Trùng Sinh Chi Cưu Triền

Buổi hòa nhạc của Hứa Kiệt

“Hứa Kiệt đâu rồi? Tôi phải trang điểm cho cậu ấy, thời gian không còn nhiều nữa rồi.”

“Còn có quần áo, rồi cả phụ kiện nữa, người đâu…”

“Tôi ở chỗ này… Đây nè…”

“Nhanh lên chút đi, ngây ngốc làm cái gì thế, bên ngoài đã ầm ĩ nửa ngày rồi đấy.” Âu Phong Minh khàn tiếng quát lên: “Đều nhanh làm việc đi.”

Đối với ngôi sao mà nói, ngăn nắp trước sân khấu vĩnh viễn là kết quả của hậu trường bận rộn, Hứa Kiệt cũng không ngoại lệ.

Nhìn mọi người bận rộn, tôi đứng ở một bên hút thuốc.

“Lo lắng à?” Mới vừa hút một hơi, cha liền đi tới trước mặt tôi, nhàn nhạt hỏi.

Tôi lắc đầu nói: “Lo lắng thì cũng không có đâu cha, cậu ấy hiện tại đã là nhân vật danh chấn khắp giới giải trí rồi, không cần người khác lo lắng cho cậu ấy nữa. Có lẽ do đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn cậu ấy lên sân khấu gần như thế, có chút kỳ quái mà thôi.”

Cha nghe xong cười khẽ hai tiếng nói: “Cái này có gì mà kỳ quái, hai ba tháng qua bọn họ đều ráo riết chuẩn bị vì hôm nay, hiện tại chuyện tới trước mắt rồi đương nhiên phải có hoảng hốt lúng túng.”

Nghe được cha nói thế, trong lòng tôi hơi bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn ông cười nói: “Ba, lần này ba đặc biệt tới đây là do lo lắng cho Âu Phong Minh à?”

Cha nghe xong trợn mắt liếc tôi: “Nói nhảm gì đấy, thật không biết trong đầu con nghĩ cái gì.”

Tôi hắc hắc nở nụ cười rồi nói: “Không có biện pháp, con bị anh ta quấn tới mức chịu không nổi rồi, mỗi ngày Âu Phong Minh ở bên tai con hỏi bao giờ thì ba về, lúc nào ba chuyển tới đây ở, ba cũng biết anh ta lúc điên lên thì chẳng để ý cái gì mà.” Nghĩ đến Âu Phong Minh mỗi ngày đều như âm hồn lảng vảng, khóe miệng tôi không nhịn được mà rút gân.

Cha nghe xong không lên tiếng, ánh mắt cũng nhìn lại phía Âu Phong Minh, trong con ngươi mơ hồ mang theo một tia mê hoặc, nhìn cha như vậy tôi mỉm cười.

Quan hệ qua lại giữa cha cùng Âu Phong Minh cũng đã được tròn một năm rồi, Âu Phong Minh vẫn luôn thuyết phục cha đem công ty dọn tới Bắc Kinh rồi ở luôn đây, cha vẫn chưa đáp ứng.

Kỳ thực thì tôi cũng mong cha dọn về đây ở, dù sao như thế tiện hơn, có thể chăm sóc cẩn thận hơn, thế nhưng cha là người luôn có suy tính của riêng mình, ông chỉ ha ha cười cho qua chuyện.

Vì vậy hai người cứ như vậy đi qua đi lại, chỉ cần Âu Phong Minh rảnh rỗi hắn sẽ bay ngay về gặp cha, một năm qua tiền vé máy bay càng ngày càng thêm nhiều. Cha ngoài miệng không nói gì nhưng mà tôi biết, trong lòng ông khẳng định cũng đang tìm cách, không thì mấy tháng qua đã không bay tới đây chăm sóc Âu Phong Minh đang bận rộn không ngừng.

Nghĩ tới đây, tôi lại nhìn cha, khuôn mặt ông rất trầm tĩnh, mặc dù không phải tuyệt đại xuất chúng nhưng cũng là người phong nhã nội liễm. Chính vào lúc này, tôi thấy con ngươi ông co rút, nắm tay siết lại, theo ánh mắt của ông nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Âu Phong Minh bị đạo cụ trên mặt đất quấn chân, may là hắn đủ nhanh nhẹn nên không bị ngã.

“Sừng sờ làm gì thế, đem chỗ có tạp vật thu dọn sạch sẽ đi, còn có trông cửa đi, đừng để ký giả trà trộn vào đây.” Âu Phong Minh vỗ quần áo hướng ra bên ngoài quát người, nhân viên công tác vội vàng thu dọn đồ đạc.

Thấy một màn như vậy tôi trầm thấp cười ra tiếng, nói: “Ba, ba chừng nào thì dọn đến đây?”

Cha hả một tiếng nhìn về phía tôi, trên mặt hiện lên một tia quẫn bách, ông nói: “Dọn đến đây?”

“Ba, Âu Phong Minh làm người cũng không tệ lắm, mấy ngày nay đều thủ thân như ngọc cho ba, ba hẳn nên nể mặt phân trung trinh này của anh ta mà cho anh ta một cơ hội, hơn nữa trong nhà chỉ có mình ba, con cũng lo lắng lắm.” Tôi nửa thật nửa giả nói.

Cha nhìn tôi ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Kỳ thực ba cũng biết những chuyện này, chỉ là có chút…”

“Có chút quỷ dị?” Tôi nhàn nhạt tiếp lời: “Ba, tình cảm thì luôn có những chuyện như thế thôi, ba cứ suy nghĩ thật kỹ, nói thật lòng thì con đối ‘mẹ kế’ Âu Phong Minh này cũng có đôi phần thỏa mãn, chí ít là anh ta thật tâm với cha.”

Mặt cha hơi đỏ lên, nhìn tôi nói: “Cái gì mẹ kế, lời này để cậu ta nghe được thì sẽ cong đuôi kêu trời đấy.”

“Hai cha con đang nói chuyện gì vui vẻ thế.” Đúng lúc này Âu Phong Minh đã đi tới, hắn mỉm cười nói, thu hồi cà lơ phất phơ ngày xưa, lúc này có chút nghiêm túc nên đương nhiên có thêm hai phần tuấn nhã.

“Không có gì.” Cha thản nhiên nói: “Cậu chắc còn bận rộn lắm, không cần để ý hai người chúng tôi đâu.”

Âu Phong Minh nhìn cha gật đầu, sau đó nghiêng người hôn lên mặt ông, nói nhỏ: “Cái này làm tôi có thêm động lực nha.”

Cha mặt không đổi sắc nhìn hắn, trên mặt Âu Phong Minh vẫn luôn lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng hai tay nắm chặt lại chứng tỏ hắn đang khẩn trương, tôi ở một bên nhìn thấy thế mà buồn cười, nói theo kiểu nào đó thì hai người này cũng coi như là lão phu lão thê rồi. Âu Phong Minh da mặt cũng đủ dày, thế nhưng mỗi lần thấy cha trưng ra bộ mặt không đổi sắc là hắn lại có thêm ba phần khẩn trương, cũng không biết hồi trước hắn làm sao mà lôi được ba tôi lên giường nữa.

“Như vậy khiến cậu có thêm động lực sao?” Cha bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi nói từng chữ từng chữ, Âu Phong Minh hé miệng ừ một tiếng, trong con ngươi lộ ra một tia ủy khuất giả vờ. Tôi ở bên cạnh thực rất muốn cười.

“Vậy như thế này thì sao?” Cha nói như vậy, bỗng nhiên nghiêng người lên trước, nâng cằm hắn lên, hôn xuống môi hắn.

Âu Phong Minh trong nháy mắt không thể tin tưởng mà trợn tròn mắt, tay của tôi cũng run lên khiến làm tàn thuốc rớt xuống, tôi vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay.

Môi của cha cũng chỉ là nhẹ phớt qua môi Âu Phong Minh rồi tách ra. Chờ cha buông ra, Âu Phong Minh vẫn ngây ngây đứng một chỗ như cũ.

Cha hơi nhíu mi đẩy hắn một cái, giục: “Nhanh đi làm việc đi thôi.”

Âu Phong Minh lúc này mới lấy lại tinh thần, hướng cha lộ ra tươi cười xinh đẹp, gật đầu xoay người rời đi, tấm lưng kia thật giống như thiếu niên mới mười mấy tuổi.

“Làm sao vậy?” Chờ sau khi Âu Phong Minh rời đi, cha nhìn tôi khẽ mỉm cười nói: “Sửng sốt à?”

Tôi thu hồi biểu tình kinh ngạc trên mặt, lắc đầu nói: “Không, Hứa Kiệt sắp lên sân khấu rồi, con đi lên trước coi nhé.”

Đối mặt với cha luôn luôn làm ra động tác kinh người, tôi cũng không dám thiếu cảnh giác, ai biết ông có thể lôi tôi ra trút giận hay không.

Cha nhún vai quay đầu đi, nhưng không giấu được hai lỗ tai đã ửng đỏ.

Tôi mím môi, trong lòng vẫn còn kinh ngạc, lúc cha cùng Âu Phong Minh ở chung tựa hồ cũng có thêm tính trẻ con, trách không được Âu Phong Minh kích động như vậy, nếu là hắn tôi đã nhảy vọt tới tận trời rồi.

Nói như thế nào thì cha là người mang tình cảm nội liễm, có thể đứng trước công chúng làm ra động tác thân mật như thế đã là đáng khen lắm rồi, như vậy mà nói ông đối với Âu Phong Minh cũng không phải không có tình cảm, chỉ mong Âu Phong Minh hiểu rõ mới là tốt nhất.

Nghĩ tới đây tôi lắc đầu, chuyện người lớn, chúng tôi không tiện nhúng tay vào.

Đi ra hậu trường, liền thấy đoàn người đông nghịt trước sân khấu, cả nam lẫn nữ cầm đèn huỳnh quang lớn, tôi tránh né khỏi đám truyền thông rồi đi vào chỗ ngồi của khách quý. Khi vào đó đã thấy học trưởng và bác sĩ đến rồi, hai người tình tứ liên miên cùng ăn một cái gì đó, tôi thấy mà một trận buồn nôn.

Lúc ngồi xuống, tôi uống lon bia, học trưởng cười hì hì nói: “Sao mặt cậu hồng thế, chẳng lẽ là dục cầu bất mãn? Chờ lần này xong việc, Hứa Kiệt sẽ có mấy ngày nghỉ phép, các cậu cứ thoải mái chơi đùa nhé.”

Tôi đem bia buông xuống, nhìn anh thản nhiên nói: “Anh cho là ai cũng như anh ấy hả, t*ng trùng thượng não.” Dứt lời tôi đứng ở trước cửa sổ nhìn về phía sân khấu, tầm nhìn ở đây là tốt nhất, đứng ở chỗ này có thể thấy tất cả động tác của Hứa Kiệt, mà cậu chỉ cần hơi chút ngẩng đầu là có thể thấy tôi… Nghĩ tới đây tôi nhẹ nhàng mỉm cười.

“Được rồi, đừng xem nữa, tới đây uống ly rượu đi.” Học trưởng ở phía sau tôi thản nhiên nói, tôi xoay người đi tới.

Mới vừa ngồi xuống, học trưởng cầm lấy một thiệp mời màu đỏ đưa tới cho tôi: “Lão gia tử của Âu Dương gia mới từ Mỹ đã trở về, vừa lúc đến đại thọ 70 tuổi, tặng hai cái thiệp mời, ngày đó cậu mang theo Hứa Kiệt cùng đi đi.”

Tôi cầm lấy thiệp mời khẽ mỉm cười nói: “Ngày đó nhất định là tinh anh tụ họp, em đi không hợp lắm.”

Học trưởng cắt ngang, anh nói: “Đừng nói hợp hay không hợp với anh, mấy người có uy tín danh dự trong thương giới cùng chính giới đều đi cả, nhân cơ hội tạo mối quan hệ là tốt nhất. Hơn nữa cậu gạt Hứa Kiệt thân phận của mình, ủy ủy khuất khuất làm một quản lý nho nhỏ ở trong công ty của chúng ta, chuyện gì cũng không quan tâm, chỉ lo cầm tiền. Anh còn chưa tính sổ với cậu đâu đó, tham gia một bữa tiệc chẳng lẽ là bôi nhọ cậu hay sao?”

Nhìn học trưởng như thế, tôi vội vàng giơ tay lên đầu hàng. Về chuyện thân phận, tôi thật không biết làm sao để cùng Hứa Kiệt mở lời. Vì vậy sau khi tốt nghiệp tôi trực tiếp tới Lạc Địa Song công tác, vốn định là từ tầng dưới chót từng chút từng chút leo lên trên, chỉ là tốc độ thăng chức của học trưởng rất nhanh. Vì vậy dù mới chính thức làm việc được nửa năm mà tôi đã quyền cao chức trọng rồi…

Tôi vốn tưởng rằng, leo tới chức vụ này rồi thì có nói gì với cậu cũng đều có một cơ sở nhất định, đối với thân phận và bố trí linh tinh cũng dễ dàng hơn. Đương nhiên người định không bằng trời định, đây là nói sau…

Chính vào lúc này, ngọn đèn phía dưới đột nhiên tối sầm, học trưởng nói: “Bắt đầu rồi.”

Tôi thản nhiên đứng lên.

Lúc ngọn đèn tối hẳn đi, hết thảy thanh âm đều yên lặng xuống, tôi nhìn về phía sân khấu, chỉ thấy ánh đèn nhu hòa tụ tập ở một chỗ, thanh âm Hứa Kiệt từ giữa sân khấu chậm rãi vang lên, đèn nháy bốn phía sáng rực, sau đó là tiếng hoan hô của mọi người.

Hứa Kiệt mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản gọn gàng, trên khuôn mặt tuấn nhã nhu hòa mang theo tươi cười ôn nhu, xinh đẹp khéo léo.

Cậu ngẩng đầu nhìn bốn phía một chút, cuối cùng nhìn về phía tôi, hướng tôi phất phất tay, tôi hướng cậu nâng lên ly rượu.

Miệng cậu chậm rãi hé ra… Sau đó đàn guitar đột nhiên vang lên, cậu cầm lấy microphone, thanh âm thấp nhu chậm rãi lên không… Toàn trường yên tĩnh.

Phong cách của Hứa Kiệt cho tới nay đều luôn như thế, rất ít nói chuyện, chỉ hát bài hát cậu thích.

Một năm qua, rất nhiều thứ đã thay đổi, mà ngay cả Hứa Khả cũng thành ngọc nữ của giới giải trí rồi, nhưng Hứa Kiệt vẫn luôn là nhu hòa như vậy, vô luận là quay phim hay là hát, đều rất đẹp.

“Cậu ấy rất tốt.” Chẳng biết từ lúc nào, học trưởng đứng ở phía sau tôi thấp giọng nói một câu, tôi ừ một tiếng.

“Cậu ấy cũng rất nỗ lực.”

Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Nỗ lực của Hứa Kiệt không ai so với tôi rõ ràng hơn được, khuya khoắt còn luyện tập phát âm, cậu vẫn luôn rất dụng tâm với mỗi bài hát, mỗi từ mỗi câu trong đó đều chất chứa tình cảm… Hứa Kiệt có thể thành công, không chỉ nhờ vận khí.

Nhìn cậu ở trên sân khấu bày ra sức quyến rũ của mình, nhìn mọi người vì cậu mà hoan hô, nhìn cậu cùng fan hâm mộ giao lưu… Từ một lúc nào đó, cậu đã thành thần thoại rồi.

Tôi lẳng lặng nhìn cậu, tôi biết mỗi khi ngọn đèn vụt tắt, đôi mắt cậu vẫn luôn nhìn về phía này, sáng lấp lánh, từ lần đầu tiên gặp mặt cậu đã luôn như thế.

Một buổi biểu diễn cũng sắp kết thúc, Hứa Kiệt ở cuối buổi nói hai chữ ‘cảm ơn’. Phong cách vẫn là đạm nhạt không thiếu ôn nhu.

Ở lối ra, cậu hướng tôi phất phất tay, tôi nhìn cậu, cười nhàn nhạt, Hứa Kiệt… Qua nhiều năm như vậy vẫn là của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui