Trùng Sinh Chi Cưu Triền

Âu Phong Minh lôi kéo cha đi cực nhanh, cứ như phía sau có một thứ không sạch sẽ đuổi theo họ vậy. Tạ phu nhân cắn răng đi theo, tôi cùng Hứa Kiệt cũng vội vàng đi theo, không phải là tôi không tin Âu Phong Minh cùng cha có thể đem chuyện này xử lý tốt, chỉ là trong lòng có một loại lo lắng không tên.

Âu Phong Minh kéo cha đi từ cửa ngoài vào hậu viện Âu Dương gia, nhìn nơi bọn họ đi vào, tôi không khỏi mị hí mắt, Âu Phong Minh tựa hồ đối với nơi này quá mức quen thuộc, hơn nữa người hầu của Âu Dương gia nhìn hắn lại chỉ là muốn nói lại thôi nhưng không có thái độ muốn ngăn cản… Đây tuyệt không phải cái người trong lời đồn đại vì không được Âu Dương gia cưng chiều nên ngay cả nội viện cũng không được đi vào.

Xem ra những lời đồn đại đúng là không đáng tin, nhưng hồi nọ Âu Phong Minh nghèo túng cũng là thật, duyên cớ trong đó tôi không muốn suy đoán nhiều hơn, chỉ mong hắn đối với cha tôi không phải là giả tâm.

“Hàn Hiểu…” Hứa Kiệt nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, tôi nhìn cậu mặt đầy lo lắng nên vội vàng cười cười trấn an: “Không cần lo lắng, không có việc gì đâu.”

Hứa Kiệt nhìn tôi, đôi mắt hơi hư ảo cụp xuống, sau đó mỉm cười không nói thêm gì, nhìn cậu thế này trong lòng tôi bỗng hoảng hốt, chợt có chút khó chịu.

Nhưng không để tôi suy nghĩ nhiều, Âu Phong Minh đã ngừng kéo cha tôi đi, tôi vội vàng kéo Hứa Kiệt chạy tới.

Ở đây là nội viện thuộc về Âu Dương gia, tinh xảo đẹp đẽ, xung quanh là rất nhiều cây đa trăm năm, còn có vườn hoa tuyệt đẹp, người bình thường hẳn không thể vào được rồi, chỗ này nói chuyện tương đối kín đáo.

Âu Phong Minh buông tay cha ra, khoanh tay trước ngực hung bạo nhìn chằm chằm bà ta, bộ dạng của hắn thật giống cọp mẹ bảo vệ cọp con.

Tôi nắm tay Hứa Kiệt nhìn về phía cha cũng là nhìn về phía bà ta.

Cha đứng ở trước mặt Âu Phong Minh, mi phong anh khí nhăn lại, con ngươi hơi hơi phức tạp nhìn bà ta.

Cái hoàn cảnh này là thứ tôi chưa thể dự liệu, tôi nghĩ cha cũng như tôi, ông khẳng định cũng chưa bao giờ nghĩ tới trong cuộc đời này còn có thể gặp lại bà ta lần nữa, hơn nữa lại là đột nhiên gặp lại thế này.

Có lẽ là trong u tối sẽ có thiên ý, nếu như không phải sống lại, tôi sẽ không tới nơi này, cũng sẽ không đụng tới Tạ Minh, lại càng không đụng tới bà ta… Nói chung, thiên ý là như thế đi.

“Ây, ở đây đủ vắng vẻ rồi đấy, dì à, có lời gì thì mau nói nhanh đi, thời gian của chúng tôi cũng là vàng bạc cả đấy.” Âu Phong Minh đột nhiên lạnh lùng mở miệng, trên mặt bà ta lúc trắng lúc xanh, tôi nghĩ là bị một chữ ‘dì’ của Âu Phong Minh đả kích tới rồi.

Thế nhưng vừa nhìn đến thần sắc Âu Phong Minh, tôi cũng khựng lại, khuôn mặt hắn chưa bao giờ lãnh liệt như thế, tôi cho rằng người này vẫn đều là cợt nhả, không ngờ hắn cũng có lúc lãnh ngạo.

Cha nhìn hắn một cái rồi nhìn về phía bà ta, cuối cùng nhìn về phía tôi, con ngươi ẩn hàm một tia áy náy. Ánh mắt này khiến tôi nghĩ đến kiếp trước sau khi tôi chết, ánh mắt ông nhìn thi thể của tôi cũng hàm chứa áy náy khó hiểu… Hình ảnh thình lình xảy ra này khiến vành mắt tôi nóng lên, tôi không nhịn được giương mắt nhìn bầu trời, đem tất cả tâm tình đè xuống. Lần thứ hai rũ mắt xuống, tôi đã khống chế tốt tâm tình rồi, chuyện cũ này không nên nhớ tới thêm nữa.

Lúc này Hứa Kiệt nắm tay tôi càng chặt hơn, như là đang truyền sức mạnh cho tôi vậy, tôi nhìn cậu khẽ lắc đầu, tâm ấm áp hơn nhiều. Trên mặt của cậu lộ ra lo lắng nồng đậm không che giấu.

“Các người có quan hệ gì?” Lúc này bà ta nhẹ nhàng nói, hai tay hung hăng nắm chặt lại, không còn đoan trang ưu nhã ngày xưa nữa, bà ta nhìn chằm chằm vào cha và chỉ vào Âu Phong Minh, nói: “Anh cùng tên đàn ông này có quan hệ gì?”

“Dì à, lời này hẳn nên là tôi hỏi dì chứ, dì đừng có lớn tiếng đoạt quyền chủ như thế, dì là ai thế? Hôm nay ở đây nói rõ ràng đi nhé, không thì tôi hôm nay cũng không để dì yên đâu.” Âu Phong Minh nói xong bỗng nhiên tiến lên khoác tay lên vai cha, thầm thì nói: “Còn có anh đó, anh cũng phải nói rõ ràng cho em, đã có em rồi sao còn thông đồng với bà dì có chồng này nữa, em đây làm mẹ kế còn kém dì ta sao.”

Nhìn Âu Phong Minh thẳng thắn như thế, tôi hơi yên tâm, chí ít tâm tư người này cũng không khiến tôi lo lắng nữa.

Tạ phu nhân nghe bọn họ nói thế, con ngươi mở lớn, bà ta khiếp sợ nhìn cha lẩm bẩm nói: “Anh sao có thể như vậy, anh có con rồi đó, anh làm thế sẽ ảnh hưởng tới nó, anh có biết hay không?” Càng về sau càng như gào thét.

“Dì nói lời này là có ý gì hả, tôi lớn lên thế nào ảnh hưởng gì tới dì? Người quá khó coi? Vô dụng bất tài? Ảnh hưởng bộ mặt thành phố? Cái gì gọi là ảnh hưởng tới con, tôi chẳng ảnh hưởng gì tới Hàn Hiểu cả. Tôi cho dì biết tôi đây làm mẹ rất tốt, nói tới ảnh hưởng, là tên nhóc thối kia một mực ảnh hưởng tới việc tôi nói chuyện yêu đương mới đúng. Còn có nha, dì à, dì rốt cuộc là ai, ở chỗ này la lớn làm cái gì thế.” Âu Phong Minh nghe xong lời này, mặt mày bỗng nhiên dựng thẳng, vẻ mặt kinh khủng, dùng thanh âm lớn hơn rống lại.

Cha nhẹ nhàng nhíu mi, biểu tình khôi phục đạm nhiên ngày xưa, ông tiến lên vỗ vỗ vai Âu Phong Minh rồi nhìn bà ta thản nhiên nói: “Vị phu nhân này, đây là chuyện riêng của tôi, cùng bà không quan hệ, con bà cùng chồng bà hẳn đang ở phía trước chờ bà, phu nhân nên trở về đi thôi.”

Bà ta nghe xong lời này thân thể run lên dữ dội, quay đầu nhìn về phía tôi, con ngươi mang theo một tia hổ thẹn còn có yêu thương, vừa nhìn thấy tôi cùng Hứa Kiệt cùng nắm tay, sắc mặt trở nên tái nhợt, chỉ như thế trong nháy mắt tựa hồ già thêm mười tuổi vậy, không biết vì sao, đầu tôi căng thẳng. Há miệng ra rồi nhưng cũng không có lời nào để nói.

Bà ta hít hít mũi, đột nhiên xoay người rời đi, khi rời đi nhìn cha nhẹ nhàng nói: “Nếu như tôi biết có ngày anh sẽ biến thành đồng tính luyến ái, tôi lúc đó tuyệt sẽ không đem con trai lưu lại cho anh… Anh hại nó, Hàn Tín Chi, anh thật quá đáng.”

“Cái bà già này nói nhảm gì thế. Bà cho rằng bà là ông trời đấy à, đồng tính luyến ái thì làm gì bà, cũng chả tranh chồng bà.” Âu Phong Minh cả giận nói.

Cha lung lay thân thể, bà ta cũng không quay đầu lại rời đi, tôi vội vàng chạy tới chỗ cha, thần sắc cha có chút khó coi. Tôi đứng ở trước mặt ông, nhấp miệng muốn nói nhưng lại không thốt ra tiếng.

Khi bốn phía yên lặng, Âu Phong Minh như là đột nhiên phục hồi tinh thần lại, kéo cha qua rồi nhìn chằm chằm ông, dung nhan tuấn tú băng lãnh, hắn chậm rãi nhếch miệng lạnh lùng thản nhiên nói: “Anh cùng bà ta có quan hệ gì? Câu cuối cùng bà ta nói có nghĩa gì?” Thanh âm Âu Phong Minh rất nhẹ rất đạm, nhưng tôi cũng nhận ra được một cỗ hàn ý từ trong đó. Hắn nhìn cha, con ngươi phiếm lạnh, biểu tình rất ôn nhu nhưng không biết có phải tôi cảm giác lầm lẫn hay không, tôi nghĩ nếu cha nói sai một câu thì hắn sẽ khóc um tại chỗ cũng không chừng.

Cha nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhà đi.”

Âu Phong Minh cắn môi, sau đó buông vai cha ra phá lên cười, tựa ở trên cây đa cổ thụ cười hồi lâu, cụt hứng ôm đầu ngồi dưới cây đa thì thào: “Cho dù tới lúc này rồi anh cũng không chịu nói cho tôi biết, cho dù tôi có nỗ lực thế nào cũng không đuổi kịp bước chân của anh. Cho dù tôi có hỏi thăm chuyện của anh như thế nào, anh cũng sẽ không nói, suy cho cùng là tôi vẫn hoàn toàn không biết gì cả… Có đúng hay không vô luận tôi có thích anh như thế nào, anh cũng sẽ không đáp lại tôi dù chỉ một chút… Nói cũng đúng, lúc đầu là tôi bá vương thượng ngạnh cung, là tự mình đưa tới cửa, anh một chút cũng chưa từng thích tôi. Những chuyện này tôi cũng biết, tôi chỉ là… Chỉ là không cam lòng… Anh sao lại không thích tôi dù chỉ một chút vậy…”

Nhìn hắn như vậy, tim tôi không nhịn được dâng lên một tia khó chịu cùng lo lắng. Tôi chưa từng thấy qua Âu Phong Minh suy sụp như thế, mà ngay cả lúc hắn nghèo túng nhất cũng chưa từng thấy qua, tôi không nhịn được nhìn về phía cha, cha chỉ trừng mắt giật mình nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, thần sắc có chút mất mát.

“Ba, ba cùng Âu… chú Phong Minh giải thích kỹ càng chuyện gì đã xảy ra đi.” Tôi nghĩ cha sở dĩ chần chờ rất có thể là bởi vì tôi ở đây, vì vậy bước lên phía trước đem ông đẩy ra trước mặt Âu Phong Minh, nói: “Ba, đi đi, đừng làm cho người ngoài phá hủy tình cảm của ba cùng Âu… chú Phong Minh.”

Cha nhìn tôi nhấp hé miệng, lại nhìn về phía Âu Phong Minh đang ngồi xổm dưới mặt đất hai tay ôm vai, ông trầm mặc rồi cũng ngồi xuống vụng về vỗ vai an ủi Âu Phong Minh: “…Sau khi về nhà, tôi sẽ chậm rãi nói cho cậu, được không?”

Thân thể Âu Phong Minh run lên, bỗng nhiên hắn ôm lấy cha, chôn đầu ở trong ngực cha nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “…Anh thực sự một điểm cũng không thích tôi sao?”

Cha hơi xấu hổ ho khan một chút, không lên tiếng.

Tôi nhíu nhíu mày hơi ghét bỏ nói: “Muốn nghe tỏ tình gì thì cũng phải về nhà, ở hậu viện nhà người khác nói những lời này, dù anh không xấu hổ nhưng ba của tôi cũng nói không nên lời đâu.”

“Phải không?” Âu Phong Minh rầu rĩ nói, cha lại ho khan rồi nói: “Về nhà rồi nói sau.”

Đúng lúc này một trận cười khẽ từ trong vườn hoa phía sau truyền ra, một người ăn mặc tây trang đen tuyền từ sau cây đa đại thụ đi tới, khuôn mặt gã rất bình thường, trên mặt tuy là nụ cười hiền lành nhưng lại làm cho người ta thấy nguy hiểm khó hiểu.

Tuổi tác cùng tôi tương đương, chỉ là con ngươi cực kỳ lạnh nhạt khiến gã càng thêm trưởng thành và tàn khẫn khó hiểu.

Nhưng tôi chỉ nhìn gã một cái liền thu hồi ánh mắt nhìn lại về phía sau gã, chỉ vì phía sau gã còn mang theo một cô gái, cô gái kia tuy rằng cúi thấp đầu, nhưng từ sườn mặt tôi vẫn nhận ra cô là Tạ Đình. Tôi nghĩ người nọ đang cùng Tạ Đình nói chuyện thân thiết gì đó, sau đó trong khi tình ý liên miên thì chúng tôi xông vào, cuối cùng tuyệt đối có khả năng đã nghe được hết tất cả câu chuyện mới nãy rồi.

Tạ Đình cúi đầu, liếc mắt nhìn tôi, trong con ngươi mang theo tủi thân, một câu cũng chưa nói mà chạy qua người chúng tôi rời đi.

Người đàn ông kia không đuổi theo, chỉ nhìn Âu Phong Minh rồi khẽ cười nói: “Chú trẻ à, ông nội đang rất nhớ chú đấy.”

Thân thể Âu Phong Minh cứng đờ, nhưng tay ôm cha vẫn không bỏ ra, người đàn ông nhìn thoáng qua, ánh sáng trong mắt chợt lóe ra, cuối cùng chậm rãi rời đi.

Chờ sau khi gã rời đi, Âu Phong Minh nhỏ giọng nói thầm một câu, sắc mặt cha tối sầm, tôi hình như nghe được tên của mình, nhưng cụ thể hắn nói cái gì thì tôi không rõ ràng lắm. Vì vậy tôi tiến lên hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Hàn Hiểu, cậu gọi tôi một tiếng mẹ đi, thế tôi mới có thể cùng Tín rời đi, nếu không lòng tôi đầy những bất an nha.” Âu Phong Minh ngẩng đầu nhìn tôi thương cảm hề hề nói, mặt tôi nóng lên không thèm lên tiếng, cha bỗng nhiên đứng lên đem hắn đẩy ra, ông nói: “Tự cậu gọi đi.” Nói xong xoay người rời đi.

Âu Phong Minh từ trên mặt đất nhảy dựng lên đuổi theo ông, từ phía sau ôm lấy thắt lưng ông ô ô kêu lên: “Tín, anh sao có thể ác tâm như thế, về nhà nhớ phải tỏ tình với tôi đó, bằng không tôi thực sự khóc cho anh xem… Anh không tin tôi sẽ khóc hả? Tôi đây khóc…”

“Câm miệng…”

Tôi nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ngây ngẩn cả người, Âu Phong Minh chết tiệt vừa nãy lộ ra biểu cảm ai oán đều là giả vờ sao?

Hứa Kiệt ở bên cạnh phì cười ra tiếng, tôi nhìn qua cậu, cậu hé miệng cười, mặt mày thanh tú, cậu nói: “Hàn Hiểu, vừa nãy nếu chú Phong Minh khóc thật thì anh có gọi chú ấy là mẹ không?”

“Em… nói nhảm gì thế.” Mặt tôi nóng bừng lên, cứng ngắc nói: “Ngày sau ít cùng Âu Phong Minh ở chung đi, em đã bị hắn hủy hết rồi đó.”

Hứa Kiệt hé miệng khẽ cười nói: “Hàn Hiểu, miệng anh bướng lắm nhé, mới vừa nãy không phải còn sợ chú Phong Minh rời đi sao, còn chủ động gọi người ta là chú Phong Minh, sao bây giờ người đi trà đã nguội lạnh rồi?”

Tôi trừng cậu, nói: “Cái câu người đi trà đã nguội lạnh là thế nào chứ?”

Hứa Kiệt đột nhiên nhìn tôi mỉm cười, sau đó rũ mi mắt xuống, khóe miệng nhếch lên xuất ra tài năng diễn kích thiên phú của mình, cậu nhìn tôi điềm đạm đáng yêu nói: “Hàn Hiểu, sau khi về nhà anh có muốn tỏ tình với em không?”

“Em… em nói linh tinh gì thế? Đi thôi, đây là hậu viện nhà người ta đấy.” Nhìn biểu tình trên mặt cậu, trong lòng tôi khẽ 囧, lôi kéo cậu rời đi. Nhưng cũng phải thừa nhận, thấy cậu một bộ thê thảm thế này, biết rõ là cậu diễn kịch thôi nhưng lòng tôi vẫn đầy yêu thương.

“Hàn Hiểu…”

Nhưng yêu thương thì yêu thương thế thôi, tôi vẫn phải để ý tới chính sách ai binh của cậu, kéo Hứa Kiệt rời khỏi Âu Dương gia, tách ra khỏi đám ký giả đi tới bãi đỗ xe.

“Cứ như vậy rời đi có được không?”

“Không sao đâu, chúng ta suy cho cùng cũng chỉ là đi cho có lệ thôi, học trưởng là ông tổng chân chính không phải còn ở đây sao? Chúng ta về nhà thôi.”

“Về nhà tỏ tình với em nhé.”

“Em… Nói lung tung…”

“Hàn Hiểu, có phải anh đang xấu hổ hay không, anh cũng chỉ biết nói mỗi câu cự tuyệt như thế thôi à?” Ngồi ở trong xe, Hứa Kiệt nhìn tôi, con mắt sáng long lanh đầy trông mong mà hỏi, tôi lái xe không thèm để ý tới cậu.

“…Hàn Hiểu, em thích anh.”

“Ừ, anh biết.” Tim đầy ấm áp.

“Em tuyệt sẽ không rời khỏi anh.”

“Ừ, anh biết.” Tâm càng thêm thoải mái hai phần.

“Hàn Hiểu, đời này em thích anh nhất đó…”

“Ừ, anh biết.” Trong lòng thật cao hứng.

“Vậy, về nhà nhớ tỏ tình với em đấy.”

“Ừ, anh biết…” Tay lái xe run lên.

Chẳng qua đêm đó tôi cũng không tỏ tình cùng cậu, bởi vì về nhà có chuyện quan trọng hơn để làm, cậu bởi vậy mệt đến mức nhớ không nổi những chuyện linh tinh này nữa.

Buổi tối giằng co thật lâu nên hôm sau tôi ngủ rất say, cuối cùng lại bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tôi mơ hồ sờ sờ bên người, Hứa Kiệt không còn ở đây nữa, tôi tưởng là cậu gọi nên không thèm mở mắt mà ấn nút nghe ngay, hỏi: “Làm sao vậy em?”

“…Hàn Hiểu.” Bên trong truyền ra thanh âm làm cho tôi bỗng nhiên thanh tỉnh, tôi ngồi thẳng thân thể lạnh nhạt nói: “Hứa Khả?”

“Hàn Hiểu, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, trên tay của tôi có thứ khiến anh cảm thấy hứng thú lắm đó.” Hứa Khả thản nhiên nói.

“Toàn thân cô không có gì làm tôi hứng thú cả, cô tìm nhầm người rồi.” Tôi đạm mạc nói.

“Phải không đấy? Tôi ở quán café XX, tôi nghĩ nếu liên quan tới Hứa Kiệt thì chắc chắn anh sẽ tới mà, tôi chờ anh.” Hứa Khả cười nói một câu, lập tức đem điện thoại cúp ngay.

Tôi nhìn dãy số xa lạ trên điện thoại, hung dữ nhíu mày… Hứa Khả chết tiệt này muốn cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui