Tử Uyên còn đang nghĩ tới Viên Nghĩa vừa nhìn thấy khi nãy, bị giọng nói đột ngột của Hàn Ước dọa cho giật thót, nhảy dựng lên khỏi lan can, nói: “Sao ngài đi đứng chẳng có tiếng động gì thế?”
Hàn Ước trợn ngược mắt. Hắn xuất thân là ám vệ, đi đường mà có thanh âm vẫn được làm ám vệ sao? Có phải nha đầu này trước giờ lời nói không cần qua não đã chạy ra ngoài rồi không?
Cảm giác kinh sợ trôi qua, Tử Uyên hắng giọng, nói: “Hàn Ước đại nhân có chuyện sao? Tiểu thư nhà chúng tôi ngủ rồi.”
Hàn Ước nói: “Ngươi nói chuyện lớn tiếng như vậy, muốn đánh thức phu nhân sao?”
Tử Uyên nói lớn như thế là muốn người trong phòng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, nhìn Hàn Ước nói: “Rốt cuộc thì có chuyện gì?”
Hàn Ước bị Tử Uyên làm cho nghẹn họng, hắn đường đường là một thị vệ trưởng mà bị một tiểu nha hoàn nói chuyện như thế, sắc mặt có chút thay đổi, nhưng nghĩ đến nha hoàn này hầu hạ bên người An Cẩm Tú, Hàn Ước vẫn là nhẫn nhịn chỗ bực dọc này xuống, nói: “Ta đến hỏi ngươi một chút.”
“Ta thì có gì mà hỏi?” Tử Uyên ngờ hoặc: “Ta ở đây không cản trở gì chứ?”
Hàn Ước nói: “Ta không nói ngươi cản trở, chỉ muốn hỏi ngươi định canh ở đây cả đêm sao?”
Tử Uyên gật đầu, nói: “Ngày mai ta có thể ngủ ban ngày.”
“Ở đây đã có bọn ta,” Hàn Ước tốt bụng nói: “Ngươi có thể đi nghỉ ngơi.”
Tử Uyên nói thầm trong bụng: "Chính vì đám các ngươi ở đây nên ta mới không được ngủ, tiểu thư mới không thể rời đi. Nghĩ đến đây, Tử Uyên giận dữ trừng mắt lên với Hàn Ước, nói: “Không cần, ta biết bổn phận của hạ nhân, khi tiểu thư ngủ ta phải đứng canh ở ngoài, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”
Hàn Ước bị Tử Uyên trừng mắt hung dữ mà không hiểu vì sao, nói: “Ngươi sợ cái gì vạn nhất?”
Tử Uyên vẫn giận dữ nói: “Ở chỗ này đã bị người ta xông vào hai lần rồi, tiểu thư nhà ta không nói, ta cũng không thể làm như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.”
“Ngươi!” Hiện tại Hàn Ước vô cùng hối hận đã chạy đến nói chuyện với con nhóc nha hoàn chết dẫm này.
“Các người cứ canh mãi ở viện này có ích gì?” Tử Uyên không thèm quan tâm đến tâm trạng của Hàn Ước: “ Các người canh bên ngoài không phải tốt hơn sao? Để những người muốn hại tiểu thư cách xa tiểu thư càng xa càng tốt. Mỗi người các ngài đều là nam nhân trưởng thành cả rồi, cả ngày nhìn chằm chằm tiểu thư nhà ta, ta không đứng giữ ở đây thì còn có thể làm thế nào?”
Hàn Ước bị mấy câu này của Tử Uyên nói cho đỏ hết mặt mũi.
Tử Uyên vẫn chưa hết giận mà nói tiếp: “Ta cũng có học chữ, cũng biết câu miệng lưỡi thế gian xói chảy vàng.”
Hàn Ước hỏi: “Ngươi còn biết chữ nữa?”
“Làm nha hoàn thì không được biết chữ hả?” Tử Uyên cho rằng Hàn Ước coi thường nàng, lập tức dựng đứng mày ngài nói: “Ngài là người luyện võ, ngài có biết chữ không?”
Hàn Ước: “Ai nói người luyện võ thì không biết chữ?”
“Bởi thế,” Tử Uyên trách móc Hàn Ước: “Ai nói nha hoàn thì không biết chữ chứ?”
Hàn Ước quay người bước đi. Đầu hắn đúng là bị lừa đá rồi mới đi quan tâm đến nha đầu này. Bước đi được vài bước, Hàn Ước đột nhiên dừng lại quay người, sau đó cảm thấy vô cùng khó xử.
Tử Uyên ở sau lưng hắn nhăn mũi lè lưỡi làm mặt quỷ, không ngờ Hàn Ước đột nhiên quay đầu. Tử Uyên cứng đờ, vội vàng thu lưỡi lại vào trong miệng, làm như không có chuyện gì, hỏi: “Hàn đại nhân còn có chuyện gì sao?”
Hàn Ước ho khan một tiếng, nói: “Lời ngươi vừa nói là ý của phu nhân sao?”
“Lời ta vừa nói rất nhiều, ngài nói câu nào?”
“Chính là chúng ta không cần canh giữ trong viện, phải canh giữ ở bên ngoài.”
“Có lẽ vậy,” Tử Uyên nói: “Hình như là ta nghe ai đó nói, ngài biết là ta không nghĩ đến mấy chuyện này mà.”
Xem ra đó là ý của An Cẩm Tú, Hàn Ước nhìn Tử Uyên, nha đầu này lớn lên trông cũng không tệ, một đôi mắt to linh động khả ái, có điều chẳng có đầu óc. Một nha hoàn thiếu đầu óc như vậy cũng chẳng nghĩ ra được câu như là canh ở chỗ xa bấy nhiêu tốt bấy nhiêu.
Tử Uyên sờ tay lên mặt, nói: “Hàn đại nhân sao lại nhìn ta như vậy?”
Hàn Ước nói: “Ngươi thích canh thì cứ đứng đó mà canh đi.”
Tử Uyên nhìn Hàn Ước rời đi, trong lòng không ngừng tự hỏi những lời mình vừa nói ra có thể giúp được tiểu thư nhà nàng một phen hay chăng. Nếu như đám người Hàn Ước có thể đi xa một chút, lúc cô gia đến tìm tiểu thư cũng thuận tiện hơn nhiều. A, phi! Tử Uyên thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng một lượt, giơ tay ra tự cốc vào đầu mình. Nàng rốt cuộc nghĩ gì thế không biết? Cứ làm như là cô gia và tiểu thư nhà nàng đang yêu đương vụng trộm vậy! Thật muốn điên mất! Tử Uyên nghĩ đến tiểu thư nhà mình, trong lòng khổ não, nhấc chân đá lên lan can, kết quả lại khiến bản thân đau đến mức nhe răng há miệng nhảy lên tại chỗ.Hàn Ước đứng ở chỗ không xa nhìn thấy Tử Uyên nhảy một chân dưới mái hiên, nhớ đến cái mặt quỷ Tử Uyên vừa làm hồi nãy, bất giác mỉm cười lắc đầu. Sao hắn lại cảm thấy nha đầu này rất dễ khiến người ta vui vẻ nhỉ? Người như thế không giống như người lớn lên bên cạnh An Cẩm Tú chút nào. Tiểu thư nhà nàng tâm tư quá sâu, còn nha hoàn thì lại quá đơn thuần.
Trong phòng, An Cẩm Tú nghe được cuộc đối thoại của Tử Uyên và Hàn Ước, thở dài với Thượng Quan Dũng: “Thiếp có thể mang nha đầu này vào cung được hay không? Nếu thiếp không thể bảo vệ được nàng thì phải làm thế nào?”
Hiện tại chỉ có Thượng Quan Dũng và An Cẩm Tú trong phòng. Hắn vươn tay ôm lấy An Cẩm Tú kéo vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Nha đầu đó cũng không phải là không có tâm nhãn, không phải vừa rồi Tử Uyên còn nói chuyện giúp chúng ta sao?”
“Lời của nha đầu nó cũng không có tác dụng,” An Cẩm Tú nói: “Hàn Ước không dám rời thiếp quá xa, nếu như thiếp xảy ra chuyện, hắn cũng sống không nổi.”
“Chí ít cũng khiến hắn buông lỏng nàng hơn một chút,” Thượng Quan Dũng nói: “Như thế ta sẽ có nhiều cơ hội hơn để đến thăm nàng. Thời gian mười tháng, có lẽ ta sẽ nghĩ ra được cách nào đó để đưa nàng đi.”
“Nếu như thiếp nói rằng trên người đã hoài thai nhi tử, chỉ e ngươi xung quanh lại càng nhiều thêm.” An Cẩm Tú tựa đầu vào vai Thượng Quan Dũng: “Không muốn mấy ma ma trong cung quấn lấy, chỉ sợ thiếp còn phải diễn thêm một vở kịch.”
Thượng Quan Dũng thở dài, nói: “Nàng để ta nghĩ một chút, mười tháng trời, có lẽ mọi chuyện sẽ biến đổi không ít.”
Nữ nhân đã hoài thai long tử lại càng không chạy nổi khỏi kinh thành, trong lòng An Cẩm Tú biết rất rõ điều ấy. Ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Dũng, giơ tay vuốt khẽ chân râu lún phún dưới cằm hắn, nói: “Râu đã dài thế này rồi chàng cũng không để ý.”
Thượng Quan Dũng cười: “Nàng không thích ta để râu?”
An Cẩm Tú cười khúc khích trong ngực Thượng Quan Dũng, nói đùa: “Trông rất giống ông già đó.”
Da thịt tóc tai do phụ mẫu ban cho, không thể tùy tiện cắt bỏ, nhưng ở Kỳ Thuận nam tử có để râu hay không đều tùy ý. Vốn dĩ Thượng Quan Dũng không để ý chuyện ngoại hình, nhưng để tuổi tác của mình tương xứng với An Cẩm Tú một chút, lúc thành hôn hắn đã cạo râu, sau đó cứ quen giữ mãi như vậy. Chỉ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Thượng Quan Dũng không có tâm tình chăm sóc bản thân. Nghe An Cẩm Tú nói như thế, hắn lại có chút khẩn trương, “Có phải ta già rồi?” Hắn hỏi An Cẩm Tú.
“Không già,” An Cẩm Tú không nỡ khi dễ trượng phu của mình, nếu như nàng không nói rõ, nam nhân này nhất định sẽ coi là thật, “Chúng ta còn phải ở bên nhau rất nhiều năm, thiếp già rồi chàng cũng không được phép già.”
Ai mà năm này qua năm khác lại không già đi chứ? Còn có thể một người già đi một người thì không sao?” Tuy thế, cho dù lời này của An Cẩm Tú rất không có đạo lý, Thượng Quan Dũng cũng chỉ ôm siết nàng trong lòng chặt hơn nữa, nói: “Được, đều nghe lời nàng cả. Ta sẽ không già đi, đợi nàng thành một bà cụ ta mới già.”
An Cẩm Tú cười: “Đến lúc đó thì chàng lại chê thiếp tóc trắng bạc đầu, bộ dạng khó nhìn.”
“Không đâu,” Thượng Quan Dũng vội nói: “Nàng già rồi cũng vẫn xinh đẹp.”
An Cẩm Tú ngẩng đầu nhìn trượng phu của mình. Nếu như có một ngày mái đầu bạc trắng, thì tóc mai* của chàng cũng đã như tuyết phủ. Lúc đó sẽ là một nam nhân như thế ở bên cạnh nàng sao? An Cẩm Tú chìm vào trong đám suy tư mờ mịt, thân hình nằm trong ngực Thượng Quan Dũng vươn lên, chủ động hôn lên đôi môi khô ráp của Thượng Quan Dũng, ca than: “Tướng quân, khi đó thiếp có dễ nhìn hay không, chàng phải nhìn thấy rồi mới biết được.”
Thượng Quan Dũng ôm lấy An Cẩm Tú nằm lên giường, ánh nến ngoài bình phong đã vụt tắt, hai người nằm tựa vào nhau, trong bóng tối tĩnh lặng, lắng nghe từng nhịp hô hấp, từng tiếng tim đập của người bên cạnh. Cũng không rõ là ai trước tiên động tình, hai thân thể nóng rực đã quấn quýt lấy nhau như thế.
Tách mở hai chân của người nằm dưới, Thượng Quan Dũng hết lần này đến lần khác vần vò hai cánh hoa tươi mềm ẩm ướt, cho đến khi cánh hoa ấy khiến cho bàn tay hắn ướt đẫm Thượng Quan Dũng mới đem chính mình tiến vào sâu trong thân thể của nàng.
“Ưm,” An Cẩm Tú kéo dài âm rên rỉ một tiếng, sau đó vội sợ hãi mím chặt khóe môi của chính mình, không để phát ra thêm âm thanh nào nữa.
Thượng Quan Dũng tách đôi môi của An Cẩm Tú, nói: “Cắn lấy cái này.”
An Cẩm Tú rướn người, như muốn hôn Thượng Quan Dũng. Không ngờ động tác ấy khiến cho thứ cứng rắn đang chôn sâu trong thân thể nàng càng tiến vào chỗ sâu hơn nữa.
Thượng Quan Dũng giống như không thể nhịn hơn, vừa quấn lấy đôi môi nàng, vừa đưa tay nắm lấy vòng eo mảnh dẻ, giữ chặt người trước mắt ở thân trước. Thân thể hắn bắt đầu hung mãnh cuồng liệt phóng túng.
Tiếng mưa ào ạt ngoài phòng đã nuốt lấy tất cả tiếng động, bởi thế một đêm nay, phu thê hai người biết có giờ này không biêt có ngày mai đã từ bỏ nhiều cố kỵ. Chất nhầy ở chỗ tiếp xúc giữa hai người sau nhiều lần va chạm đã nổi lên bọt khí, tiếng nước phát ra khi chạm vào nhau rõ một một vang lên bên tai của hai người, khiến cho An Cẩm Tú muốn đỏ cháy cả mặt, khiến Thượng Quan Dũng càng thêm mất khống chế.
Cả người An Cẩm Tú treo trên người trượng phu, giống như một người bị chìm trong nước, hô hấp rất khó khăn, cùng Thượng Quan Dũng trôi trên dòng nước chảy. Một hồi ngoi lên rồi một hồi ngụp lặn, giống như trôi nổi giữa mây ấm và hoàng tuyền.
Thượng Quan Dũng hung hang thao lộng thân thể đã tạm thời bất động, bởi vì mồ hôi thân thể ấy trở nên sáng bóng trong đêm tối. Người trong quân có lúc owrr trên người nữ nhân sẽ hét một câu lão tử “làm” chết nàng. Khi đó Thượng Quan Dũng không quá hiểu. Lên giường thì lên giường, có cần phải bạo ngược đến như thế hay không? Thế nhưng lúc này ra vào trên người Cẩm Tú, Thượng Quan Dũng thế nhưng cũng có lúc nghĩ một cách vô cùng hung ác thế này. Hắn muốn cứ như thế mà “làm” chết An Cẩm Tú, khiến xương thịt của hai người hòa lại với nhau, hai người họ sẽ không còn phải chịu cảnh dày vò không cần nghĩ tới cũng biết ở tương lại phía trước.
Thượng Quan Dũng đặt tay lên yết hầu An Cẩm Tú, siết chặt. Cùng với cơn ngẹt thở đứt đoạn, An Cẩm Tú lại một lần nữa lên tới đỉnh điểm khoái lạc, run rẩy rút lấy phần cứng rắn trong người nàng càng chặt, cũng khiến cho nơi dính liền giữa hai người lênh láng như một đầm xuân dịch.
“Cẩm Tú” Rốt cuộc Thượng Quan Dũng vẫn không nỡ tổn thương An Cẩm Tú, nhìn thấy khóe miệng An Cẩm Tú bắt đầu trào ra nước bọt, mắt cũng dần trắng đục hắn vội buông lỏng tay.
Đúng lúc ấy An Cẩm Tú cảm thấy như mình sắp hét lên, liền cắn lấy bàn tay đang vì nàng mà lau nước miếng bên khóe miệng.
Cây châm nóng trướng đầy dịch thể, theo sự ra vào của Thượng Quan Dũng mà không thể nhịn nổi mà tiết ra ngoài, khiến cho những đóa hà hoa thiêu trên đệm giường đều thấm ướt.
Thất thần ôm lấy nhau môt hồi, Thượng Quan Dũng nghe thấy An Cẩm Tú nỉ non bên tai hắn: “Tướng công.”
“Nương tử,” Thượng Quan Dũng cắn thùy tai của An Cẩm Tú, dịu dàng đáp lại: “Ta ở đây.”