"Ta...." Lần đầu tiên Thượng Quan Dũng nhìn thê tử gần đến vậy, cô gái đẹp như
tranh kia có đúng thật là nàng dâu của chàng không thế? Thượng Quan Dũng bất chợt nghi ngờ mình đang nằm mơ, "Em đẹp còn hơn cả tiên nữ ấy."
Không biết tại sao, Thượng Quan Dũng lại nói với An Cẩm Tú như thế.
Đêm tân hôn không được khóc, nhưng hốc mắt An Cẩm Tú vẫn ẩm ướt, nàng đẹp còn hơn cả tiên nữ ấy, kiếp trước chàng cũng nói với nàng lời này, nhưng khi đó nàng chỉ cảm
thấy chàng tầm thường vô lễ, nào có bùi ngùi như hôm nay? Dù đã quyết
định sẽ không nghĩ tới nữa, nhưng vẫn không làm chủ được trái tim. Nếu
kiếp trước nàng biết tiếc phúc, nam nhân này sẽ đặt nàng trong lòng bàn
tay che chở cả đời, dù cho khi ấy bị Bạch Thừa Trạch lấy nữ nhi uy hiếp, mặc kệ nàng đã là độc phụ bị cả thiên hạ phỉ nhổ, nam nhân này cũng
từng nỗ lực đưa nàng tới biên quan chăm sóc.
"Sao lại khóc rồi?"
Thượng Quan Dũng thấy nước mắt của An Cẩm Tú, cuống cuồng lên, vươn tay
định lau những hạt trân châu tuôn ào ào, lại cảm thấy mình đường đột
giai nhân, không dám thực hiện, chỉ gấp gáp hỏi liên tục: "Vì ta nói sai ư? Hay là nàng không thoải mái? Ta đi gọi đại phu nhé? Sao lại khóc?"
An Cẩm Tú nâng tay tự lau nước mắt, ngẩng đầu cười với Thượng Quan Dũng: "Tướng công, chàng không uống rượu giao bôi với em à?"
Nàng ấy gọi ta là tướng công, tướng công! Thượng Quan Dũng cứng ngắc người, xoay lưng lấy rượu trên bàn, không ngờ đều đụng đổ hết ghế tròn ở xung quanh.
An Cẩm Tú muốn đứng dậy, nhưng nàng đã ngồi trên giường nguyên ngày, tay
chân sớm chết lặng hết cả, vừa đứng lên thì lệch người, nhìn như sắp
ngã.
Cẩn thận!" Thượng Quan Dũng vốn định dựng lại ghế, thấy An
Cẩm Tú sắp ngã xuống đất, vội bỏ mặc mấy cái ghế chỏng chơ trên đất, ôm
An Cẩm Tú vào trong lòng.
Vòng ôm ấm áp mang theo hương rượu
nồng, An Cẩm Tú nghiêng mặt nhìn Thượng Quan Dũng, gò má ửng đỏ, lại khẽ gọi Thượng Quan Dũng một tiếng: "Tướng công."
Huân hương nhàn nhạt như có như không tràn ngập trong không khí, xa lạ những lại khiến tim chàng xao xuyến.
Chén rượu cạn bị chủ nhân tùy ý ném xuống giường, ánh đèn cũng bị nam nhân
nào đó dùng một chưởng gió tắt ngúm, màn buông xuống, nhưng vẫn có thể
nương theo ánh trăng nhìn thấy người trên giường.
"Phòng này nhỏ
quá." Dưới thân Thượng Quan Dũng đã cứng như sắt, nhưng chàng vẫn kìm
nén trò chuyện với An Cẩm Tú: "Sau này ta sẽ để em ở trong căn phòng lớn hơn, đảm bảo sẽ không khác gì phủ Thái sư."
An Cẩm Tú cười nói: "Em thích ở đây, sau này Tú các trong phủ Thái sư chẳng còn liên can gì tới em nữa."
Trong lòng Thượng Quan Dũng ấm áp, yên lặng nhìn An Cẩm Tú một lát, rồi lấy
một dây tơ hồng dưới gối đưa cho nàng, nói: "Vật này cho em, hiện giờ ta không có nhiều tiền, đây là dây nhân duyên ta cầu trong miếu Nguyệt
lão, sau này..." Thượng Quan Dũng dừng một chút mới nói tiếp: "Sau này
nhất định ta sẽ đền cho em một vật đính ước ra dáng."
An Cẩm Tú
thấy dây tơ hồng này lại xót xa trong lòng, kiếp trước, chàng cũng đưa
vật ấy, nàng tiện tay ném xuống giường, lại thấy chàng tự tay thiêu hủy
nó trong ngọn lửa ở Vọng Hương đài dưới hoàng tuyền, nếu không có Vọng
Hương đại, nàng còn chẳng biết nam nhân này luôn cất giữ dây tơ hồng ấy. Một nam nhân to lớn, lại chạy đến miếu Nguyệt Lão xin dây tơ hồng,
chẳng biết đã bị bao người cười chê trên đường, "Cảm ơn chàng." An Cẩm
Tú giữ chặt dây tơ hồng, nghiêm túc nói với Thượng Quan Dũng: "Em rất
thích."
Ở thời Kỳ Thuận, vào đêm tân hôn, trượng phu phải đưa vật đính ước cho thê tử, vì hôn sự lần này Thượng Quan Dũng đã hao toàn bộ
ngâng lượng, nên không còn tiền mua vật được các cô gái ưa chuộng như
vòng ngọc hay trang sức vàng bạc. Chàng đành tới miếu Nguyệt Lão xin dây nhân duyên, mặc dù không đáng tiền, nhưng lại có một phần thật lòng của chàng. Nghe An Cẩm Tú bảo thích, Thượng Quan Dũng cười cong cả mày, lộ
ra hàm răng trắng bóc, "Nàng dâu, Cẩm Tú, ta cũng thích em."
An Cẩm Tú lí nhí "vâng" một tiếng, nàng cũng thích chàng, chỉ là da mặt vẫn chưa đủ dày để nói thẳng ra miệng.
Ngón tay Thượng Quan Dũng lướt trên mặt An Cẩm Tú, chàng còn chưa từng chạm
vào làn da trắng mín như thế, y như gấm vóc thượng đẳng, Thượng Quan
Dũng cảm thấy như có ai đó thả một mồi lửa lên người mình, khiến hắn khó chịu vì nóng cháy.
An Cẩm Tú đưa tay sờ trán Thượng Quan Dũng,
mới chỉ trong chốc lát, tướng công nàng đã mướt mồ hôi, điều này khiến
An Cẩm Tú hơi đau lòng.
Cái tay lành lạnh đặt trên trán nhẹ nhàng lau một chút, đầu Thượng Quan Dũng "choang" một tiếng như có gì bị vỡ.
Bàn tay thô dừng trước ngực An Cẩm Tú, Thượng Quan Dũng khàn giọng nói
với An Cẩm Tú: "Cẩm Tú, ta muốn em."
Lại một tiếng "vâng" bé hơn
cả tiếng muỗi vo ve, nhưng nó lại là chìa khóa quan trọng để mở ra cánh
cửa giam cầm Thượng Quan Dũng.
Lần đầu tiên cởi quần áo cho nữ
nhân, Thượng Quan Dũng quả thực chẳng biết đâu mà lần, An Cẩm Tú chỉ mặc áo ngực hai dây nhưng chàng cởi mãi vẫn chưa xong. Trong cơn nóng vội,
Thượng Quan Dũng dùng lực "xoạt" một cái, áo ngực mỏng manh liền thảnh
hai mảnh như dây của nó.
"A!" An Cẩm Tú hoảng sợ hét, vội lấy tay che cảnh xuân trước ngực theo bản năng.
