Thượng Quan Dũng vốn chỉ nghe nói đại tộc An thị một nhà phú quý, An Cẩm Tú hẳn là lớn lên trong nhung lụa gấm vóc, ăn sung mặc sướng, có ngờ
đâu thê tử tương lai của hắn lại bị người của An phủ mắng là thứ nô tài
hèn kém, thậm chí còn bị đích tiểu thư đánh một bạt tai. “Hỗn xược!” Hắn cố gắng kiềm chế sự nhẫn nại, cúi đầu mắng một câu.
Thế Tông
nghe được tiếng mắng chửi của Thượng Quan Dũng thì chỉ thở dài một hơi,
nói, “Ngươi là phu quân tương lai của nàng, sau này đối tốt với nàng một chút.”
"Thần tuân chỉ”, Thượng Quan Dũng đáp lại.
Thế
Tông lắc đầu. Nữ nhân trong viện đang lau nước mắt, khiến người ta có
cảm giác như hoa lê đẫm mưa. “Đi thôi,” Thế Tông nói với mọi người, “Coi màn kịch này đủ rồi.”
An Thái sư mất hết thể diện, tức giận gần chết, mắt thấy Thế Tông xoay người bỏ đi, ông ta lập tức chạy tới, cúi
chào Hoàng đế, hô một tiếng, “Thánh thượng!”
Thế Tông lạnh lùng nói: "Hôm nay, ngươi quả là đã phá hư tâm tình của trẫm.”
An Thái sư khom lưng càng thấp. Hôm nay, Thế Tông ngự giá đến phủ, vốn là
vinh quang rất lớn dành cho An thị, ông ta thậm chí còn gọi con rể tương lai là Thượng Quan Dũng cùng đi theo để hắn có cơ hội gặp gỡ thiên
nhan. Nào ngờ đâu, trong nội viện lại xảy ra chuyện như vậy, lại khiến
đương kim thánh thượng tận mắt nhìn thấy gà chó không yên, để con rể
tương lai thấy thê tử chưa qua cửa của mình chịu nhục nhã, việc này phải làm sao mới xong đây?
"Đích thứ khác biệt,” Thế Tông lại nói, "Nhưng tiểu nữ vô tội, tại sao phải bức bách nàng ấy?”
"Thần biết tội, " An Thái sư vội nhận sai.
Thế Tông lại nhìn qua An Cẩm Tú trong viện. Giai nhân Cẩm Tú, An Nhị Tiểu thư quả là rất xứng với khuê danh này.
An Thái sư lén nhìn ánh mắt Thế Tông, lại quay đầu sang hướng hắn đang
nhìn, trong lòng chợt động. Thế Tông là Hoàng đế, năm xưa từng ở lại
biên quan, trời sinh tính tình lãnh khốc nhưng lại yêu thích sắc đẹp.
Dung nhan của An Cẩm Tú như vậy... An Thái sư cúi thấp đầu. Cẩm Tú đã
định hôn sự, bây giờ có nói gì cũng đã muộn. Cho dù Thế Tông ham mê cái
đẹp cũng không thể làm ra chuyện đoạt thê của thần.
"Trẫm rất
thích mẫu thêu Hương sen dưới ánh trăng này. Rất đẹp, thưởng.” Thế Tông
thu lại ánh mắt đang nhìn giai nhân, tùy ý nói một câu.
Đại thái giám theo hầu hắn lập tức đáp lại, "Nô tài tuân chỉ."
Thế Tông xoay người rời đi. Thấy Thượng Quan Dũng sắc mặt xanh mét đứng ở
một bên, hắn chỉ đành lắc đầu một cái, sau đó đi khỏi.
"Tỷ, bọn họ đi rồi, " An Nguyên Chí đứng ở ngoài cửa viện, thấy mọi người đều đi hết rồi mới nhỏ giọng gọi An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú ngẩng đầu. Tuy không nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Dũng,
nhưng từ một khắc được sống lại kia, nàng vẫn giữ nét thanh xuân của
thời thiếu nữ, ước mộng lang quân, mặt đỏ tim đập. Nếu không phải vướng
vào mấy lễ nghi thế tục, nàng hận không thể lập tức chạy đến bên người
thương để nhìn một cái. Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Thượng Quan Dũng liếc mắt một cái, An Cẩm Tú liền trông lại. Bất thình lình, cả người
nàng cứng đờ cả ra, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.
Ngũ
hoàng tử Bạch Thừa Trạch nhăn mày. Hắn từng gặp nàng ở Đông cung Thái tử một lần, từng cùng nàng trao đổi thư tình, thậm chí còn âm thầm điều
tra, An Cẩm Tú không phải là người kiêu ngạo ở An phủ sao, là do hắn
điều tra sai à? Thấy dáng vẻ hôm nay của nàng, Bạch Thừa Trạch âm thầm
tính kế, định dùng vẻ mặt để an ủi nàng, nào ngờ nàng lại cúi đầu, xoay
người rời đi.
"Thừa Trạch, sao còn không đi?" Thế Tông dừng bước lại, hỏi đứa con trai thứ năm vốn đi sau lưng mình.
Thế Tông đã nghe mẫu phi Thẩm thị của Bạch Thừa Trạch thổi gió bên gối, đứa con trai này đã từng gặp An Cẩm Tú ở Đông cung của Thái tử, thậm chí
còn động lòng với người ta. Thế Tông cũng chưa nói con mình điều gì cả,
dẫu sao thì An Cẩm Tú đã có hôn ước rồi, nhiều lời chẳng được lợi ích
gì. Huống hồ, cứ để nó qua lại với An thị, không chừng còn là chuyện
tốt. “Hồi cung,” hắn lên tiếng.
Ngũ Hoàng tử ngẫu nhiên gặp mặt
An Cẩm Tú ở Đông cung, chuyện đó đã không còn là bí mật ở Thuận Triều
nữa, ngay cả hoàng thất cũng chẳng thể ngăn cản. Bá quan văn võ biết rõ
khúc mắc giữa Hoàng đế, Hoàng tử, An Thái sư, Thượng Quan Dũng, do đó mà mặc kệ, làm người mù kẻ điếc cho xong.
Quân thần đã đi xa, bầu không khí vẫn cứ nặng nê như vậy, không ai dám thở ra, cũng chẳng có kẻ nào dám lên tiếng.
Một ma ma quản sự trong phủ chạy chầm chậm đến, nói nhỏ vào tai Tần thị,
“Phu nhân, Tướng quốc Phu nhân hồi phủ rồi, bà ấy nói hôm nay trong phủ
chúng ta có khách quý, do đó đành về trước một bước, dịp khác lại mời
Phu nhân sang đó chơi.”
Từng câu từng chữ cứ như từng cái bạt
tai giáng vào mặt Tần thị. Cái gì mà dịp khác mời sang đó chơi? Tần thị
tin chắc những chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành trong ngày mai. Vốn dĩ là một phụ nhân tâm cơ, bây giờ
đầu óc bà ta lại trở nên trống rỗng, việc này phải kết thúc như thế nào
đây? Bà ta xưng vương nhiều năm trong phủ, lúc này không đưa ra được chủ ý nào.
An Cẩm Khúc nhìn mẫu thân, sau đó lại nhìn tỷ đệ An Cẩm
Tú rồi quay sang đám hạ nhân của phủ. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, nàng ta
đột nhiên nằm lăn ra đất rồi khóc lớn. Một Tiểu thư được nuông chiều của An phủ, hòn ngọc quý trong tay phụ thân, nàng ta có bao giờ mất mặt đến mức này đâu?
An Nguyên Chí đứng thẳng lưng, chắn trước mặt tỷ
tỷ. Thiếu niên chưa trưởng thành, thân hình đơn bạc, thế mà đã biết phải bảo vệ tỷ tỷ ruột rồi. Hắn thậm chí còn âm thầm tính toán, nếu đích mẫu còn sai người đến đánh tỷ đệ bọn hắn, hắn nên bảo vệ tỷ tỷ ra sao, chạy đi hay ở lại sống mái một trận với đám hạ nhân? Dù sao thì mọi chuyện
đã ồn ào đến mức này, ầm ĩ thêm một chút nữa cũng có gì đâu?
An
Cẩm Tú làm sao mà không hiểu tâm ý của đệ đệ chứ? Nàng thở dài. Mấy ngày nay, nàng mới chăm sóc đệ đệ một chút, vậy mà hắn đã đối đãi nàng tốt
như vậy, nàng càng cảm thấy kiếp trước mình quá mù quáng, sống mà không
biết phân biệt người tốt người xấu.
An Thái Sư tiễn Thế Tông
Hoàng đế đến cửa phủ, định bụng đi theo cùng, nào ngờ Thế Tông lại nói
ông ta, “Ngươi về phủ, lo mà xử lý chuyện nhà đi. Tề gia mới có thể trị
quốc. An Tầm Dương, từ trước tới nay, An thị luôn là thế tộc có quy củ
chặt chẽ, tại sao lọt vào tay ngươi lại thành ra như vậy?”
Thế
Tông nói rất lớn tiếng, mắng An Thái sư trước mặt mọi người, gia phong
bất chính, không có khả năng trị thê tử. Việc nhà xử lý không xong,
ngươi còn dám đòi giúp trẫm trị thiên hạ này à?
An Thái Sư bị Thế Tông mắng đến mức đỏ cả mặt, chỉ còn biết quỳ xuống đất, liên tục nói rằng thần có tội.
"Thánh thượng," Thượng Quan Dũng từ phía sau bước tới, quỳ xuống trước mặt Thế Tông.
"Ngươi muốn nói điều gì?” Thế Tông hỏi Thượng Quan Dũng.
"Thần muốn xin ý chỉ của Thánh thượng, cưới An Nhị Tiểu thư về phủ.” Thượng Quan Dũng nói.
An Thái Sư xém chút nữa đã té xỉu. Con rể của ông ta không thèm nể mặt!
Hắn nói như vậy, chẳng phải là đang lo lắng cho thê tử chưa qua cửa của
mình, muốn thành hôn sớm, giúp nàng thoát ly khổ ải của An phủ hay sao?
Bá quan văn võ im lặng, bọn họ không ngờ có một ngày, An Thái sư lại chật
vật như vậy. Đám đại thần giao hảo cùng ông ta thì sốt ruột, đám đại
thần đối đầu với ông ta thì vui sướng vô cùng khi người gặp họa.