An Nguyên Chí đứng dưới một vách đá lớn, nhìn qua khe hở của lá, chỉ nhìn thấy những ánh đèn lấp ló như sao trời trong am ni cô. An Nguyên Chí ngây ngốc đứng nhìn ánh đèn ấy rất lâu, đột ngột đưa tay lên chà mắt. Viên Nghĩa đến kéo hắn cũng không đi, cứ đứng như vậy.
Viên Nghĩa trầm mặc đứng bên An Nguyên Chí hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Chúng ta vẫn nên đi thôi, có lẽ Thượng Quan tướng quân không cần chúng ta đợi ngài.”
“Nếu chúng ta muốn giết lính gác ngầm ở đây cũng không phải chuyện khó.” An Nguyên Chí nói: “Võ nghệ của bọn họ không cao hơn chúng ta.”
“Sau khi giết bọn chúng thì sao?” Viên Nghĩa hỏi An Nguyên Chí: “Chúng ta phải làm thế nào? Mang phu nhân chém giết một đường vượt ra khỏi thành? Chúng ta sẽ chạy về chốn nào?”
“Ta biết,” An Nguyên Chí quay người, trợn trừng mắt lên với Viên Nghĩa.
Viên Nghĩa nhìn đôi mắt vì khóc mà đỏ rực lên của An Nguyên Chí, dùng giọng điệu nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đã biết rồi sao người còn nói những lời thế này? Vừa nãy ở chỗ của phu nhân cũng vậy, thiếu gia nói những lời đó không phải chỉ khiến phu nhân thêm buồn lòng.”
“Là ta vô dụng,” An Nguyên Chí nói: “Hai nữ nhân ấy, ai ta cũng không bảo vệ được!”
“Thiếu gia.”
“Vốn dĩ ta nghĩ, chỉ cần ta ở trong quân lập được một chút công lao, liền đón nương ta khỏi An phủ. Nếu tỷ ta có chuyện ta cũng có thể chiếu cố nàng, ngày tháng của nhà chúng ta sẽ cứ trôi qua như vậy,” An Nguyên Chí nói với Viên Nghĩa: “Tâm nguyện của ta như thế không tính là dã tâm phải không?”
Viên Nghĩa lắc đầu, bảo: “Không phải.”
“Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thế này,” An Nguyên Chí nghẹn ngào một tiếng, nói: “Ta cũng coi như hiểu được rồi.”
Viên Nghĩa đợi An Nguyên Chí rất lâu, cũng không nghe thấy hắn nói đã hiểu rõ cái gì, bèn hỏi: “Thiếu gia người đã hiểu ra chuyện gì?”
An Nguyên Chí cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình, nói: “Trên đời này cái gì cũng là giả, chỉ có quyền lực và tiền tài mới là chân thật.”
Viên Nghĩa không biết chính mình nên đáp lại lời của An Nguyên Chí thế nào. Trên đời này có biết bao người cả đời theo đuổi hai thứ ấy, chỉ có điều có mấy ai đem được danh và lợi – hai thứ ấy – thu cả vào tay mình?
“Nương của ta mất rồi. Ngoại trừ ta và tỷ tỷ trong An phủ còn có người nào thương tâm?” An Nguyên Chí vẫn cúi đầu mà nói: “Bọn họ vì tam thiếu gia chúc mừng sinh nhật, gọi ca kỹ trong phủ đến hát khúc, cảm thấy nương của ta chết cũng chẳng biết nhìn ngày, làm mất hứng của chúng. Nếu như ta có quyền trong tay, ai dám đối xử với một nhà ba người chúng ta như vậy?”
“Thiếu gia” Viên Nghĩa mở miệng lại muốn khuyên nhủ.
“Chúng ta quay về thôi,” An Nguyên Chí lại đột nhiên quay đầu nhìn Viên Nghĩa, lạnh nhạt nói: “Tỷ ta nói không sai, thay vì hủy đi cả nhà bọn họ, không bằng đem bọn họ đặt dưới tay mình.”
Trong bóng tối, đôi mắt của An Nguyên Chí ánh lên một thứ cảm xúc mà Viên Nghĩa không biết phải miêu tả thế nào. Bình tĩnh như trái tim đã chết, lại mang theo sát ý mãnh liệt, rừng rực như núi lửa muốn hủy hoại mọi thứ. Suốt quãng đời còn lại của Viên Nghĩa cũng không hiểu được hai thứ tình cảm ở hai thái cực đối lập xa cách nhau hoàn toàn sao có thể bị An Nguyên Chí dung hợp lại cùng một chỗ.
An Nguyên Chí lại nhìn về am đường dưới núi, nói: “Ta còn cho rằng tỷ phu muốn giết chết tỷ tỷ ta.”
Viên Nghĩa thất kinh, vội hỏi: “Sao Thượng Quan tướng quân lại giết phu nhân được?”
“Nếu như nữ nhân của ta bị cướp đi, ta nhất định sẽ giết chết nàng,” An Nguyên Chí dùng ngữ điệu băng lãnh nói: “Ta sẽ vì nàng mà báo thủ, nhưng nàng nhất định phải chết.”
Cả đời này Viên Nghĩa không thể có nữ nhân nữa, vì thế trước giờ hắn vẫn không hiểu nếu nữ nhân của mình gặp phải chuyện của An Cẩm Tú, hắn sẽ làm thế nào. Có điều giết chết nữ nhân của mình? Viên Nghĩa âm thầm nghĩ ngợi, nói với An Nguyên Chí: “Vì sao phải giết nàng?”
“Thứ đồ của ta sao có thể để nam nhân khác hưởng dùng?” An Nguyên Chí vô cảm nói: “Thứ không thể bảo vệ, ta thà rằng hủy đi!”
Viên Nghĩa trầm mặc một lát, mới rằng: “Thượng Quan tướng quân và thiếu gia không giống nhau, ngài ấy sẽ không nghĩ vậy.”
“Ta đã từng nghĩ qua, nếu như huynh ấy muốn giết tỷ, ta sẽ làm gì,” An Nguyên Chí nói: “Ta đã nghĩ mấy ngày. Ta không thể để tỷ tỷ ta chết, nếu huynh ấy muốn tỷ của ta chết, ta chỉ có thể...”
Câu phía sau An Nguyên Chí không nói ra ngoài miệng, nhưng Viên Nghĩa hiểu, giữa An Cẩm Tú và Thượng Quan Dũng, An Nguyên Chí nhất định sẽ chọn An Cẩm Tú, vậy nhất định hắn phải giết Thượng Quan tướng quân. “Ta đã nghĩ thiếu gia rất kính trọng tướng quân,” Viên Nghĩa nói: “Không ngờ thiếu gia cũng có tâm tư như vậy.”
“Tỷ phu của ta là người tốt,” An Nguyên Chí nói: “Cả đời ta cũng không thể trở thành người tốt như tướng quân. Tỷ tỷ của ta có thể gặp được nam nhân như vậy là phúc khí của tỷ. Huynh ấy không giết nàng, nguyện ý chờ đợi tỷ, vậy Thượng Quan vệ triều sẽ vĩnh viễn là tỷ phu của ta, ta kính trọng huynh ấy cả một đời.”
Viên Nghĩa bước đến bên người An Nguyên Chí, nhỏ giọng nói: “Những lời thiếu gia nói ngày hôm nay, phải làm được mới được.”
Một trận gió ào ạt tạt xuống mặt hai người họ, cách màn mưa lớn trùng trùng, lại nhìn xuyên qua kẽ lá xuống am đường nơi chân núi. Cả tòa am đường giống như bị vây trong một tầng sương trắng, mơ hồ thấp thoáng, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa yếu ớt trong các phòng.
“Chúng ta về trước thôi,” An Nguyên Chí nhìn những ánh đèn như sao dưới chân, trong bóng tối như có người đang kín đáo nói về tương lai của hắn, nhưng không nhìn rõ đường phía trước, hắn cũng không còn đường về có thể bước nữa rồi.
Trong An phủ, An thái sư đợi An Nguyên Chí đến phát bực. Ngày mai phải phụng chỉ mang theo tên nghich tử này tiến cung gặp thánh thượng, nhưng tên nghịch tử này cả ngày không thấy tăm tích. An thái sư đợi hồi lâu cũng không thấy An Nguyên Chí về phủ, lại bắt đầu lo sợ Thượng Quan Dũng đem chuyện của An Cẩm Tú nói với hắn, vậy thì ngày mai khi gặp hoàng thượng, ông phải làm thế nào mới có thể khiến hắn tâm khí bình hòa mà đối mặt với Thế Tông đây? Trong linh đường, đến cả đích trưởng đại ca An Nguyên Chí cũng dám giết, ông không dám bảo đảm lúc tên nghịch tử này đối mặt với thánh thượng tuân thủ nghiêm túc lễ nghĩa quân thần.
Trong thư phòng, An thái sư không ngừng trái lo phải nghĩ, không nghĩ rađược biện pháp nào. Nếu như An Nguyên Chí dám thích sát hoàng thượng ngay trong ngự thư phòng, vậy thì nhà họ An sẽ ra sao không cần phải nghĩ nữa rồi, toàn bộ đều phải chết cùng với nó. An thái sư nghĩ hoài, sau rốt, thậm chí còn có một ý nghĩ thế này xẹt qua đầu ôn: Nếu như An Nguyên Chí chết rồi, vậy thì ông không cần vì tên nghịch tử này mà đau đầu nữa.
Ý nghĩ giết con chỉ vụt qua như chớp giật, nhưng khiến An thái sư bị dọa không nhẹ. Hỗ dữ còn không ăn thịt con, sao ông lại có thể có loại ý nghĩ này? Nếu An Thư Giới ông làm như vậy, vẫn còn được coi là con người sao? Trong lòng An thái sư lại tự mắng chính mình một trận. Hiện tại ông vừa khinh bỉ chính mình, vừa không thể buông bỏ An gia.
Ngồi buồn bực trong thư phòng cả một ngày, An thái sư cảm thấy mỗi giây mỗi phút của ông thật dày vò.
Đám hạ nhân bị phái ra ngoài tìm An Nguyên Chí lần lượt trở về, không ai biết An ngũ thiếu gia ở chỗ nào.
Lão thái quân nghe nói nhi tử vẫn chưa dùng cơm, bèn cho người đốt đèn dẫn đường, vịn tay nha hoàn đến tìm An thái sư. Lúc gặp mặt, bà mới biết An Nguyên Chí đã cả ngày không rõ tông tích.
“Vậy còn không mau đi tìm nó?” Lão thái quân vội vã nói với An thái sư: “Ngày mai thánh thượng muốn gặp nó, người đột nhiên biến mất, ngươi phải báo cáo với thánh thượng thế nào?”
“Đã tìm rồi,” An thái sư thở dài: “Kinh đô thành đô đều đã tìm qua, tên nghịch tử đó đã mất tích cả ngày hôm nay rồi.”
Lão thái quân nghĩ một chút, bước đến trước mặt An thái sư, nhỏ giọng nói: “Có khi nào nó đến am ni cô không?”
An thái sư nheo mắt.
Lão thái quân không thể bình tĩnh, đứng ngồi không yên, nói: “Nếu như nó đến am ni cô làm loạn, chính là tuyệt đi đường sống của tất cả mọi người! Chúng ta không thể cứ ngồi ở đây chờ nó quay về, ngươi mau mau phái người đến am ni cô tìm xem.”
An thái sư lắc đầu, nói: “Am ni cô có ngự lâm quân canh giữ, An Nguyên Chí hắn không vào nổi.”
“Nó thật sự đến am ni cô?” Lão thái quân đứng dậy, suýt chút nữa đã gọi thẳng tên An thái sư, nói: “Vậy mà ngươi vẫn còn ngồi ở đây? Còn không mau đi tìm nó?”
“Không có,: An thái sư vội vã đứng dậy đỡ lão thái quân ngồi xuống, nói: “Nếu như ở am ni cô xảy ra chuyện sẽ có người đến báo cho con. Xin mẫu thân hãy yên tâm, tên nghịch tử đó không biết chuyện của An Cẩm Tú, nó sẽ không đến am đâu.”
“Không đến am thì nó chạy đi đâu?” lão thái quân dùng quải trượng đập xuống đất: “Mấy nhi tử của ngươi đều làm ta lo lắng đến chết! Không có đứa nào để ta yên tâm!”
“Mẫu thân,” An thái sư thấy lão thái quân nổi giận, vội vàng rót cho bà chén nước, bưng hai tay đến trước mặt bà, nói: “Là nhi tử bất hiếu.”
“Ngươi không cần nói với ta những lời này!” Lão thái quân không đón cốc nước trên tay An thái sư, tức giận nói: “Những lời đó bà già này đã nghe mòn cả tai rồi! Nhất định phải tìm thấy An Nguyên Chí, lúc này thánh thượng muốn nâng đỡ nó, mà chúng ta lại không giao nó ra được, nhất định thánh thượng sẽ hoài nghi chúng ta khi dễ đứa cháu này!”
An thái sư lại gọi quản gia đến thư phòng, nể mặt lão thái quân, mệnh lệnh: “Ngươi phái người đi tìm ngũ thiếu gia, không tìm thấy nó thì các ngươi cũng đừng về nữa”
Vì tìm kiếm An Nguyên Chí, cả ngày hôm nay đại quản gia đã chạy đôn chạy đáo bên ngoài, đến giờ vẫn chưa kịp uống một ngụm nước đã lại nhận lệnh này của chủ nhân, chỉ đành nghe lời đem theo người ra ngoài phủ tìm.
“Người trong phủ cũng phải thanh lọc lại rồi,” Lão thái quân trút giận với An thái sư xong, đã bình tĩnh lại, ngồi nói với An thái sư trong thư phòng: “Không thể để phủ ta vừa có một chút động tĩnh, người trong cung đã nhận được tin thế này được.”
An thái sư lắc đầu, ở trong phủ của đại gia tộc nào Thế Tông cũng cài tai mắt, An phủ của bọn họ phải làm thế nào? Trừ khử nội gián không phải lại càng khiến Thế Tông sinh nghi sao? Bỏ đi.” An thái sư nói với lão thái quân: “Chỉ cần An gia ta một lòng trung thành, thì không sợ thánh thượng dò xét.”
“Giờ ta nghĩ lại, mấy lần Cẩm Nhan về phủ,” Lão thái quân nói với An thái sư: “Những lời nàng ta nói, thánh thượng rốt cuộc biết được bao nhiêu.”
An thái sư vỗ về lo lắng của lão thái quân, nói: “Chuyện này mẫu thân yên tâm, người của ta ở đây đều có thể tin tưởng được. Chuyện của Nguyên Chí là do đám nghịch tử ấy động tay động chân, làm loạn đến mức toàn phủ đều biết nên mới bị truyền ra ngoài. Hôm qua nhi tử cũng là tức giận đến hồ đồ, mới muốn đuổi tên nghịch tử An Nguyên Chí ra khỏi tộc, vì thế động tĩnh của chuyện này mới lớn thế.”
“Sau cùng ngươi không đuổi được An Nguyên Chí, người phải đi lại là Nguyên Tín,” Lão thái quân lắc đầu nói: “Đã bao lâu phủ ta không trôi qua được một ngày yên ổn?”
“Người thật sự có thể nuôi lão tam cả đời sao?” An thái sư không hề hối hận về an bài của mình với An Nguyên Tín.
“Mấy nữ nhân bên người An Nguyên Tín đã tìm đến ta khóc một trận,” Lão thái quân nói: “Ai lại muốn làm thê của một thương nhân chứ? Bây giờ Nguyên Tín vẫn chưa có chính thê, ngươi đem nó đến chỗ của nhị lão gia, không nghĩ tới chuyện sau này nó lấy chính thê thế nào sao?”
An thái sư không ngờ lần này lão thái quân không chỉ vì lo lắng chuyện của An Nguyên Chí mà đến, mà còn muốn nói giúp cho An Nguyên Tín, tức thì có chút phiền lòng đáp lời lão thái quân: “Nữ nhân trong phòng nó còn ít hay sao? Chỉ cần có đứa con nối dõi không phải là được rồi sao?”
“Đứa con thứ xuất sao có thể kế thừa gia nghiệp?” Lão thái quân lập tức nói: “Ngươi chớ vì An Cẩm Tú và An Nguyên Chí mà quên đi tộc quy của An thị chúng ta!”
An thái sư lường thấy lão thái quân lại sắp phát hỏa, chỉ có thể đổi lời mà nói: “Vậy để nhị đệ tìm giúp nó một thê tử ở Hoài Chân là được rồi.”