Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

“Có thể nói rõ ràng chính là lý, từ xưa đạo lý không phân nhà.” Lục An Nhiên trả lời: “Ta không biết Đạo là gì, ta cố thủ lý, truy tìm đạo. Nói không ra giảng không hiểu, đều dựa vào ngộ.”

“Tốt...” vị giám khảo già gật đầu, tiểu nha đầu này có chút thú vị.

“Các vị giám khảo còn ai có câu hỏi dành cho tuyển thủ Lục An Nhiên này của chúng ta không ạ?” MC hỏi.

Ban giám khảo một mảnh yên lặng, MC đợi qua vài phút liền để cho Lục An Nhiên đi xuống sân khấu, mà người bên cạnh vị giám khảo già ban nãy hỏi: “Lão Long, ông rất có hứng thú với Lục An Nhiên này sao?”

“Ừm.” Lão Long gật đầu: “Ta đối với “Đạo” rất có hứng thú, thanh niên hiện đại, hiểu biết về vấn đề này không còn nhiều nữa...”

“Xác thật là một nhân tài có thể đào tạo.” Vị giám khảo đó gật gật đầu: “Xem ra bài thi này chắc chắn sẽ đạt thắng lợi chung cuộc rồi!”

“Ừm.” Lão Long gật đầu, đích thực, những tác phẩm khác mặc dù lúc bắt đầu cũng khá hấp dẫn, nhưng không có nội hàm, hoàn toàn không có không gian để người khác ngẫm nghĩ.


Lục An Nhiên sau khi kết thúc phần thi liền thở dài một hơi, loại trường hợp này thật sự đã rất lâu rồi không trải qua! Lần này đến Đế Đô chính là để tham gia cuộc thi diễn thuyết giới thiệu này. Cuộc thi lần này sẽ chọn ra 10 người trong 30 người, lúc sau lại từ 10 bài thi được chọn ra đó tiếp tục chọn ra 3 bài xuất sắc nhất, nếu như thuận lợi, đầu tháng 2 sẽ có kết quả chung cuộc.

Lúc đó cách ngày mà Nhạc thị mở cuộc họp báo vào ngày 22 tháng 2 cũng không còn xa nữa! Nghĩ đến đây, trong mắt Lục An Nhiên lướt qua một mảnh tàn nhẫn.

Kết thúc phần thi Lục An Nhiên gọi điện cho Tiết Định An đến đón cô, mà sau khi Tiết Định An đến, Lục An Nhiên liền muốn cùng với anh đến viện Pháp Y của Đế Đô, lần này ông chủ Đỗ lại xuất thủ, anh nhất định phải tự mình đi xem thử.

Nói với những người bên ngoài rằng Lục An Nhiên là trợ lý của anh, sau khi dẫn người vào viện Pháp Y, Tiết Định An dặn dò nhiều lần, rằng Lục An Nhiên tuyệt đối đừng đi lung tung, nhất định phải đi theo sau lưng anh, Lục An Nhiên gật đầu đáp ứng, hai người vừa bước tới cửa thang máy của viện Pháp Y, một người đàn ông vội vội vàng vàng từ thang máy chạy ra liền đụng phải Lục An Nhiên cô trực tiếp lao vào lòng người kia, Lục An Nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông này, gương mặt của người này nhìn không tới 30, dung mạo có một vẻ đẹp âm nhu, một đôi mắt như mang theo móc câu sắc bén, bao hàm sát ý khiến người khác có chút sợ hãi, tóm lại là cô không thích...

“Xin lỗi.” Người đàn ông nhanh chóng nói tiếng xin lỗi sau đó lại bước nhanh chạy đi, Lục An Nhiên liếc nhìn bóng dáng của người đàn ông, người này mặc một bộ tây trang màu trắng dáng người thon dài. Lúc đi đến trước cửa một đám người mặc tây trang màu đen hình như là tùy tùng của hắn, bảo vệ trước sau, đưa hắn vào trong chiếc xe Bentley đang đậu.

“Sao rồi?” Tiết Định An hỏi Lục An Nhiên.

“Không sao.” Lục An Nhiên phủi phủi tro trên người: “Tiếp tục đi thôi!”

“Vậy chúng ta nhanh đi thôi!” Tiết Định An cau mày, càng sớm kết thúc anh lại càng yên tâm hơn, tên ông chủ Đỗ chết tiệt này thật sự rất đáng hận, chuyên môn làm những cuộc mua bán đen ăn đen (đại khái như thế giới ngầm giải quyết nhau í), cơ hồ như kết thúc một chuyến sẽ đổi một địa điểm, cố tình anh lại chính là người phụ trách vụ án này, bất đắc dĩ, anh phải chạy khắp các thành phố thật sự phiền chết người!

“Ừm.” Lục An Nhiên bước vào thang máy Tiết Định An liền bấm xuống tầng 3, cửa thang máy vừa mở ra một trận gió lạnh tràn vào mặt, Lục An Nhiên cau mày, mùi vị trong không khí khiến cô có chút buồn nôn. Đi ra khỏi thang máy, sau khi nhân viên y tế kiểm tra thân phận xong, liền giúp hai người mạc quần áo vô trùng che chắn nghiêm ngặt, sau khi đi theo bác sĩ vào trong nhà xác, Lục An Nhiên càng cảm thấy cả người âm lãnh, sau khi bác sĩ kéo một trong những ngăn tủ ra, Tiết Định An nhẹ nhàng vỗ cánh tay Lục An Nhiên, sau đó tự mình đi lên phía trước nhận thi: “Lại là một phát trúng đầu?”

“Đúng vậy.” Bác sĩ gật đầu nói: “Bên cạnh xác chết có danh thiếp của ông chủ Đỗ.” Bác sĩ lại mở một ngăn tủ khác ra, lấy ra một cái danh thiếp để trong túi mang số hiệu cho Tiết Định An xem.

“Không sai, là hắn.” Tiết Định An cau mày, ông chủ Đỗ này rốt cuộc là đang làm trò gì chứ!


Sau đó, Tiết Định An lại hỏi bác sĩ vài vấn đề cuối cùng mới mang Lục An Nhiên ra khỏi viện Pháp Y, sau khi ngồi lên xe, Tiết Định An nhìn qua gương chiếu hậu thấy sắc mặt Lục An Nhiên không được tốt lắm liền nói: “Anh đã nói em đừng đi theo, em lại không nghe! Sợ rồi sao!”

“Không có.” Lục An Nhiên nhìn ra cửa sổ: “Người chết là ai?”

“Một tên ác bá buôn bán ma túy, bị một phát súng trúng đầu.” Tiết Định An cau mày.

“Vậy ai giết hắn?” Lục An Nhiên hỏi.

“Ông chủ Đỗ.” Tiết Định An vặn chìa khóa khởi động xe: “Một tên khốn kiếp không bao giờ tuân thủ pháp luật chuyên môn làm chuyện đen ăn đen.”

“Ông chủ Đỗ là ai?” Lục An Nhiên hỏi.

“Không biết.” Tiết Định An quay vô lăng nhìn trước sau trái phải đều không có xe, người đi bộ và vật cản. Sau khi lái xe lên đường, Tiết Định An nói: “Chưa ai thấy qua hắn, lần nào anh cũng đến chậm một bước, toàn bộ chứng cứ đều bị tiêu hủy một cách sạch sẽ, chỉ có một tấm danh thiếp không có vân tay, bên trên viết “Ông chủ Đỗ”, một súng trúng đầu là thủ pháp mà hắn chuyên sử dụng. Đáng chết! Đừng để anh bắt được hắn!”

“Anh rất muốn bắt được hắn?” Lục An Nhiên nhớ lại năng lực đặc biệt của cô sau khi trùng sinh, đã lay động trái tim cô. Nếu như cô nếm được máu thịt của người chết, tựa như liền có thể dễ dàng biết được ông chủ Đỗ là ai, nhưng như vậy có thật sự tốt chăng? Cho dù biết được thì cô cũng sẽ không có cách giải thích rõ ràng, càng không có biện pháp chứng minh năng lực của cô, cho dù cuối cùng Tiết Định An thật sự tin cô, những chuyện tiếp theo sẽ là phiền phức nối tiếp phiền phức, cho nên dứt khoát bỏ đi! Lục An Nhiên thở dài một hơi.


“Đúng thế!” Tiết Định An vừa nhìn bảng chỉ đường, vừa nói: “Nấm nhỏ, em có hứng thú với chuyện này sao?”

“Không có.” Lục An Nhiên lắc đầu: “Lần đầu tiên nhìn thấy người chết, cảm thấy rất là vui, liền hỏi thêm vài câu.” Chuyện năng lực tạm thời vẫn không nên nói ra.

“Ơ...” nghe thấy câu này của Lục An Nhiên, Tiết Định An không nhịn được cảm thấy sống lưng lạnh toát, lần đầu tiên nhìn thấy người chết, cư nhiên lại cảm thấy vui... thật sự là một cây nấm độc đặc biệt a!

Tiết Định An đưa Lục An Nhiên đến sân bay, sau khi tập hợp với giáo viên của trường, Lục An Nhiên ngồi lên chuyến bay về thành phố S, vừa xuống máy bay, cô mở điện thoại lên liền nhận được liên tiếp những tiếng “ong ong” thông báo cuộc gọi nhỡ vang lên không ngừng.

Lục An Nhiên gọi đến số máy gọi nhỡ, bên kia chỉ vang lên hai tiếng liền truyền lại âm thanh gấp gáp của Tần Thư Hàm: “An Nhiên, trời ơi... cuối cùng em cũng bắt máy rồi! Làm sao bây giờ, cô gấp đến điên mất, cô thật sự không biết nên làm thế nào... An Nhiên! Cô sợ lắm!”

“Cô Tần đừng gấp gáp, cô từ từ nói! Đã xảy ra chuyện gì?” trong lòng Lục An Nhiên sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.

“An Duy, An Duy bị vu hãm tàng trữ ma túy, bị... bị cảnh sát bắt đi! Đã được một lúc rồi... cô sợ lắm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận