi nữa! Loại tiện nhân này! Loại tiện nhân này... Bạch Tín Hồng cắn răng, lấy điện thoại gọi đến một số máy.

“Alô? Tín Hồng... em biết là anh sẽ không ác độc mà bỏ rơi em đâu... em cũng đã là người của anh rồi! Làm sao anh lại có thể không cần em chứ...” người phụ nữ bắt máy rất kích động: “Em biết là anh không nỡ bỏ rơi em mà... em biết là như thế mà!”

“Đến khách sạn Lĩnh Hân thuê phòng trước đợi tôi!” nói xong câu này, Bạch Tín Hồng trực tiếp ngắt điện thoại, hắn bắt buộc phải kiếm người dập tắt cơn hỏa hoạn này mới được... hôm nay hắn thật sự bị tức chết rồi... Tần Thư Hàm đáng chết...

Mà bầu không khí trong Lục gia cũng khá là căng thẳng, vẻ mặt cha mẹ Tần u tối, Tần Thư Hàm đứng bên cạnh không vui vẻ, đáng chết! Tâm tình tốt như vậy đều bị tên Bạch Tín Hồng kia phá hỏng hết! Thật sự không thể hiểu được loại tiểu nhân trong ngoài bất nhất có gì tốt đẹp? Mà Tần Thư Mặc vẫn ngồi trên sô pha uống hồng trà chanh của mình.

“Ta không đồng ý!” Cha Tần cau mày nói: “Lại còn là một vệ sĩ? Không thể được!”


“Thư Hàm à...” Mẹ Tần cũng không đồng ý: “Cha của đứa bé lâu như vậy cũng không xuất hiện một lần, đột nhiên lại muốn đến cầu hôn, không phải là tên lừa đảo nào đó chứ!”

“Anh ấy không phải.” Tần Thư Hàm nói: “Hôm nay Thư Mặc cũng đã gặp anh ấy! Hai người tự hỏi em ấy đi!”

Cha mẹ Tần đều cùng nhau đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Thư Mặc đang tự do thoải mái uống trà, cha Tần cau mày nói: “Đây là lúc nào rồi, sao con vẫn còn tâm trạng uống hồng trà chứ?”

“Gấp gáp cái gì chứ?” Tần Thư Mặc uống một ngụm hồng trà nói: “Ngày mai hai người thấy người rồi không phải sẽ rõ sao?” “Không gặp!” Thái độ cha Tần kiên quyết: “Có cái gì hay ho mà gặp chứ?” Làm con gái ông lớn bụng, còn có mặt mũi đến nhà ông?

“Cha, cha gặp cũng được không gặp cũng kệ, dù như thế nào thì anh ấy cũng là cha của đứa bé trong bụng chị con.” Tần Thư Mặc cười nói: “Con thấy chị con đã quyết tâm rồi, nếu như ngày mai cha ở lại gặp mặt thì trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, nếu như cha nói không muốn gặp... vậy thì ngày mai khi cha quay về có thể sẽ không gặp được chị con nữa đâu!”

“Các người! Các người!” Cha Tần tức đến run rẩy: “Các người đủ lông đủ cánh rồi đúng không! Cư nhiên dám uy hiếp ta sao!”

“Ai uy hiếp cha chứ!” Tần Thư Mặc nói: “Con đây không phải là cùng cha nói đạo lý sao!”

“Thư Mặc... Hôm nay con gặp cậu ta rồi sao?” Mẹ Tần thở dài một hơi nhìn Tần Thư Mặc: “Cậu ta làm vệ sĩ sao?”

“Chị con nói là làm vệ sĩ.” Tần Thư Mặc so vai nói.

“Cao to khỏe mạnh, xem ra rất đáng tin, không thích cười, cảm giác là một con người thành thật nghiêm túc.” Tần Thư Mặc nhớ lại nói.

“Ồ...” Nghe Tần Thư Mặc hình dung như vậy, mẹ Tần như có suy nghĩ gật đầu.

“Bà làm sao thế? Bà còn muốn ủng hộ chúng nó sao!” Cha Tần nhìn mẹ Tần lạnh giọng nói.

“Dù gì cũng là cha ruột của đứa bé.” Mẹ Tần cũng có cách nghĩ của bản thân: “Tín Hồng cho dù có tốt đi chăng nữa cũng không phải cha ruột, trong lòng nhất định sẽ có khúc mắt, đối xử với Thư Hàm nhất định sẽ không tốt bằng cha ruột đứa trẻ!”

“Tốt? Có thể tốt đến mức nào? Nửa năm nay các người ai gặp qua hắn ta!” Cha Tần đập bàn một phát: “Một tên vệ sĩ có thể tốt hơn một giáo viên sao? Chỉ nhìn vào nhân phẩm thôi liền không thể so bì được! Một bóng người cũng không có liền đột nhiên nhảy ra! Ai thèm chứ! Nếu như đối xử tốt với Thư Hàm, nửa năm nay hắn ta đi đâu?!”


“Anh ấy có công việc!” Tần Thư Hàm giải thích: “Anh ấy vẫn luôn không có mặt ở thành phố S.”

“Hắn ta nói hắn ta bận công việc con liền tin sao!” Cha Tần hừ lạnh: “Con đó! Bị người ta lừa rồi còn không được khôn ra!”

“Điều này là thật.” Tần Thư Mặc làm chứng: “Hôm nay con nhìn thấy vết sẹo trên mặt anh ta không phải là vết sẹo cũ, vừa nhìn liền biết đó là vết sẹo mới xuất hiện 2 3 tháng nay.”

“Trên mặt còn có vết sẹo?” Mẹ Tần cau mày, như vậy có thể đưa ra ngoài sao? giới thiệu với mọi người rằng đây là con rể của bà... sẽ phải đón nhận những ánh mắt như thế nào đây...

“Là do lúc làm nhiệm vụ bị viên đạn làm bị thương.” Tần Thư Hàm rất đau lòng, cô siết siết nắm tay nói: “Dù gì thì tin tức con cũng đã thông báo cho hai người, ngày mai hai người có muốn ở nhà hay không thì hai người tự quyết!” tại sao cha mẹ cô lại thích tên tiểu nhân Bạch Tín Hồng như vậy? Tại sao nhất định muốn cô gả cho một giáo viên? 360 nghề thì nghề nào cũng có trạng nguyên, vệ sĩ thì đã làm sao chứ?

“Con! Con đây là thái độ gì đây!” Cha Tần chỉ vào Tần Thư Hàm nói: “Ngày mai đâu con cũng không được đi! Con nghe rõ chưa!”

“Đâu con cũng không đi, con sẽ ở nhà đợi anh ấy đến đón con!” Tần Thư Hàm nói xong câu này liền quay người đi lên lầu, thật sự là quá đủ rồi, bây giờ có nói gì đi nữa cũng lãng phí nước miếng, vẫn là nên đợi đến ngày mai Lục An Duy đến, chính thức gặp mặt mới nói tiếp đi! Cô tin rằng, chỉ cần cha mẹ gặp được Lục An Duy, hiểu rõ con người anh, sẽ hiểu rõ mọi chuyện! Không phải Tần Thư Mặc đã giải thích rồi sao? Lục An Duy là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, là một người đáng để cô phó thác chung thân!

“Con!” cha Tần đột ngột đứng phắt dậy, cảm giác trước mắt một trận choáng váng, lại té ngã xuống sô pha, một cảm giác vô lực xuất hiện.

“Cha! Người sao thế?” Tần Thư Mặc lo lắng hỏi.


“Không sao!” cha Tần vẫn rất tức giận, nhưng vẫn nói: “Thay cha gọi điện thoại xin nghỉ phép vào ngày mai, cứ nói là cha bị bệnh rồi.” Ông vẫn phải tận mắt nhìn xem, là tên súc sinh vô lại nào, làm ra loại chuyện này còn có mặt mũi đến đây.

“Dạ.” Tần Thư Mặc gật đầu.

“Mẹ cũng đi gọi điện thoại xin nghỉ phép một hôm!” Mẹ Tần vuốt huyệt thái dương đau nhức, món nợ con cái a! Thật sự dùng cả đời cũng trả không hết!

“Mẹ, giúp con xin nghỉ một ngày luôn, ngày mai con cũng muốn ở nhà.” Tần Thư Mặc nói.

Mẹ Tần do dự một chút gật đầu: “Ừ!”

Tần gia trên dưới ai cũng ôm một bầu tâm sự, ai cũng có lí do của mình, hiện tại đều đang chờ đợi người đàn ông chưa từng thấy qua mặt kia xuất hiện thôi!

Buổi trưa ngày hôm sau, Lục An Duy đến như đã hẹn, trên người mặc bộ tây trang mà ngày hôm qua chính tay Lục An Nhiên giúp anh lựa chọn, trên tay xách túi lớn túi nhỏ quà cáp, kiểu tóc cũng là chiều hôm qua mới đi làm, chiếc nhẫn cầu hôn để yên trong túi quần. Tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng, Lục An Duy ấn lên chiếc chuông cửa Tần gia.

Cha Tần từ sớm đã chờ sẵn trên ghế sô pha nghe thấy tiếng chuông cửa liền thanh thanh cổ họng, ngồi thẳng lưng lên. Mà Tần Thư Mặc thì đứng lên đi ra mở cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận