Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Cho dù là boom hẹn giờ hay là thuốc độc hay thứ gì khác, Trần Mộc đều có thể phát hiện ra, hắn có thể khống chế không khí chung quanh mình, đã sớm cam đoan mình chỉ hít vào không khí an toàn, cũng luôn chú ý tình huống chung quanh, nhưng một chút khác thường cũng không có.

“Đem bột phấn này cho bọn họ ăn, bọn họ đã không sao nữa rồi.” Miệng Trần Mộc cũng ngậm không ít bột phấn, lúc này, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.Kim Phán Nhi gật đầu, đi đút thuốc cho những người khác, quả nhiên, rất nhanh sau đó họ liền tỉnh.“Chị.” Em của Kim Phán Nhi đều có vẻ mặt hoảng sợ, vừa ho khan lại khó thở, hoàn cảnh ở dã ngoại bọn họ cũng không thể thích ứng được.Ngược lại người đàn ông xa lạ kia lại rất trấn định, chắn trước mặt Kim Phán Nhi, một bộ tư thế muốn bảo vệ:“Anh là ai ? Tại sao chúng tôi lại ở bên ngoài thành ?”“Đây là lão đại lúc trước của em.” Kim Phán Nhi kéo tay bạn trai lại, người đàn ông này rất ôn hòa, đối  với cô cũng tốt, đây là người đàn ông đầu tiên theo đuổi cô, cho nên bọn họ cũng nhanh chóng xác định quan hệ nam nữ.“Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Trần Mộc mở miệng, chỗ này khiến cho người ta cảm giác vô cùng không thích hợp.“Vậy nhanh lên thôi.” Kim Phán Nhi để bạn trai cõng em trai mình, mình lại bế em gái đi ra bên ngoài.Trần Mộc bọc hậu, cứ đi vài bước lại đi lùi cảnh giác. Bỗng cảm thấy không đúng, đột nhiên, vô số mũi tên nhọn từ phía trước bay đến, mặt đất lại đột nhiên chấn động vài cái, mười mấy người từ dưới đất nhảy ra, lúc này Trần Mộc mới phát hiện, ngay phía trước bọn họ đã chôn một cái thùng rất lớn, mà những người này đều nấp ở trong rương.Bọn họ vừa mở thùng liền đem Trần Mộc bao vây, cũng không tới gần. Dị năng giả không khí có sơ hở lớn nhất là phạm vi khống chế. Trên người những kẻ này đều có vũ khí viễn trình, thậm chí có cả súng máy, tất cả đều phóng về phía bọn họ.Trần Mộc nhìn những cái thùng này, đều là loại cách âm, chỉ sợ bên trong những người này còn có dị năng giả thiên về phương diện ẩn nấp.Dùng không khí ngưng tụ một lồng phòng hộ thật lớn, bao quanh mấy người. Trần Mộc lập tức hợp thể với A Hổ, những kẻ phục kích này đều là cao thủ, tuy rằng mặc trang phục phòng chống phóng xạ và mũ giúp nên không thể nhìn được diện mạo, nhưng dường như không phải người trong liên minh người Hoa.“Chúng ta đi về phía Đông.” Trần Mộc bóp nát thiết bị cảnh báo trong lòng, đỡ lồng phòng hộ đi về phía đông, đám người Kim Phán Nhi theo sát phía sau.Đương nhiên những người đó không có khả năng dễ dàng để Trần Mộc đào thoát, một lựu đạn đột nhiên nổ tung trước người Trần Mộc, ngọn lửa cao lớn bốc lên, Trần Mộc nhanh chóng bài xích dưỡng khí trong vòng khống chế của mình, cuối cùng mới có thể khiến cho ngọn lửa kia bị dập tắt.Tuy rằng dị năng dùng tốt, nhưng nếu dùng cũng sẽ đến lúc dùng hết, lấy ra một khẩu súng lục, Trần Mộc bắn về phía đối phương, tất cả đều nhắm vào những chỗ yếu của trang phục tác chiến.Bên trong những người này có mấy người ngăn cản công kích của Trần Mộc, những người khác lại hợp thể với linh thú, đều có thủ đoạn của mình.