Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Ôn Nguyệt gả vào Lương gia đã sắp hai mươi năm, xuất thân của ả thấp hèn, mới gả vào đã bị xem thường, nếu không phải bộ dạng xinh đẹp lung lay được chồng của mình, chỉ sợ đã sớm bị đá, mà sau khi ả kết hôn, khiến cho ả khó chịu nhất chính là chị dâu của ả.Ôn Nguyệt tuổi trẻ xinh đẹp nhưng thân phận thấp bằng cấp thấp, chị dâu của ả lại hoàn toàn tương phản, người phụ nữ này vừa có gia thế tốt lại có bản lĩnh, là do cha của Lương Thụy cưới cho con mình, ở Lương gia, càng không có ai dám đắc tội với bà.

Hai người cùng là con dâu của Lương gia, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn khác biệt, cho nên ngay từ đầu, Ôn Nguyệt luôn không thích chị dâu của mình, âm thầm phân cao thấp. Có điều, ả cũng kiêng kị chị dâu mình, thi thoảng cũng có cảm giác ưu việt hơn, Lương Thụy lấy người vợ này hoàn toàn là do cha sắp đặt, đối với đối phương cũng không có nhiều cảm tình, mà ả lại có được toàn bộ sự yêu thương của chồng mình.Theo thời gian trôi qua, cảm giác ưu việt của ả cũng càng ngày càng mạnh, bởi vì chị dâu của ả vẫn không có con, ả lại lần lượt sinh hạ một trai một gái.Tiếp theo lại phát sinh một chuyện khiến cho ả càng vừa lòng hơn, chị dâu của ả có người khác, đã ly hôn với Lương Thụy.Lương Thụy đã sắp đến tuổi bốn mươi, sau khi cùng vợ ly hôn cũng không muốn lấy ai nữa, bởi vậy, có phải tất cả tương lai của Lương gia đều sẽ do con trai ả sở hữu?Mấy năm nay Ôn Nguyệt trải qua đều vô cùng thoải mái , làm “Nữ chủ nhân” của Lương gia, cứ cách ba đến năm ngày ả sẽ tổ chức yến hội ở trong nhà, trước đó không lâu, con trai của ả cũng đã tiến vào xí nghiệp của Lương thị, ả lại càng thêm vừa lòng.Chỉ là ả không ngờ tới, Lương Thụy lại nói chuyện có bạn gái.Ôn Nguyệt trong lúc Lương Thụy nói chuyện yêu đương thì có cảm giác vô cùng nguy cơ, nếu Lương Thụy có con trai…… Cho dù hiện giờ tuổi của Lương Thụy đã lớn, nhưng ông công tác đến bảy tám mươi tuổi tuyệt đối không thành vấn đề, đến lúc đó, tiền đồ của con trai ả, cứ như vậy, vợ chồng ả và con trai còn có thể lấy được thứ gì?Chồng của ả đối với mọi việc đều mặc kệ, con trai của ả lại rất vô dụng, nếu ả không tính toán tốt một chút, chẳng lẽ một nhà đều phải ăn không khí sao?Lương Thụy ở Lương gia nói bạn gái mình có bất động sản ở đây mà con trai cũng rất có tiền đồ, nhưng hôm nay vừa thấy……Hừ, mấy ngày trước ả và cháu trai đến đây ăn cơm đã gặp qua thanh niên này, sau khi trở về, còn nhờ người đi thăm dò tư liệu của người gọi là Trần Mộc này, tự nhiên, tư liệu về người phụ nữ này ả cũng biết.Một đôi mẹ con đi ra từ thành thị cấp ba, con trai còn đoạn tuyệt quan hệ với cha của mình, không chừng là người phụ nữ này ở bên ngoài câu tam đáp tứ chọc giận chồng mình……Hai người này ở Nghiên cứu chi thành không căn cơ, có thể mua phòng ở nói không chừng bởi vì đã ôm được một cái cây to nào đó…… Nghĩ như vậy , Ôn Nguyệt cũng trực tiếp vạch trần .Lại không nghĩ đến, Trần Mộc này còn dám cãi lại !Mẹ con bọn họ nghĩ muốn vào cửa của Lương gia dễ như vậy sao?Lời Ôn Nguyệt vừa nói xong, Trần Mộc liền trực tiếp nhìn phía Lương Thụy. Vừa rồi hắn tức quá đã nói lại, hiện tại ngẫm lại, một ả đàn bà không có đầu óc như vậy, cần gì phải cùng ả so đo? Quan trọng hơn phải là phản ứng của Lương Thụy mới đúng.Nếu Lương Thụy ngay cả một ả đàn bà như thế này còn không đối phó được, không thể bảo vệ tốt cho mẹ của hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không đem mẹ giao cho ông ta !“Ôn Nguyệt !” Lương Thụy biết đứa em dâu này của mình không hiểu chuyện, nhưng ở một nơi như thế này lại nói ra những lời như vậy……“Cô như thế này thì có thể coi là trưởng bối gì hả? Tốt nhất nên an phận một chút cho tôi!”“Em có chỗ nào không an phận ? Ngược lại người phụ nữ này, cũng không biết tại sao lại ly hôn với chồng của cô ta đấy.” Ánh mắt Ôn Nguyệt sắc bén, Lương Thụy người này luôn một bộ dáng hiền lành, đây là lần đầu tiên dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, có điều cũng bởi vậy ả càng phải đáp lại!Nguyên nhân mà Lưu Chân Chân ly hôn đã sớm nói cho Lương Thụy. Lương Thụy cũng tra qua chuyện đó, đã sớm biết tình huống cụ thể, về phần Trần Mộc, tuy rằng không biết đối phương đang làm công việc gì, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như Ôn Nguyệt nói:“Chân Chân so với cô còn tốt hơn nhiều lắm, tôi luôn cảm thấy chuyện mà đời này em trai của tôi làm sai nhất, chính là lấy một người đàn bà như cô.” Đã không tự mình hiểu lấy còn luôn tự cho rằng bản thân thông minh.“Lương Thụy !” Ôn Nguyệt cũng gọi thẳng tên của Lương Thụy, âm thanh cũng cất cao không ít.“Trần Mộc, cậu cũng tới nơi này ăn cơm?” Một thanh âm đột nhiên vang lên, một người cũng bước nhanh chạy tới gần.Vừa thấy người vừa đến, biểu tình vặn vẹo trên mặt của Ôn Nguyệt tức trở nên ôn nhu đứng lên:“Đây không phải Nguyên nhị thiếu gia sao ?”Người đi vào đúng là Nguyên Thăng, anh mặc một thân trang phục bình thường, miệng ngậm một điếu thuốc, phía sau là Lý Quân.Lý Quân và Lý Triết Tâm đều tới tiểu trấn di động cùng Lý Mục Tùng trải qua năm mới, có điều Lý Mục Tùng quá chăm sóc khiến anh có chút không quen, lần đầu tiên Nguyên Thăng tới tặng lì xì mừng năm mới cho cư dân trên trấn anh liền đi theo ra.Trước đó vài ngày Nguyên Thăng mỗi ngày đều nghèo đến mức chỉ ở nhà gặm thịt ăn, nhưng một tháng trước sau khi trở lại Nghiên cứu chi thành, có cha mẹ và anh trai “Chiếu cố”, anh lập tức lại có tiền. Lần này vừa sang năm mới, anh cũng tham gia không ít tiệc rượu, thường thường còn được trưởng bối tặng hồng bao, khiến cho anh ta cầm tiền đến nỗi tay đều lên men, hơn nữa tối hôm qua mừng tuổi khiến anh quyết định muốn dẫn Lý Quân đến Thời Đại Kim Cương ăn uống thả ga một phen, cũng giúp dã nhân này nếm thử cao lương mỹ vị của giới quý tộc thượng lưu, lại không nghĩ rằng, thời điểm nghe thấy một âm thanh cao vút đang muốn quay lại xem náo nhiệt, thế nhưng lại nhìn thấy Trần Mộc.“Trần Mộc, vị này là dì?” Nguyên Thăng lập tức liền thấy Lưu Chân Chân ngồi bên cạnh Trần Mộc. Cũng không thiếu lần anh đã nghe Trần Mộc kể về mẹ của mình.“Nguyên Thăng, Lý Quân,” Trần Mộc đứng lên:“Vị này là mẹ của tôi.” Hắn giới thiệu Lưu Chân Chân, nhưng không giới thiệu Lương Thụy, về phần Ôn Nguyệt, người kia là ai ?“Dì, con đã đặt cơm ở ghế lô lớn, dì có muốn dùng cơm với bọn con không?” Nguyên Thăng nhìn trường hợp này, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn phát ra mời, dù sao anh cũng là người có tiền.“Được, chúng ta cùng đi ăn đi.” Trần Mộc đứng lên, Lưu Chân Chân cũng đứng lên.“Chân Chân !” Lương Thụy kéo tay Lưu Chân Chân lại.“Nguyên nhị thiếu gia.” Ôn Nguyệt đi tới đối diện Nguyên Thăng.“Nếu không cùng đi ?” Nguyên Thăng hỏi, Lương Thụy và Ôn Nguyệt cùng nhau gật đầu, Trần Mộc cũng không nói gì.Ghế lô không lớn, ở giữa là bàn mười người ngồi, từ khi đi vào ghế lô, Ôn Nguyệt vẫn luôn quấn quít lấy Nguyên Thăng nói chuyện, từ yến hội năm trước thấy được  nhị thiếu gia của Nguyên gia, ả liền muốn đem con gái mình gả cho đối phương. Tuy rằng con gái mới mười bảy tuổi, có điều mười bảy tuổi cũng là độ tuổi mà người con gái đẹp nhất không phải sao? Sự nghiệp của Nguyên gia, Lương gia làm sao có thể sánh bằng, đáng tiếc đại thiếu gia của Nguyên gia  đã kết hôn .Nguyên Thăng không để ý tới Ôn Nguyệt, đều luôn giới thiệu thức ăn cho Lý Quân, nhìn thấy Lý Quân đối với cái gì cảm thấy có hứng thú liền lập tức gọi món đó.Lương Thụy còn lại thì nói chuyện với Lưu Chân Chân, vừa xin lỗi cũng vừa kể chuyện tiếu lâm.Lương Thụy thích Lưu Chân Chân, người vợ đầu tiên của ông là do cha sắp đặt, cũng không có nhiều cảm tình, cũng chỉ là sống cùng nhau mà thôi, khi vợ muốn ly hôn, ông cũng không có cảm giác gì nhiều lắm.Qua mấy năm, ông cũng không hề có suy nghĩ muốn tái giá, cha của ông cũng đã nói tới nhiều lần nhưng đều bị ông cự tuyệt, cũng không muốn lấy một người phụ nữ được cha sắp xếp nữa, nhưng mấy ngày nay, ông thật sự muốn cùng Lưu Chân Chân trải qua một đời.Ông thích Lưu Chân Chân, cho nên tuy rằng biết đối phương xuất thân từ một thành thị cấp ba, tuy rằng biết đối phương có con cũng đã từng ly hôn, ông lại chưa từng để ý đến điều này, nhưng tình huống hôm nay lại để cho ông biết, bản thân mình đã xem thường đối phương.Cũng phải, người phụ nữ có được một chiếc biệt thự có hoa viên như vậy, sao có thể đơn giản?Nhìn Ôn Nguyệt mọi nơi lấy lòng Nguyên Thăng, Lương Thụy cảm thấy bản thân phải kiên cường một chút.Ông cũng không ngại đem Lương thị giao vào trong tay cháu của mình, cũng từng nghĩ muốn dạy cháu mình thật tốt, nhưng chỉ cần mình vừa mới nói một cậu, Ôn Nguyệt ả đàn bà này sẽ nhảy ra che chở con mình, cũng không thèm ngẫm lại, nếu ông thật sự không thích đối phương thì việc gì phải dạy dỗ?Cố tình, cha của ông lúc trẻ thì còn sáng suốt, hiện tại lớn tuổi đều đem tài sản nắm chặt trong tay, đối với các cháu cũng rất xem nặng, ở cái nhà này, bảo bối nhất chính là con trai của Ôn Nguyệt. Cái đứa trẻ kia đã sắp hai mươi tuổi vậy mà lại vạn sự bất thành.Tuy rằng ông là tổng giám đốc của Lương thị, nhưng mọi chuyện đều phải thông qua quyết định của cha, còn có một nhà em trai ăn bám, mà Ôn Nguyệt này còn luôn gây chuyện lại muốn ông tới chùi *** giùm, cho tới bây giờ, ngay cả nhà mẹ đẻ chọc phiền toái cũng muốn ông xuất lực.Nếu có thể dỡ xuống trọng trách của Lương gia…… Dù sao mấy thứ này, đến cuối cùng cũng không phải của mình, Lưu Chân Chân đã sớm nói qua, con chỉ cần có một Trần Mộc là đủ rồi.“Trần Mộc, tôi thấy Tề Chích đem cậu áp bức như vậy cũng quá độc ác đi ?” Không chịu nổi Ôn Nguyệt gây rối, Nguyên Thăng bưng chén rượu lên cạn với Trần Mộc và Lý Quân, sang năm mới như vậy mới có thể có ngày nghỉ, rất rõ ràng chính là áp bức, cố tình, Lý Quân còn không cảm thấy có gì không đúng.“Không sao.” Trần Mộc nhìn nhìn Lưu Chân Chân và Lương Thụy, xem tình huống hiện giờ, mẹ đúng là rất thích Lương Thụy , Lương Thụy…… Thật sự không được.“Tề Chích ? Nguyên nhị thiếu gia nói sẽ không phải là thành chủ đại nhân chứ ?” Ôn Nguyệt thật cẩn thận hỏi. Mọi sự chú ý của ả đều đặt trên người Nguyên Thăng, đương nhiên không thèm quan tâm tới Lưu Chân Chân và Trần Mộc, nhưng vừa rồi ả nghe được cái gì ?“Làm sao vậy ?” Nguyên Thăng hỏi.“Không, không có việc gì……” Ôn Nguyệt nở một nụ cười khó coi.Bữa cơm này, đại khái chỉ có Nguyên Thăng và Lý Quân ăn không tồi, có điều, Nguyên Thăng vốn cũng chỉ muốn đưa Lý Quân đi ăn……Thời điểm cơm nước xong đi ra, Ôn Nguyệt hoàn toàn mất hết dáng vẻ bệ vệ, vẻ mặt ả lấy lòng cưới với Trần Mộc, khích lệ quần áo của Lưu Chân Chân, vừa ra khỏi cửa của Thời Đại Kim Cương lại đột nhiên không còn bóng dáng.Trần Mộc nhìn Ôn Nguyệt đi một đôi giày siêu cao phi thật nhanh lắc lắc thân mình rời đi, thời điểm quẹo còn bị trật chân, cũng không biết nên cho đối phương giáo huấn như thế nào.“Mẹ, đối với Lương Thụy rốt cuộc mẹ nghĩ như thế nào ?” Sau khi về nhà, Trần Mộc liền hỏi Lưu Chân Chân.“Mộc Mộc, con có sự nghiệp của mình, cũng không thể ở cùng mẹ, mẹ muốn tìm người trò chuyện,” Lưu Chân Chân trên mặt có mỉm cười:“Mẹ con đã bằng này tuổi, cũng không có yêu cầu gì, đối tốt với mẹ là được.”Lương Thụy đối với bà vẫn luôn không tồi, hơn nữa ông cũng có ý thức trách nhiệm, sẽ không giống Trần Khải thờ ơ với gia đình, cũng luôn để ý tới suy nghĩ của bà.Lương Thụy không phải người hoàn mỹ, nhưng chính bà cũng đâu phải người hoàn mỹ?“Mẹ, thực xin lỗi……” Nghĩ đến một năm tiếp theo, có lẽ cũng không rảnh để chăm sóc mẹ. Trần Mộc tràn đầy xin lỗi, thành thị này đối với mẹ mà nói là hoàn toàn xa lạ, để một mình mẹ ở nơi xa lạ như thế này, dù sao cũng không thể không có người nói chuyện.“Không sao, có điều, em dâu của Lương Thụy thật đúng là một người khiến cho người khác chán ghét.” Trần Mộc không thể chịu được người khác nói mẹ mình, bà đương nhiên cũng không thể chịu được người khác nói con trai mình.“Con sẽ cho đối phương một chút giáo huấn !” Trần Mộc mở miệng. Phải biết tư liệu của Ôn Nguyệt kia cũng rất đơn giản, có đôi khi, chỉ cần đem một ít tư liệu công bố ra ngoài cũng đủ để khiến cho một người thân bại danh liệt , những người này ít nhiều cũng đã từng làm những việc mà người bình thường không nên làm, chỉ cần nghĩ như vậy, Lương Thụy kia cũng coi như một người sạch sẽ.“Không cần,” Lưu Chân Chân mở miệng ngăn cản:“Nếu chú Lương của con có tâm, khẳng định sẽ cho mẹ một cái công đạo, nếu ông ấy ngay cả một đứa em dâu cũng không thể áp chế được, mẹ cũng không bằng lòng gả cho ông ta đâu.”Hạnh phúc của mẹ cần chính mẹ đi tìm, Trần Mộc ôm mẹ mình một cái thật chặt, hắn sẽ mãi mãi là người đứng sau ủng hộ mẹ.Thời điểm buổi tối, Trần Mộc liền nhận được điện thoại của Chu Dật Cẩn.“Đã tìm được nội gian ?” Trần Mộc có chút không thể tin, nội gián có thể truyền tin tức đi trong một thời gian ngắn như vậy, sao có thể khinh địch đến nỗi bị bắt được?“Ta cũng rất kinh ngạc.” Chu Dật Cẩn vô lực, sự thật vô cùng “Kinh người”.Hết chương 67


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui