Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

“Đến đây!” Tần Thư Mặc đón lấy túi to túi nhỏ trên tay Lục An Duy: “Vào nhà đi!”

Nghe thấy tiếng mở cửa, mẹ Tần cũng đi ra từ trong thư phòng, mặc dù bà muốn đọc sách, nhưng vừa sáng sớm liền một chữ cũng không đọc được, một chữ cũng không viết ra được, cả người đều bồn chồn.

Nương theo tiếng đóng cửa, Lục An Duy tiến vào phòng khách, cha mẹ Tần cũng là lần đầu tiên gặp được người mà Tần Thư Hàm vẫn luôn nhớ mong ngày đêm, từ ánh mắt đầu tiên bọn họ liền bị dọa cho một trận, hai người nhìn vào mắt trái của Lục An Duy đều kinh ngạc, con mắt này bị thương rồi? ồ... đúng rồi! Bị viên đạn làm bị thương! Cũng không biết là có ảnh hưởng đến thị giác không... hai vợ chồng nhìn nhau một cái.

Mà Tần Thư Hàm đồng dạng nghe thấy tiếng chuông cửa cũng đi xuống lầu, vui mừng giống như một con chim sơn ca. Vây quanh người Lục An Duy, tựa hồ như mỗi sợi tóc đều bộc lộ ra niềm vui sướng của cô.

Nhìn theo nụ cười và niềm hạnh phúc trong mắt của Tần Thư Hàm, mẹ Tần định thần lại, trong lòng tự có chủ ý của mình. Bà nở nụ cười chào hỏi: “Đến sô pha ngồi đi!”

“Cám ơn dì.” Lục An Duy đáp một tiếng liền ngồi xuống cạnh ghế sô pha, âm thanh có chút lười nhác, trầm thấp dễ nghe.

“Chuyện này... Thư Hàm thật là vô tâm, vẫn chưa giới thiệu về cậu cho chúng tôi, cậu tự giới thiệu về mình một chút đi!” mẹ Tần nói.

“Con tên Lục An Duy, năm nay 23 tuổi, nhà ở Đế Đô.” Lục An Duy nói ngắn gọn, lúc này Tần Thư Mặc đưa cho anh một ly hồng trà, Lục An Duy nhận lấy mỉm cười nói tiếng cảm ơn.

“Dì nghe Thư Hàm nói nghề nghiệp của con là làm vệ sĩ sao?” Mẹ Tần hỏi.


“Thật ra...” Lục An Duy buông chén trà trong tay đặt lên bàn nói: “Con vốn không phải làm vệ sĩ.”

Nghe được lời này, cả Tần gia đều ngơ ngác, động tác nhất trí nhìn về phía Tần Thư Hàm, mà Tần Thư Hàm cũng ngạc nhiên mà nhìn Lục An Duy: “Không phải anh nói mình làm vệ sĩ sao?”

“Anh đang thi hành nhiệm vụ vệ sĩ, bị người khác hỏi, anh liền đáp là mình đang làm vệ sĩ thôi.” Lục An Duy giải thích.

“Vậy nghề nghiệp của anh là?” Vẻ mặt Tần Thư Mặc nghi hoặc.

“Hiện tại anh đang giữ chức đội trưởng bộ đội đặc chủng đơn vị 7 của Z quốc.” Lục An Duy nói: “Bởi vì tính chất công việc mang tính đặc thù nên vẫn luôn phải giữ bí mật với bên ngoài, cũng hi vọng mọi người tuyệt đối bảo mật thông tin này.”

“......” cả nhà Tần gia đều ngơ ngác, vệ sĩ cùng với bộ đội đặc chủng cũng cách biệt... quá nhiều đi...

“Bộ đội đặc chủng?” Tần Thư Hàm ngây người: “Không phải càng nguy hiểm hơn so với làm vệ sĩ sao?”

“Đúng.” Lục An Duy gật đầu, thực tế chính xác là như vậy.

“Ơ...” Mẹ Tần thanh thanh cổ họng nói: “Vậy mắt của cậu cũng là do làm nhiệm vụ mà bị thương sao?”

“Đúng.” Lục An Duy gật đầu: “Bị viên đạn làm bị thương.”

“Vậy lúc nào sẽ lành lại? Có ảnh hưởng đến thị lực của mắt trái không?” mẹ Tần hỏi.

“Hơ hơ.” Lục An Duy cười: “Có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến thị lực của mắt trái.”

“Ồ...” Mẹ Tần gật đầu, nếu không ảnh hưởng, vậy chắc là vẫn tốt, không tính là nghiêm trọng lắm.

“Bởi vì mắt trái lúc đó không giữ được nữa nên đã làm phẩu thuật cắt bỏ tròng mắt. Vì thế không thể bàn đến vấn đề có ảnh hưởng đến thị lực của mắt trái hay không.” Lục An Duy cười nhẹ giải thích.

Mẹ Tần lần nữa kinh ngạc, câu trả lời này của Lục An Duy cũng không tính là sai, tròng mắt cũng không còn nữa, còn có thể ảnh hưởng đến thị lực sao... nhưng tại sao bà cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?


“An Duy...” Tần Thư Hàm rúc đầu tựa lên vai Lục An Duy, nhất định rất đau... nhất định rất đau rất đau đúng không...

“Đã đỡ hơn rất nhiều rồi.” Lục An Duy an ủi: “Không sao rồi...”

“Khụ khụ...” lúc này cha Tần vẫn luôn không lên tiếng liền thanh thanh cổ họng: “Tôi sẽ không chấp nhận cậu qua lại với con gái tôi đâu!”

“Con biết.” Lục An Duy khi đến đây đã chuẩn bị cho kết quả tồi tệ nhất, nhưng bất luận như thế nào, anh cũng nhất định phải để cho bọn họ chấp nhận anh.

“Hừ!”cha Tần hừ lạnh: “Hiện tại cậu đã không còn mắt trái, sau này nếu đi làm nhiệm vụ mà chết luôn ở bên ngoài, con gái tôi há chẳng phải làm góa phụ sao!”

“Cha!” Tần Thư Hàm kháng nghị nói: “Sao cha lại nói những chuyện này chứ!”

“Không sao.” Lục An Duy vỗ về bàn tay Tần Thư Hàm, hướng cha Tần nói: “Con cũng biết lo lắng của chú, cho nên tối hôm qua đã đề nghị chuyển chức vụ, chuyển đến làm huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng.” Lục An Duy nhìn cha Tần: “Huấn luyện bộ đội đặc chủng ở một mức độ nào đó sẽ giảm bớt đi số lần làm nhiệm vụ.”

“Như vậy không phải vẫn phải đi mạo hiểm sao?” Cha Tần cau mày nói: “Tôi không thể giao con gái tôi cho một người không thể cho nó cuộc sống yên ổn!”

“Con thật sự không thể cho Thư Hàm một cuộc sống yên ổn, đây cũng là vấn đề con vẫn luôn phiền nhiễu.” Ngữ khí Lục An Duy chân thành: “Con biết loại người giống như con không xứng đáng để đi yêu một người, nhưng con đã yêu cô ấy rồi, con đã từng nghĩ chỉ cần đứng từ xa nhìn cô ấy là được... nhưng sau khi con biết được Thư Hàm mang thai đứa con của con, con liền trở nên tham lam, con muốn được nhiều hơn thế, con hi vọng mỗi ngày đều có thể ở bên cô ấy, con hi vọng có thể bỏ ra tất cả sức lực của mình để nổ lực bảo vệ cô ấy chăm sóc cô ấy che chở cho cô ấy. Con biết là khi đưa ra quyết định này là chính con quá nhẫn tâm, nhưng con thật sự rất yêu cô ấy! Hi vọng hai người có thể giao con gái cho con, con không thể cho cô ấy cuộc sống ấm êm, nhưng con sẽ cho cô ấy một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc trong những ngày mà con còn tồn tại trên thế gian này! Con thật sự rất yêu cô ấy!”

“......” nhất thời mẹ Tần cũng không biết nói gì nữa, suy nghĩ về lâu về dài, Lục An Duy này thật sự không thích hợp với Tần Thư Hàm, nhưng nhìn bộ dáng hạnh phúc này của Tần Thư Hàm, bà thật sự không nhẫn tâm.


“An Duy...” khóe mắt Tần Thư Hàm đỏ lên, cô ôm thật chặt Lục An Duy: “Em cũng yêu anh... rất yêu rất yêu rất yêu anh...”

Lục An Duy nhẹ nhàng vỗ về lưng Tần Thư Hàm, trong miệng lẩm bẩm những lời an ủi, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra hai người họ đều yêu đối phương đến mức nào.

Mẹ Tần nhìn cha Tần, mà cha Tần lúc này nhíu chặt mày, vẻ mặt sầu muộn. Ngược lại, quả nhiên là Bạch Tín Hồng vẫn thích hợp với Thư Hàm hơn! Cuộc sống ở bên cạnh Bạch Tín Hồng sẽ yên ổn hơn nhiều!

Dưới sự vỗ về của Lục An Duy một lúc, Tần Thư Hàm mới ngừng hẳn âm thanh thút thít, mặc dù cô khóc, nhưng cô thật sự cảm thấy rất hạnh phúc. Hạnh phúc của cô, chỉ có Lục An Duy mới có thể cho được!

“Ta phản đối hai người ở bên nhau!” cha Tần vẫn mở miệng phản đối.

“Phản đối vô hiệu!” Tần Thư Hàm tiếp lời nói: “Con đã quyết định rồi! Cho dù anh ấy có trở thành ăn xin ngoài phố, thì con cũng sẽ là người đưa chén cho anh ấy!” Cô yêu anh! Một tình yêu tha thiết!

“Con! Con như vậy là muốn lật trời sao!” Cha Tần chỉ vào Tần Thư Hàm mà mắng thậm chí còn dương tay lên định đánh xuống.

“Cha!” Tần Thư Mặc đi lên phía trước ôm lấy cha Tần đang nổi cơn thịnh nổ: “Có gì từ từ nói!”

“Không có gì đáng để nói cả! Tóm lại là ta không đồng ý!” Cha Tần hừ lạnh một tiếng liền quay về phòng của mình, rõ ràng Bạch Tín Hồng là sự lựa chọn tốt hơn! Thư Hàm tại sao lại coi trọng người này chứ! Thật là!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận