Trùng Sinh Chi Độc Phi

-->Thế Tông vừa dứt một câu, Ngự thư phòng đã trở nên yên tĩnh.
An Thái sư nơm nớp lo sợ nhìn nghịch tử nhà mình, An Nguyên Chí cúi đầu, ông cũng không thấy rõ hiện giờ hắn có vẻ mặt thế nào. Lúc này đây, cho dù An Nguyên Chí nổi trận lôi đình ngay trước mặt Thế Tông, có cử chỉ đại nghịch bất đạo, người làm phụ thân như An Thái sư cũng ngăn không được. Trong lòng ông thầm niệm Bồ Tát phù hộ, bây giờ ông cũng chẳng có ai để cầu xin, chỉ đành cầu thần linh phù hộ An gia, xin đừng vì nghịch tử An Nguyên Chí này mà khiến toàn gia bị chém đầu tịch thu tài sản. (sao trảm)
Thượng Quan Dũng cũng sợ An Nguyên Chí không chịu nổi lời nói của Thế Tông, chàng lặng lẽ bước một bước sang trái, xích lại gần An Nguyên Chí một chút, chuẩn bị để khi An Nguyên Chí nổi giận lôi đình, chàng có thể đưa tay ngăn tiểu cữu tử này lại.
Cõi lòng An Nguyên Chí giống như bị dầu nấu sôi, hắn cúi đầu im lặng trong chốc lát rồi nhìn về phía Thượng Quan Dũng và nói: “Tỷ phu, huynh định kế huyền ư?" (lấy vợ mới)
Thượng Quan Dũng vội vàng lắc đầu.
Thế Tông nói: “Thượng Quan Vệ Triều ngươi vẫn không muốn tìm một nữ nhân bên cạnh mình, vì ngươi mà sinh con dưỡng cái suốt cuộc đời này hay sao?"
Thượng Quan Dũng vội vàng chắp tay nói với Thế Tông: "Thánh thượng, hiện giờ mạt tướng không có tâm tư ấy."
“Hiện giờ không có, sau này cũng sẽ có mà?" Thế Tông hỏi: “Ngươi có thể chăm sóc Nguyên Chí cả đời sao?"
An Nguyên Chí đột ngột nắm chặt cánh tay Thượng Quan Dũng, lớn tiếng nói: "Nếu tỷ phu kế huyền, đệ vẫn còn là tiểu cữu tử của huynh chứ?"
Thượng Quan Dũng cười khổ, nói với Thế Tông: “Hồi bẩm Thánh thượng, khi còn sống tiện nội (vợ thần) từng nói với mạt tướng rằng Nguyên Chí muốn tòng quân, do đó mạt tướng cần phải ở trong quân để săn sóc đệ ấy một chút."
“Cũng tốt.” Thế Tông lại nhấp một ngụm trà sâm, nói: "Có ngươi dẫn dắt, Nguyên Chí đi con đường tòng quân cũng khá một chút."
An Thái sư biết, nếu lúc này ông tiến lên nói với Thế Tông rằng ông muốn gả Tam nữ nhi An Cẩm Khúc cho Thượng Quan Dũng kế huyền (tái giá), chắc chắn Thế Tông sẽ tứ hôn ngay tại đây, hơn nữa còn cực kỳ hài lòng vì bản thân ông thức thời, nhưng An Thái sư nhiều lần muốn mở miệng lại không thể nào vượt qua được cửa ải của chính mình. Ông chỉ còn một nữ nhi ở lại bên cạnh, sau khi thực sự hiểu rõ tính tình của An Cẩm Khúc, ông có thể xác định với tính khí của nàng ta và Thượng Quan Dũng thì hai người họ không tài nào ở cùng một chỗ được, cũng rất khó để cam đoan Thượng Quan Dũng có đối xử tốt với nàng ta hay không, vì gia tộc nhà mình, ông muốn đẩy luôn An Cẩm Khúc ra ngoài hay sao?
Trái lại An Nguyên Chí vô cùng vui mừng và nói với Thế Tông rằng: "Thánh thượng đồng ý cho thảo dân theo tỷ phu tòng quân rồi ạ?"
Thế Tông đáp: “Tiền đồ của ngươi phải do Thái sư quyết định."
An Nguyên Chí không đợi phụ thân mình mở miệng nói tiếp, hắn đã cất giọng uất ức: "Phụ thân thảo dân muốn thảo dân đọc sách, không cho thảo dân tập võ tòng quân, vì chuyện này, thảo dân sẽ bị đuổi ra khỏi gia môn mất."
“Hắn dám à?” Giọng nói của Thế Tông bỗng trở nên nghiêm khắc: "Tập võ thì sao? Ai nói tập võ không bằng đọc sách?"
An Thái sư vội nói: “Thần không dám, chỉ là khuyển tử này của thần luôn làm ra những việc không đúng chuẩn mực, thần e rằng nếu hắn tòng quân cũng không lập được công lao gì."
“Ngươi không cho hắn thử, làm sao biết nhi tử ngươi ở trong quân không thể xông pha trận mạc?" Thế Tông nói với An Thái sư: "Sang năm ngươi để Nguyên Chí đi thi võ cử nhé?"
“Thảo dân không muốn ngồi ngây ngốc ở nhà." An Nguyên Chí gân cổ kêu lên một tiếng: "Thánh thượng, thảo dân muốn theo tỷ phu tòng quân."
“Ngươi câm miệng!” Nếu không phải đang ở Ngự Thư phòng, đứng trước mặt Thế Tông thì An Thái sư đã cho An Nguyên Chí một bạt tai rồi.
Thế Tông nhìn An Nguyên Chí cười nói: “Không đi thi võ cử, ngươi muốn khởi đầu bằng việc làm lính trong quân sao?" --> nếu đi thi có thể làm Tướng quân (chẳng hạn)
An Nguyên Chí gật đầu, quỳ xuống nói với Thế Tông: "Thảo dân nguyện ý làm lính."
“Ngươi là thế gia tử (con trai của nhà làm quan)." Thế Tông đưa tay về phía An Nguyên Chí, ý bảo hắn bình thân, y nói: "Có chí khí như thế là chuyện tốt, nhưng trẫm sẽ không để đệ tử thế gia vào quân doanh làm lính đâu. Như vậy đi, ngươi đến đại nội (hoàng cung) làm thị vệ, vào Ngự Lâm quân cũng được."
An Thái sư vội vàng nói với An Nguyên Chí: "Nghịch tử nhà ngươi còn không mau tạ ơn?"
An Nguyên Chí nghe xong lời ấy của Thế Tông, ban đầu hắn cũng động tâm. Ở lại bên cạnh Thế Tông, chẳng những tương lai có hy vọng mà hắn còn có thể canh giữ gần chỗ tỷ tỷ. Vừa định mở miệng tạ ơn, An Nguyên Chí bỗng nhớ đến lời dặn của An Cẩm Tú, nàng dặn hắn cố gắng theo Thượng Quan Dũng tòng quân, do đó câu nói tạ ơn đã bị hắn nuốt lại vào miệng.
Thế Tông hỏi: “Nguyên Chí ngươi vẫn không nguyện ý ư?”
An Nguyên Chí ngẩng đầu nhìn Thế Tông, ở lại bên cạnh người này, cả đời hắn sẽ bị y kiềm chế, vậy thì còn nói gì đến chuyện báo thù chứ? "Thánh thượng." Sau khi một loạt ý niệm thay phiên nhau chạy qua đầu, An Nguyên Chí mới bẩm với Thế Tông rằng: "Thần muốn giết địch báo quốc, nếu ở lại đại nội và Ngự Lâm quân, thần không tài nào giúp thánh thượng giữ gìn đất đai, mở mang biên thùy được."
“Ngươi là thứ hồ đồ!” An Thái sư tức giận đến mức muốn giậm chân.
Thế Tông hỏi Thượng Quan Dũng: “Vệ Triều ngươi nói xem? Nguyên Chí theo ngươi tòng quân tốt hơn hay ở lại đại nội tốt hơn?"
“Tỷ phu.” An Nguyên Chí kéo ống tay áo Thượng Quan Dũng rồi đong đưa nó, bày ra vẻ mặt đáng thương, nhất định phải vẫy đuôi về phía Thượng Quan Dũng.
“Mạt tướng,” Thượng Quan Dũng nhìn Thế Tông


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui