An Cẩm Tú không nhìn rõ động tác trong bóng đêm của Thượng Quan Dũng, biết Thượng Quan Dũng không thể ở lâu, trong lòng chỉ muốn chìm đắm cảm giác được Thượng Quan Dũng ôm trong lòng ngực thêm chút nữa, yên lặng để Thượng Quan Dũng ôm, thì thầm với Quan Dũng: “Trên mặt Nguyên Chí có vết thương, lúc gặp mặt thiếp không tiện hỏi hắn, sợ hắn nổi giận với thiếp, vết thương trên mặt hắn là do hôm qua bị các thiếu gia An phủ đánh đúng không?”
“Đúng vậy, bôi chút thuốc sẽ không sao đâu.” Thượng Quan Dũng lấy sợi dây thừng dưới gối ra, trong phòng không có ánh sáng, hắn không nhìn rõ hình dạng của sợi dây nhưng Thượng Quan Dũng biết rõ đây là sợi dây nhân duyên đêm đó hắn đưa cho An Cẩm Tú.
“Chàng cầm gì vậy?” Lúc này An Cẩm Tú mới phát hiện trên tay Thượng Quan Dũng có vật gì đó.
Giọng Thượng Quan Dũng trầm thấp nặng nề, trả lời An Cẩm Tú: “Sao nàng vẫn còn giữ sợi dây này?”
Sau khi An Cẩm Tú phát hiện Thượng Quan Dũng đang cầm đồ của mình, hoảng hốt kêu lên, vươn tay đoạt lại sợi tơ hồng trong tay Thượng Quan Dũng, nói: “Đừng phá hỏng, đây là vật đính ước chàng đưa thiếp, sao thiếp có thể không cất giữ? Nó sẽ luôn theo thiếp đến cuối đời này.”
Hơi thở Thượng Quan Dũng lướt qua giữa trán An Cẩm Tú, vào tóc, cổ, sau đó dừng lại bên môi An Cẩm Tú: “Lúc ấy ta còn tưởng sau này tương lai tốt rồi lại mua thêm một cái cho nàng, không ngờ hiện giờ chúng ta lại biến thành thế này.”
An Cẩm Tú duỗi tay ôm lấy Thượng Quan Dũng: “Biến cố, người không thay đổi.”
“Có lẽ lúc ta cầu sợi dây này lòng không đủ thành kính.”
“Cầu Bồ tát không bằng dựa vào chính mình.”
“Cẩm Tú, ta…”
An Cẩm Tú dùng nụ hôn để ngăn chặn lời nói ủ rũ của Thượng Quan Dũng: “Có sợi dây này buộc lại, hai chúng ta đừng ai nghĩ trốn thoát. Đời này, kiếp sau, đến đời con cháu, có lẽ đến đời đời kiếp kiếp đều bị buộc cùng nhau.”
Cuối cùng Thượng Quan Dũng cũng nở nụ cười, hắn có phúc khí này sao?
An Cẩm Tú đi qua đầu cầu Nại Hà, thấy những nhóm hồn phách sau khi uống canh Mạnh Bà đi đầu thai tái thế, nói đời đời kiếp kiếp thật ra đều là giả, sau khi mất đi ký ức, ai có thể biết kiếp trước của mình từng yêu, từng hận ai? Chỉ là bị người nam nhân bên cạnh ôm, An Cẩm Tú rất hi vọng không chỉ đời này, kiếp sau nếu có cơ hội đầu thai làm người, người nam nhân này vẫn là trượng phu của nàng.
“Được.” Thượng Quan Dũng nói với An Cẩm Tú: “Có sợi tơ hồng này buộc, kiếp sau chúng ta cũng ở bên nhau.”
“Vâng.” Sau khi An Cẩm Tú bị Thượng Quan Dũng hôn đến ưm một tiếng, bỗng nhiên sợ hãi, d(d(l(q(d(um(um nếu có kiếp sau, nàng lại hại hắn giống như bây giờ thì làm sao đây? Nàng còn hại người nam nhân này đến mấy đời?
“Ta phải đi.” Thượng Quan Dũng không phát hiện được tâm tư tự trách của An Cẩm Tú lúc này, sau một lúc mãi hôn, hắn thấp giọng nói với An Cẩm Tú: “Có dịp ta lại đến thăm nàng, Yêu Đào kia nàng phải che giấu thật tốt, nàng ta là người của ngũ điện hạ, nếu đột nhiên mất tích, trong cung không đi tìm thì ngũ điện hạ nhất định cũng sẽ tìm.”
“Thiếp đã biết.” An Cẩm Tú thu hồi tâm trạng thương tâm của bản thân: “Lần sau tới, mang chút thuốc dưỡng thai cho thiếp, ở đây thiếp không tiện mời đại phu khám cho Yêu Đào.”
Thượng Quan Dũng nói: “Thuốc dưỡng thai cũng phải xem người bốc thuốc, đại phu bên ngoài không biết tình trạng của Yêu Đào, làm sao có thể viết phương thuốc cho nàng ta?”
An Cẩm Tú ngẫm nghĩ: “Nàng trong cung bị hoảng sợ, có thai một tháng, chàng hỏi thử đại phu xem có thể cho nàng một toa thuốc an thần, bổ thân là được.”
Thượng Quan Dũng nhớ kỹ lời nói của An Cẩm Tú, lúc này Thượng Quan tướng quân còn không nhớ tới, một đại nam nhân như mình chạy đến y quán hỏi phương thuốc cho thai phụ bồi bổ thân thể có thích hợp hay không, gật đầu nói: “Ta tìm đại phu hỏi một chút.”
“Ngốc à?” An Cẩm Tú vội nói: “Không phải chàng nói bên ngoài có người chuyên môn theo dõi chàng sao? Chàng chạy đến y quán hỏi bằng cách nào? Sai Viên Uy đi hỏi thử đi, chàng đừng tự đi.”
“Đều nghe nàng.” Thượng Quan Dũng nói: “Nàng cũng phải bảo trọng.”
“Ở đây thiếp có hai thái y, bệnh gì cũng không lo.”
“Không được nói bậy.” Thượng Quan Dũng nói: “Có ai lại muốn bệnh chứ?”
“Thiếp không được bệnh.” An Cẩm Tú dụ dỗ Thượng Quan Dũng: “Thân thể thiếp tốt, nếu chàng ra sức không chừng chúng ta có thể có thêm đứa nhỏ.”
“Nàng.” Thượng Quan Dũng nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu hôn lên tiểu thê tử da mặt ngày càng dày của mình, hôn xong, ngẫm lại vẫn không cam lòng, nhẹ nhàng cắn cắn môi An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú hít một hơi: “Đau.”
Thượng Quan Dũng xoa xoa tóc An Cẩm Tú, ngồi thẳng dậy, sửa sang lại quần áo, hiếm khi lại nói với An Cẩm Tú một câu cợt nhã: “Lúc nãy ta đâm vào nàng như vậy nàng cũng không đau, giờ ta nhẹ cắn một chút, nàng liền đau?”
(Vâng, editor đã dùng từ nói tránh… ý anh là lúc anh ấy ấy với chị đấy)
Lúc này An Cẩm Tú mới đỏ mặt, tay nắm chặt thành đấm, đánh một cái lên lưng Thượng Quan Dũng, giận mắng một câu chỉ bản thân mình mới nghe ra, Thượng Quan Dũng không thể nghe rõ, người xấu.
An Cẩm Tú đánh lần này, đối với Thượng Quan tướng quân mà nói, sức lực của tiểu thê tử chỉ giống như đánh muỗi, xoay người xoa nhẹ tóc An Cẩm Tú, nói: “Đi thôi.”
An Cẩm Tú đứng dậy, muốn xuống giường tiễn Thượng Quan Dũng, quần áo vô tình mở ra khiến Thượng Quan Dũng thiếu chút nữa không đi được.
“Nàng ngủ đi” Thượng Quan Dũng ấn An Cẩm Tú về lại giường: “Cẩn thận đừng để cảm lạnh.”
An Cẩm Tú nói: “Thiếp muốn đi đốt đèn.”
“Ta biết ám vệ nấp chỗ nào.” Thượng Quan Dũng nói: “Nàng không cần đốt đèn hấp dẫn sự chú ý của họ, ta sẽ không sao.”
“Nhưng thiếp sợ.” An Cẩm Tú vẫn xuống giường, nói: “Nếu chàng bị phát hiện thì làm sao? Người ở đây đều là đại nội thị vệ, võ công cao cường, chàng không cần mạo hiểm vào đây thăm thiếp, có cơ hội hẵng vào.”
Thượng Quan Dũng thấy An Cẩm Tú nói sợ, liền không ngăn việc An Cẩm Tú rời giường, lại không bỏ được mà lấy ngón tay cuộn tròn tóc dài An Cẩm Tú một hồi, mới mở cửa sổ nhảy ra ngoài. An Cẩm Tú thấy Thượng Quan Dũng ra ngoài, vội đốt đèn sáng khắp cả phòng.
Thượng Quan Dũng quay đầu nhìn ánh đèn chiếu sáng căn phòng, cùng với bóng dáng mảnh khảnh in trên cửa sổ, quay người vào trong chỗ tối mà đèn không chiếu tới được.
Bên ngoài phòng Tử Uyên thấy đèn trong phòng đã sáng, biết Thượng Quan Dũng đi rồi, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng lại. Nhìn bóng ảnh tiểu thư trên cửa sổ, bóng dáng như hoạ, Tử Uyên sờ sờ mũi nhỏ của mình, âm thầm thở dài, mũi này cũng không xuất sắc như tiểu thư nhà mình.
Hàn Ước không tiếng động đến bên cạnh Tử Uyên, thấy nha đầu này dùng sức nắm mũi của mình, bỗng lên tiếng: “Ngươi làm gì vậy?”
“Mẹ ơi!” Tử Uyên bị âm thanh đột ngột vang lên bên tai hù doạ đến mức nhảy dựng lên đồng thời thét chói tai.
Lần này An Cẩm Tú không thể trong phòng giả chết, đám ám vệ trốn trong bóng tối đều chạy ra xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Phu nhân, ở đây không có chuyện gì.” Hàn Ước vội lên tiếng: “Ta nói chuyện với Tử Uyên, doạ phải nàng.”
“Tử Uyên?” An Cẩm Tú trong phòng kêu Tử Uyên.
Hàn Ước thấy Tử Uyên trừng to mắt với mình, giống như còn chưa hồi phục tinh thần, chỉ có thể vỗ vai Tử Uyên, nói: “Ngươi trả lời kìa.”
“Tử Uyên ngươi không sao chứ?” Trong phòng An Cẩm Tú lại hỏi Tử Uyên.
Tử Uyên bị Hàn Ước vỗ hoàn hồn, nói: “Không việc gì, đột nhiên Hàn đại nhân chạy ra, khiến ta giật mình.”
“Nha đầu này, thế nào lại nói chuyên với Hàn đại nhân như vậy?” Biết không có chuyện gì, An Cẩm Tú cũng yên tâm, cố ý trách cứ Tử Uyên: “Thỉnh tội với Hàn đại nhân mau.”
Tử Uyên lại trừng với Hàn Ước.
“Tử Uyên?” An Cẩm Tú thúc giục.
“Thực xin lỗi Hàn đại nhân.” Tử Uyên biết An Cẩm Tú sẽ không nổi giận với mình, chính là bây giờ làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lqd.d.i.e.n.d.a.n dù không tình nguyện nàng cũng thỉnh tội với Hàn Ước, nửa ngồi xổm thi lễ với Hàn Ước: “Nô tì không hiểu quy củ, mạo phạm Hàn đại nhân…”
“Là lời nói mạo phạm.” Trong phòng An Cẩm Tú dạy Tử Uyên nói.
“Nô tỳ có lời mạo phạm Hàn đại nhân, thật xin lỗi.”
An Cẩm Tú nghe lời nói Tử Uyên, trong phòng lắc đầu, nói: “Mong Hàn đại nhân là đại nhân đừng trách tiểu nhân, tha cho nô tỳ lần này.”
Tử Uyên trừng Hàn Ước, đây không phải là thái độ thỉnh tội, nhưng vẫn nghe lời dạy của An Cẩm Tú, nói: “Nô tỳ nói lời mạo phạm Hàn đại nhân, thỉnh Hàn đại nhân đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho nô tỳ lần này.”
Hàn Ước bị Tử Uyên trừng mắt, đang nghĩ xem nên nói thế nào, định giúp nha đầu này bỏ qua chuyện vừa rồi, liền thấy Tử Uyên vẫn luôn trừng hắn, nắm tay giơ giơ với hắn.
Đám ám vệ trong viện nhìn hai người đứng đối diện nhau, nghẹn cười đến vất vả, không nghĩ đến lão đại họ cũng có ngày bị nữ nhân lấy nắm đấm uy hiếp.
Hàn Ước nhìn nắm đấm nhỏ đưa qua đưa lại trước mặt, trong lòng đánh giá nắm đấm này có thể đánh chết được loài sâu nào, một bên hỏi nhỏ Tử Uyên: “Nếu ta nói không buông tha ngươi, ngươi phải làm sao?”
Tử Uyên biết Hàn Ước là khắc tinh của nàng và tiểu thư, chỗ nào cũng có người này, “Tiểu thư,” Tử Uyên dứt khoát nói với An Cẩm Tú đang đứng trong phòng: “Hàn đại nhân nói ngài ấy không muốn tha ta.”
“Cái gì?” Trong phòng An Cẩm Tú muốn ra cửa xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Tử Uyên này gây rối để Thượng Quan Dũng có thể an toàn thoát thân, nhưng sự việc có điểm không đúng, Hàn Ước không giống người sẽ gây sự với một nha đầu như Tử Uyên.
Một lần nữa Hàn Ước bị Tử Uyên làm cho dở khóc dở cười, phải giải thích với An Cẩm Tú phía sau cánh cửa: “Phu nhân, tiểu nhân nói giỡn với Tử Uyên, không có gì, tiểu nhân thấy đèn trong phòng phu nhân sáng nên đến xem thế nào.”
“Nha đầu này bị ta chiều hư.” An Cẩm Tú trong phòng cười một tiếng: “Hàn đại nhân đừng so đo với nàng.”
Tử Uyên trợn trắng mắt với Hàn Ước, thấy đèn sáng lại hỏi một chút, rõ ràng đây là giám thị tiểu thư nhà nàng, người này sao lại phiền toái đến vậy?
“Nếu phu nhân không có việc gì, Hàn Ước xin cáo lui.” Hàn Ước hành lễ về phía cửa phòng.
An Cẩm Tú nói: “Canh giờ không còn sớm, Hàn đại nhân cũng đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Hàn Ước nói: “Tiểu nhân cáo lui.”
Tử Uyên hừ một tiếng, người này trông chừng các nàng như trông chừng trộm, có thể nghe lời tiểu thư nhà nàng đi nghỉ ngơi sao?
Hàn Ước bước đến một bước đối diện Tử Uyên, thì thầm: “Không ai nói với ngươi, nữ hài tử trợn trắng mắt rất xấu sao?”
Tử Uyên cắn răng, nàng có thể đánh người này một cái hay không?
Hàn Ước như hiểu được tâm tư của Tử Uyên, lại nhỏ giọng nói tiếp: “Ngươi còn giơ giơ nắm đấm với ta, ngươi có luyện võ sao?”
Tử Uyên giơ tay lên, nhìn Hàn Ước dd .um-um đứng trước mặt mình, vóc dáng rất cao, so với Viên Nghĩa còn cao hơn, mặt cười xấu xa, chuyện trước mắt làm Tử Uyên do dự, nếu mình tát một cái, có thể đánh tới tên hỗn đản Hàn Ước này sao? Nếu đánh không tới thì làm sao bây giờ?
Hàn Ước thấy Tử Uyên trừng mắt cắn răng với mình, đột nhiên giơ một nắm tay đến trước mặt Tử Uyên.
Tử Uyên ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, nàng còn muốn theo tiểu thư đi vào cung báo thù huyết hận, không thể ở đây để tên hỗn đản họ Hàn này đánh chết.