"Đừng!" Thượng Quan Dũng kêu, đè hai tay An Cẩm Tú lại, chẳng cần thầy dạy cũng tự biết, cúi đầu ngậm hai cái "bánh bao" trắng trằng mềm mềm, sau khi
được mút mát, hai hạt anh đào hồng nhuận chuyển sang màu đỏ tươi.
An Cẩm Tú vặn người trên giường, muốn mượn lực tránh khỏi sự tấn công của
Thượng Quan Dũng, nào ngờ xiêm áo dưới người cũng bị nam nhân này dùng
lực xé sạch.
"Cẩm Tú." Lúc này, mắt Thượng Quan Dũng đỏ rực, lại vẫn không quên an ủi nàng: "Em đừng sợ."
An Cẩm Tú trốn tránh ánh mắt nóng rực có thể thiêu đốt nàng tan chảy, thấp giọng nói: "Chàng không thoát y sao?"
Y phục của Thượng Quan Dũng được cởi ra chỉ trong một cái chớp mắt, cơ
thể rắn chắc nửa quỳ trên giường, giống như ngọn núi nhỏ. An Cẩm Tú liếc trộm một cái, liền dời mắt, nghĩ cũng thấy thật buồn cười, rõ ràng họ
là đôi phu thê, hoan ái cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng không biết vì sao, nàng lại không dám nhìn cơ thể trước mắt mình.
Hai chân
bị tách ra, rồi bị chàng quấn quanh hông, An Cẩm Tú xoay đầu sang chỗ
khác, không dám nhìn thẳng mặt Thượng Quan Dũng. Có chút e lệ, lại có
chút chờ mong, thậm chí còn cảm thấy may mắn, đời này thân thể này sạch
sẽ, thậm chí lòng cũng không một vết nhơ.
Thượng Quan Dũng nhìn mật hoa mở rộng trước mặt mình, cổ họng trượt xuống liên tục, vươn tay dò xét.
"Ưm." An Cẩm Tú khẽ rên, lại vặn người hòng chạy trốn, nào ngờ chẳng những
trốn không thoát, thậm chí còn tự dâng mình đánh tới "thương bạc" đã sớm đứng thẳng của Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng buồn bực rên
một tiếng, trong tay nhiều hơn một cái hộp nhỏ, nói với An Cẩm Tú: "Đừng sợ, ta sẽ không làm em đau."
An Cẩm Tú ngửi thấy hương hoa vấn vương đâu đó, chỉ là mùi hoa này rất nhạt, nàng không nhận ra đây là loại hoa gì.
"Bôi cái này rồi sẽ không đau." Thượng Quan Dũng lấy tay chạm vao dầu cao, "Em đừng sợ."
Thì ra là dầu cao, An Cẩm Tú thế mới nhớ, trong đêm tân hôn kiếp trước,
Thượng Quan Dũng cũng dùng gì đó. Chỉ là, An Cẩm Tú hơi cau mày, hỏi
Thượng Quan Dũng: "Là vật trong quân ạ?"
Thượng Quan Dũng gật
đầu, trước khi chàng vào phòng, hai lão ca trong quân đưa thứ này cho
mình. Theo lời hai lão ca, thì chàng là hán tử không chu đáo trong quân, An Cẩm Tú thì là một tiểu nữ xinh xắn lanh lợi, nếu thiếu dầu cao, thì
"thương" của mình chưa chắc đã vào được "động hoa". Bôi loạn xạ lên đồ
vật của mình xong, Thượng Quan Dũng dè dặt vẽ loạn cho An Cẩm Tú, nín
thở đưa một ngón tay vào dò xét, sau đó Thượng Quan Dũng phát hiện có
cái gì đó xoắn ngón tay mình chặt chẽ, thậm chí khiến chàng hơi đau.
Sắc đỏ lan tràn trên khuôn mặt An Cẩm Tú, cảm thấy ngón tay nọ tìm kiếm vào trong chỗ sâu, An Cẩm Tú hô một tiếng: "Đừng!"
Xấu hổ vô lực kêu một tiếng, khiến lí trí Thượng Quan Dũng mất sạch, chỉ
hành đồng theo bản năng, dường như chàng đã quay lại sa trường thuộc về
mình, dưới thân là mảnh đất chàng phải chinh phạt, sau khi ra sức đi
vào, Thượng Quan Dũng cảm nhận mình đã đến một nơi ấm áp lại khít khao.
An Cẩm Tú thét lên, nàng đã hết sức thả lỏng, nhưng vẫn cảm thấy đau như cắt.
An Cẩm Tú hét chói tai, khiến Thượng Quan Dũng không dám động đậy tiếp, tư vị chìm trong ôn nhu hương, lại không thể động đậy rất khó chịu, nhưng
Thượng Quan Dũng vẫn trầm giọng hỏi An Cẩm Tú: "Có phải đau lắm không?"
An Cẩm Tú không nói gì, chỉ lấy chân cọ xát hông Thượng Quan Dũng.
Hoan ái là bản năng của con người, giờ phút này Thượng Quan Dũng chẳng cần
ai dạy chàng phải làm thế nào, nghe theo bản năng nguyên thủy của cơ
thể, chàng bắt đầu chuyển động trong người An Cẩm Tú. Theo động tác ngày một mãnh liệt của Thượng Quan Dũng, tiếng rên ri đứt quãng tràn ra
miệng An Cẩm Tú, âm thanh ấy rất bé, lại chẳng khác gì cuồng phong cuốn
qua suy nghĩ của Thượng Quan Dũng, quét sạch vài phần lí trí còn sót
lại.
Vui sướng đỉnh điểm lan từ đỉnh đầu đến khắp người, An Cẩm
Tú lại hét chói tai, người run lẩy bẩy xụi lơ dưới thân Thượng Quan
Dũng, mãi lâu sau vẫn không tài nào hoàn hồn.
"Thương bạc" bị
huyệt hoa co rút nhanh đến nỗi khó động đậy, gầm một tiếng, Thượng Quan
Dũng lại gần trên người An Cẩm Tú, mặt đối mặt, mồ hôi giao hòa, những
tiếng hít thở hỗn độn bên tai, không biết là của ai cũng chẳng có ai đi
phân biệt, Thượng Quan Dũng ngô nghê che môi An Cẩm Tú lại, không biết
qua bao lâu, đến khi An Cẩm Tú hé miệng, Thượng Quan tướng quân mới biết thế nào là hôn sâu.
Dưới thân đã ướt đẫm nước, nhưng vật trong
cơ thể vẫn cứng như sắt, An Cẩm Tú đẩy đẩy Thượng Quan Dũng trên người,
dù một khắc giá ngàn vàng, nàng cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Thượng
Quan Dũng lại hiểu sai ý thê tử, coi cái đẩy của nàng là lời thúc giục
vô thanh, tức thời lại ra sức chuyển động trên người An cẩm Tú.
Đau đớn đã sớm qua tự bao giờ, An Cẩm Tú chỉ cảm thấy thoải mái chưa bao
giờ có, thân là nữ tử dè dặt, nhưng dưới mỗi lần thúc vào như cuồng
phong bão lũ của Thượng Quan Dũng, tất cả đều bị An Cẩm Tú ném ra sau
đầu. "Tướng quân, tha cho em đi, em chịu không nổi, tướng quân..." Tiếng cầu xin tha thứ của An Cẩm Tú bị nát vụn bởi sung sướng, mỗi tiếng đều
ôm trọn hồn phách của Thượng quan Dũng.
"Thật tốt." Thượng Quan Dũng gầm nhẹ, huyệt hoa lại co rút, cuối cùng thứ đó cũng mềm đi rồi trượt ra ngoài.
An Cẩm Tú nức nở, mắt phiếm nước, đáng thương nhìn trượng phu uy phong nằm trên người mình.
Có ai như ta hơm? Dũng Dũng nhà mình đáng yêu chết mất aaa