“Linh thú thằn lằn !” Thời điểm con thằn lằn khổng lồ kia tới gần, Trần Mộc cả kinh, phần lớn mọi người chỉ sử dụng linh thú chó hoặc mèo, nhưng vẫn có rất nhiều linh thú kì quái tồn tại, thằn lằn chính là một trong số đó.Con thằn lằn đang bò lại đây có lẽ cũng không tính là thằn lằn, mà là một người hợp thể với thằn lằn, còn là người có thể hoàn toàn thú hóa.Tốc độ bò của thằn lằn rất nhanh, hơn nữa còn có thể ngừng hô hấp, bởi vậy, Trần Mộc muốn khống chế không khí đối phương hút vào phát nổ là điều không thể.Kim Phán Nhi lập tức phát ra dị năng hệ hỏa, dưới sự trợ giúp của Trần Mộc uy thế lại càng lớn hơn, nhưng đột nhiên trên người thằn lằn lại xuất hiện rất nhiều những mũi tên bằng nước, uy lực không lớn, lại có thể dập tắt lửa. Gã ta một kích tấn công không trúng lại lui về sau, thay đổi người khác nín thở vào tấn công.Ngoài trừ thằn lằn bên ngoài, những người khác cũng bắt đầu phát huy, Trần Mộc và Kim Phán Nhi che chắn vô cùng lao lực, chồng sắp cưới của Kim Phán Nhi là dị năng giả hệ thủy, cấp bậc của dị năng là cấp thấp, thật sự không giúp được gì, chỉ có thể phụ trách chăm sóc tốt em của Kim Phán Nhi.Trần Mộc nổ súng, hắn đến vội vàng nên cũng không mang theo vũ khí gì, ngược lại trên chiến xa hai bánh kia lại có một cây đao, nhưng chất lượng của đao lại rất kém nên cũng không thể dùng được.“Trần lão đại, có lẽ bọn họ là sát thủ quốc tế !” Kim Phán Nhi mở miệng, những người này phối hợp ăn ý lại có kết cấu, hơn nữa ai cũng có tuyệt chiêu của mình, nhìn là có thể biết đây là một đội sát thủ quốc tế.“Chúng ta chỉ cần chống đỡ, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta.” Trần Mộc liếc mắt nhìn Kim Phán Nhi một cái, lần này Kim Phán Nhi cũng bị tai bay vạ gió.Có thể khống chế không khí trong phạm vi nhất định, cũng nói lên việc mọi tình huống trong phạm vi không khí đều nằm trong lòng bàn tay mình, đột nhiên Trần Mộc cảm thấy sau lưng chợt lạnh, một chiếc tên băng đã chui vào trong cơ thể mình, cũng may hắn phát hiện sớm nên không tổn thương tới nơi quan trọng.“Vương Kì !” Kim Phán Nhi kinh hô, không thể tin vào hai mắt của mình, vị hôn phu của cô trong tình huống này công kích Trần Mộc, còn bắt cóc em trai của cô.Động tác của Vương Kì rất nhanh, không thể giết Trần Mộc cũng không để ý, sau khi bắt cóc em trai của Kim Phán thì lui về phía đội ngũ sát thủ:“Chúng mày tốt nhất là đừng tới đây, nếu chẳng may tao lỡ tay……”Lúc trước trên người Vương Kì không hề có vũ khí gì, hiện giờ đang nắm trong tay lại là một thanh băng đao, Kim Phán Nhi cắn môi nhìn thanh băng đao kia, cho tới bây giờ cô cũng không hề biết Vương Kì lại là dị năng giả hệ băng.Trên tên băng của Vương Kì còn có thuốc độc, Trần Mộc có chút cảm thấy may mắn khi lúc trước mình đã ăn bột phấn từ ngà voi, có điều lại nói tiếp, tên băng của Vương Kì có thể làm hắn bị thương, hoàn toàn là do hôm nay hắn không mặc trang phục tác chiến.“Vương Kì, anh……” Kim Phán Nhi muốn chửi ầm lên, nhưng khi nhìn thấy em trai mình bị khống chế trong tay đối phương, lại cố gắng mà nhịn xuống .“Là ai phái mày tới ?” Trần Mộc hỏi.“Cái này mày không cần biết.” Vương Kì cười cười, nhiệm vụ của gã hôm nay, một là đánh lén Trần Mộc, còn lại là khiến cho Kim Phán Nhi đau lòng, mà muốn cho cô gái này đau lòng, đơn giản nhất chính là động tay động chân trên người em trai của cô ta.Mắt thấy mình sắp lùi đến gần chỗ những kẻ sát thủ kia, Vương Kì cười cười, thanh băng đao trong tay lại cứa về phía cổ của em trai Kim Phán Nhi.“Phốc !” Trên cổ của em trai Kim Phán Nhi xuất hiện một vệt máu, nhưng lại không phải vết thương trí mạng, đứa bé vẫn bị Vương Kì bắt cóc bủn rủn tay chân liền ngồi bệt xuống đất, trên người tràn đầy máu ấm áp, mà người anh rể lúc trước vẫn luôn chăm sóc nó vừa rồi lại muốn giết nó, lúc này đã bị một vết thương trúng tim.Xa xa một chiếc chiến xa bốn bánh nhanh chóng chạy tới gần, cửa kính của xe bị mở ra, phía trên còn có khẩu súng, hướng về những người công kích Trần Mộc mà bắn. Dưới chân em trai của Kim Phán Nhi thực vật đột nhiên sinh trưởng nhanh chóng, rất nhanh nó đã bị đám thực vật này bao quanh.Chu Dật Cẩn võ trang hạng nặng, cầm một khẩu súng phóng tên lửa ngồi ở ghế phó lái, mà người đang điều khiểu xe  lại càng vũ trang đến tận răng, bọn họ đều không rời khỏi chiến xa, trực tiếp tăng tốc phóng vào những người đang công kích.Những sát thủ này phi nhanh trốn chạy, dù sao ngồi ở trong xe tầm mắt cũng không tốt, Chu Dật Cẩn chống tay lên cửa sổ, nháy mắt liền nhảy khỏi chiến xa, sau đó, cửa kính của chiếc chiến xa này lập tức đóng lạiĐây là một chiếc chiến xa bốn bánh rất lớn, nhìn qua giống như đang giương nanh múa vuốt , phía trên còn trang bị rất nhiều vũ khí, chiếc xe như vậy có chút khiến cho người ta không còn lời nào đẻ nói, nhìn qua trông nó giống như một kho đạn di động vậy.Chiếc xe kia phóng thẳng về phía trước, các loại đạn nhỏ cũng bắn ra mọi hướng từ chiếc xe, chiếc xe này tốc độ nhanh, chất lượng tốt, thế nhưng cũng chẳng làm ai bị thương, mà Chu Dật Cẩn vừa xuống xe, thực vật ở xung quanh liền điên cuồng mọc lên, bên trong mười mấy kẻ tập kích có vài người là cao thủ cấp tám, nhưng phần lớn thực lực lại chỉ ở cấp bảy, những thực vật này đối với bọn họ là rất phiền toái. Trần Mộc lập tức đem em gái của Kim Phán Nhi ném tới chỗ em trai đang ngồi, vô số thực vật liền đem cô bé nâng lên, Kim Phán Nhi cũng chăm sóc em mình. Trần Mộc được tự do, lập tức phối hợp với Chu Dật Cẩn, thường thường cứ Chu Dật Cẩn trói một người, Trần Mộc lại phi nhanh tới hoặc dùng dị năng, hoặc trực tiếp dùng đại đao mà mình cướp được của đối phương.Những người này đều là cao thủ, cũng đều rất sáng suốt, sau khi chết mấy người liền bốn phương tám hướng chạy trốn, không bao lâu đã biến mất trong phiến phế tích.“Sao em tới nhanh vậy ?” Trần Mộc đón nhận Chu Dật Cẩn, nếu vừa rồi em trai của Kim Phán Nhi thật sự chết…… Cũng là do hắn liên lụy, chỉ sợ sau này hắn vĩnh viễn không thể đối mặt với Kim Phán Nhi .“Em có thể không nhanh đuổi tới sao ?” Chu Dật Cẩn mở miệng, may mắn, y vẫn luôn để Trần Mộc mang theo thiết bị định vị.“Hiện giờ an toàn rồi chứ ?” Một thanh âm phát ra từ trong chiếc chiến xa kia“Đã an toàn, nếu cậu không muốn xuống xe cũng không sao” Chu Dật Cẩn biết tâm tư của đối phương. Tên bạn này của y, quý trọng nhất chính là mạng của mình.“Vậy tôi sẽ không xuống, chờ lát nữa các cậu đều ngồi ở phía sau đi, xe này rất rộng.” Từ Mặc Bạch mở miệng. Trường hợp huyết tinh vừa rồi thật đúng là kinh người, lúc trước Chu Dật Cẩn nhìn vẫn luôn văn văn nhược nhược, hiện giờ giết người cũng không thay đổi sắc mặt, còn thích chơi trò trói buộc……Đem em của Kim Phán Nhi thả ra, em trai của Kim Phán Nhi vì bị thương nên không thể nhúc nhích, em gái của cô lại đột nhiên nhảy dựng lên “A” một tiếng, rồi dùng chân đạp thi thể của Vương Kì.“San San !” Kim Phán Nhi kéo em gái mình lại.“Chị !” Kim San San bổ nhào vào trong lòng Kim Phán Nhi, có lẽ con bé sẽ không bao giờ nói cho chị mình biết, cái kẻ gọi Vương Kì này, đã nói yêu nhất là nó, cũng dụ dỗ nó. Khi đó nó cũng có chút dao động, may mắn, không làm ra chuyện có lỗi với chị mình, cũng không khiến bản thân phải hối hận cả đời.Kim Phán Nhi chỉ nghĩ em của mình thương tâm, gắt gao ôm em gái vào lòng, Trần Mộc cũng ôm lấy em trai của Kim Phán Nhi:“Chúng ta lên xe đi.”Chu Dật Cẩn đứng một bên, đột nhiên cảm thấy chút không thích hợp:“Cẩn thận !”Lúc này Trần Mộc cũng phát hiện không thích hợp, đất dưới chân bọn họ đã ngưng kết thành một mảnh!Vô số kim loại từ trong đất chui ta, tất cả đều hướng về phía Trần Mộc, Trần Mộc vận dụng dị năng không khí của mình để né tránh, sau khi hợp thể với A Hổ, động tác của hắn đã linh hoạt hơn rất nhiều, một lúc sau cũng không hề bị thương.Ở thời điểm Trần Mộc đang né tránh lưới kim loại, không ít dây leo đã giãn ra, vì hắn chặn một viên đạn, lúc này mọi người mới phát hiện một người toàn thân mặc áo giáp bằng kim loại đứng cách đó không xa.“Sau này còn gặp lại.” Một âm thanh trầm thấp vang lên, người kia đột nhiên biến mất tại chỗ.“Gã tránh trong kim loại.” Trần Mộc mở miệng:“Chúng ta đi mau !”Bọn họ lên xe, tuy rằng Từ Mặc Bạch nói xe này rất rộng, nhưng phía sau ngồi năm người vẫn có chút chen lấn. Trải qua một hồi đại chiến, tuy rằng bởi vì người kia cuối cùng kia biến mất nên có chút vướng mắc, Trần Mộc vẫn thả lỏng không ít, liền đem Chu Dật Cẩn ôm vào trong lòng:“Chúng ta cùng nhau ngồi đi.”Thời điểm vừa rồi khi Chu Dật Cẩn đột nhiên đến đây, hắn cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cảm giác có người nguyện ý vì mình mà chịu nguy hiểm thực sự rất tốt, nếu tương lai mình nghèo túng , Chu Dật Cẩn có thể cũng không rời bỏ hay không?“Ừ.” Chu Dật Cẩn lên tiếng, giải trừ hợp thể, đột nhiên nôn mửa.“Em làm sao vậy ?” Rõ ràng Chu Dật Cẩn  có chút không thích hợp, Trần Mộc vội vàng hỏi.“Có chút không thoải mái,” Chu Dật Cẩn biết có lẽ mình đã bị thương, vết thương trong lúc chiến đấu ban sáng còn chưa xử lý, lần này lại đem dị năng dùng gần hết, không biết trận đấu buổi chiều còn có thể chịu được hay không:“Chúng ta nhanh trở về thôi, nếu không trở về sẽ không kịp trận đấu .”Trận đấu ! Trần Mộc cũng biết, chỉ cần mình hơi chần chờ có thể sẽ không kịp trận đấu, đến lúc ấy sẽ tính là tự động bỏ cuộc.Lấy ra thiết bị liên lạc thông báo cho Tề Chích mình đã thoát hiểm, thuận tiện bị Tề Chích thầm oán một phen — anh đã đến ngoài thành, có điều nếu Trần Mộc không sao, anh cũng nên nhanh chóng trở về sắp xếp trận đấu.Đoàn người phi nhanh tới nơi, không thể không nói, chiếc xe của Từ Mặc Bạch rất không tồi , tốc độ của xe cũng rất nhanh, có điều, Trần Mộc đoán chiếc xe này có chi phí ít nhất cũng phải ngang một tiểu trấn di động, thật đúng là danh tác !Thời điểm chạy về tới sân thi đấu, trận đấu đã sắp bắt đầu, nắm lấy tay của Chu Dật Cẩn, Trần Mộc liền nhảy lên  lôi đài của mình, hắn không quay đầu, cho nên cũng không thấy được Chu Dật Cẩn nhăn mày.Đối thủ lần này củaTrần Mộc là một thợ săn dị thú cấp bảy, tâm tình hiện giờ của hắn không tốt, ra tay tàn nhẫn, không đến một hai phút đã đem đối phương đánh rớt lôi đài, chạy tới lôi đài của Chu Dật Cẩn, lại biết được đối thủ của  Chu Dật Cẩn vừa lên đài đã nhận thua, Chu Dật Cẩn cũng đã rời khỏi.Hết chương 73


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui