Cùng lúc đó, trong
Thượng Quan phủ, Thượng Quan Dũng không hề có chút chờ mong đối với hôn
sự sắp tới. Hắn mặt ủ mày chau ngồi trước nhà chính, không ngờ được An
Thái sư kia cư nhiên lại đem nữ nhi gả cho hắn. Hiện tại, bà mối đang ở
trước mặt hắn. Thượng Quan Dũng vô cùng ngại ngùng, hắn không thể có
nhiều sính lễ như vậy.
Vương bà mối đợi Thượng Quan Dũng nửa
ngày, trà uống đã no cả bụng mà hắn vẫn chưa đáp lại. Theo thói quen, bà ta nở nụ cười, nói, “Tướng quân, ngài cho ta một câu trả lời đi.”
Thượng Quan Dũng lúc này mới mở miệng, “Sính lễ có thể bớt lại hay không? Cả
ngàn lượng bạc, ta bán cả căn nhà này cũng không có nổi ngàn lượng bạc
trắng.”
Sắc mặt Vương bà mối cứng đờ. Thượng Quan Dũng vô cùng
thành thật, không có tiền thì nói không có tiền, không hề vòng vo so đo. Vương bà mối bực bội, “Tướng quân của ta à, người ngài muốn lấy chính
là tiểu thư của phủ Thái sư đó!”
Thượng Quan Dũng gật đầu, “Ta biết chứ”, sau đó, hắn trố mắt nhìn lại bà ta.
Vương bà mối cuối cùng đành nói, “Tướng quân, ngài cho ta một câu trả lời chắc chắn đi, sính lễ của ngài được bao nhiêu?”
Thượng Quan Dũng cắn răng, nói, “Ba trăm lượng.”
“Ba... ba trăm lượng?!” Vương bà mối suýt chút nữa đã cắn gãy lưỡi của mình.
Đối với nhà bình dân, ba trăm lượng đã rất lớn; nhưng đối phương lại là
tiểu thư của phủ Thái sư. Mặc dù mang thân phận thứ xuất, nhưng người ta chính là nữ nhi của Thái sư. Ba trăm lượng, bao nhiêu đó mà muốn lấy
tiểu thư về? Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?
Thượng
Quan Dũng đổ mồ hôi đầy trán. Hắn vốn là một tướng quân du kích ngũ
phẩm, bổng lộc có hạn, dưới hắn còn một đôi đệ muội tuổi nhỏ. Ba trăm
lượng đã là toàn bộ gia sản của hắn, không thể vì cưới thê tử mà đệ muội hắn phải chết đói chứ?
“Ba trăm lượng quá ít.”
“Ta chỉ có bấy nhiêu thôi.”
“Không thể nhiều hơn nữa sao? Người ngài muốn lấy là tiểu thư của phủ Thái sư đấy!”
Thượng Quan Dũng dừng một chút rồi lắc đầu, “Vương ma ma, muốn nhiều hơn nữa, ta phải bán đi căn nhà này.”
Vương bà mối liếc nhìn nhà chính. Bàn ghế cũ kỹ, nước màu loang lổ, cũng
không biết Thượng Quan Tướng quân vì sao lại có mấy thứ này. Vương bà
mối cũng từng nghe về hắn. Hắn là kẻ nghèo nhất dưới trướng Thuận vương, hình như là vì chữa bệnh cho kế mẫu, của cải trong nhà lần lượt đội nón ra đi.
“Nếu không,” Thượng Quan Dũng cắn răng, “ta thêm năm mươi lượng, nhiều hơn nữa thì không có.”
Vương bà mối híp mắt. Bà ta thật muốn nói với Tướng quân, thêm năm mươi
lượng, cùng lắm chỉ có ba trăm năm mươi lượng, so với ngàn lượng mà Thái sư phu nhân yêu cầu còn cách cả trăm ngàn dặm đường đấy.