“Tiểu thúc?” An Cẩm Tú đi đến trước mặt Thượng Quan Duệ, âm thanh khóc
lóc của Thượng Quan Duệ làm toàn thân nàng rét run, lúc này trong lòng
An Cẩm Tú thậm chí còn cầu Thượng Quan Duệ có thể nói với nàng một câu,
trong nhà mọi việc đều tốt, hắn chỉ là tới đón nàng.
Ở chân trời vang lên một tiếng sấm, liền sau đó chính là một đám sấm sét ầm ầm. Từ
trên không trung hiện lên một tia chớp ngoằn nghèo, ánh sáng chỉ lóe lên một chút nhưng đủ để cho ba người đối diện có thể nhìn thấy rõ bộ dạng
của đối phương.
Thượng Quan Duệ thấy được An Cẩm Tú đầu tóc tán loạn, An Cẩm Tú thấy được Thượng Quan Duệ mình đầy thương tích.
Trong lúc hai tiểu bối còn mãi ngây người, Tú di nương ngược lại có vẻ trấn
tĩnh, mở miệng nói: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nào, nơi này vốn
không phải là chỗ để chuyện trò.”
An Cẩm Tú mờ mịt nhìn xung quanh, phía trước là rừng núi, phía sau là am ni cô, nàng có thể đi tìm địa phương an toàn ở đâu?
Tú di nương kéo An Cẩm Tú bước đi, nói: “Các người đi theo ta.”
“Không thể quay về,” An Cẩm Tú lắc đầu với Tú di nương: “Trước tiên chúng ta rời khỏi đây đã.”
“Vết thương trên người hắn không thể không xử lý.” Lúc này Tú di nương trở nên mạnh mẽ lôi kéo An Cẩm Tú đi về phía am ni cô.
Thượng Quan Duệ đi theo sau lưng An Cẩm Tú, hắn không rõ Tú
di nương là ai, nhưng nhìn thấy An Cẩm Tú còn sống, trái tim Thượng Quan Duệ trải qua một trận kinh hoàng lúc này mới thoáng bình tâm lại một
ít.
Tú di nương dẫn An Cẩm Tú và Thượng Quan Duệ vào trong cửa
hông của một căn phòng nhỏ có người ngây ngô đứng trông cửa, hỏi Thượng
Quan Duệ: “Thượng Quan thiếu gia, người của người bị cái gì làm cho bị
thương?”
Thượng Quan Duệ nói: “Ngươi là ai?”
An Cẩm Tú vội đáp: “Tiểu thúc, bà là thân mẫu của ta.”
Giọng điệu của Thượng Quan Duệ lúc này mới trở nên hòa hoãn, gọi Tú di nương một tiếng bá mẫu.
Tú di nương trả lời tiếng gọi của Thượng Quan Ninh, hỏi lại lần nữa:
“Thượng Quan thiếu gia, người của người bị cái gì làm cho bị thương?”
“Đao chém, còn có phỏng.” Thượng Quan Duệ trả lời.
Tú di nương nói với An Cẩm Tú: “Ta đi tìm một ít thuốc trị thương lại đây, các người nói chuyện đi.” Nói xong câu này, không đợi An Cẩm Tú trả
lời, Tú di nương liền chạy ra ngoài. Bà biết Thượng Quan gia nhất định
đã xảy ra chuyện, chỉ là Tú di nương không muốn biết đó là chuyện gì. Bà chịu không nổi, qua chuyện hôm nay vừa xảy ra, Tú di nương đã không thể tiếp thu bất kỳ tin dữ nào khác.
Trong căn phòng nhỏ, ngọn nến
trên bàn gỗ đã được khêu lên, An Cẩm Tú nhìn Thượng Quan Duệ, muốn nói
chuyện nhưng trong cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.
Thượng Quan Duệ thấy An Cẩm Tú tuy chật vật nhưng không hề bị thương, bây giờ mới gọi An Cẩm Tú một tiếng: “Đại tẩu.”
“Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?” An Cẩm Tú lắp bắp hỏi Thượng Quan Duệ.
Thượng Quan Duệ luôn cảm thấy bản thân mình là một nam tử hán, thời điểm
Thượng Quan Dũng không có nhà, hắn phải là người chăm sóc gia đình bọn
họ. Nhưng khi khoảnh khắc đối mặt với An Cẩm Tú, Thượng Quan Duệ đột
nhiên giống như một đứa trẻ bị kinh hoàng và ủy khuất, nghẹn ngào một
tiếng liền khóc lên.
An Cẩm Tú đi vài bước đến trước mặt Thượng
Quan Duệ, đôi tay vịn đầu vai Thượng Quan Duệ, nói: “Tiểu thúc, cuối
cùng trong nhà đã xảy ra chuyện gì, thúc mau nói cho ta biết đi. Bình An đâu? Tiểu cô đâu? Bọn họ ở đâu?”
Thượng Quan Duệ nghĩ đến thi
thể Thượng Quan Ninh vùi chôn trong đống lửa, nghĩ đến chính mình còn
chưa nhìn thấy thi thể Bình An, khi đi trên đường còn cố gắng kiên
cường, bây giờ rốt cuộc tinh thần sụp đổ, cái gì nam nữ đại phòng,
Thượng Quan Duệ đã không còn nhớ đến, tựa đầu lên vai An Cẩm Tú khóc
rống, “Không còn.” Thượng Quan Duệ khóc rống với An Cẩm Tú: “Bọn họ đã
không còn nữa rồi.”
An Cẩm Tú ngơ ngác: “Không còn? Bọn họ còn có thể đi đâu được chứ?”
Thượng Quan Duệ nức nở: “Đã chết, buổi tối hôm nay có người, có người vọt vào
nhà, đem….” Thượng Quan Duệ nói đến đây, tức tưởi không nói
nên lời.
“Đem cái gì?” An Cẩm Tú lại hỏi tiếp: “Tiểu thúc, thúc mau nói rõ với ta, Bình An và tiểu cô bị làm sao?”
“Đã chết, bị người ta giết.” Thượng Quan Duệ nói: “Một đám người xông vào nhà, giết tất cả mọi người trong nhà.”
Trời đất quay cuồng, trước mặt An Cẩm Tú tối sầm, lệ lập tức rơi đầy mặt,
rồi lại cảm thấy đây có lẽ là một giấc mộng của nàng. Nàng rõ ràng đang
nuôi nhi tử trong nhà, chăm sóc tiểu thúc và tiểu cô, chờ trượng phu
Thượng Quan Dũng viễn chinh trở về, thế nào mà tự nhiên lại trở thành
đích tỷ hãm hại nàng, một đám người xông vào nhà, giết đi nhi tử và tiểu cô? Sao có thể xảy ra việc này? “Sao cơn mộng này chưa tỉnh lại?” An
Cẩm Tú khóc lóc thảm thiết với Thượng Quan Duệ: “Giấc mộng của ta hôm
nay sao lâu như vậy vẫn còn chưa tỉnh nữa?”
Thượng Quan Duệ thấy
An Cẩm Tú ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt xám như tro tàn, sợ đến mức vội lắc mạnh vai An Cẩm Tú: “Đại tẩu, đại tẩu, tẩu đừng làm ta sợ.”
“Ta
sao vẫn còn mơ thấy tiểu thúc ở đây?” An Cẩm Tú vươn tay sờ sờ mặt
Thượng Quan Duệ, trên mặt ướt nhem, không biết là nước mắt hay nước mưa, “Ngươi khóc?” An Cẩm Tú hỏi Thượng Quan Duệ: “Sao ngươi lại khóc?”
“Chết rồi, Bình An và Ninh nhi đều chết rồi.” Thượng Quan Duệ không dám lớn
tiếng kêu to tại am ni cô, chỉ có thể nhỏ giọng không ngừng nói với An
Cẩm Tú: “Không phải mộng, là thật, bọn họ đã chết.”
“Ta không
tin!” An Cẩm Tú nghe lời nói của Thượng Quan Duệ lộn xộn, nghe xong nửa
ngày, bất ngờ đem Thượng Quan Duệ đẩy ra, nói: “Thi thể bọn họ? Sống
phải thấy người, chết phải thấy xác. Mấy người nói bọn họ đã chết, thi
thể của họ đâu?”
“Đám người kia trước giết người sau phóng hỏa,
đại tẩu, chúng ta bây giờ không có nhà, phòng ốc trong ngõ nhỏ kia không biết còn dư lại được mấy gian.”Giết người xong còn phóng hỏa? An Cẩm Tú ngã ngồi trên chiếc ghế phía sau.
“Tẩu nhìn vết thương trên người đệ đi,” Thượng Quan Duệ buộc An Cẩm Tú ngẩng đầu nhìn hắn, “Nhìn đệ đi, đây là giấc mộng ư?”
“Chết rồi.” An Cẩm Tú lẩm bẩm hai chữ này, rồi che mặt khóc nức nở.
Thượng Quan Duệ ngơ ngác nhìn An Cẩm Tú khóc, tiếng khóc của nàng không lớn
chỉ giống như tiếng nghẹn ngào. “Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Thượng
Quan Duệ dường như vừa tự lẩm bẩm vừa an ủi An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú bỏ hai tay che mặt xuống, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Duệ, ánh mắt lạnh băng.
Thượng Quan Duệ giật mình lùi lại một bước, trong lòng đoán, đại tẩu của hắn có lẽ điên rồi.
Đầu óc của An Cẩm Tú sau khi khóc lóc một hồi, mặc kệ chủ nhân có tự nguyện không, tự nó sẽ chuyển động suy nghĩ của mình. Hoàng đế coi trọng An
Cẩm Tú nàng, cho nền vì muốn tặng cho hoàng đế một niềm vui, hôm nay An
Cẩm Nhan đã an bày tại am ni cô này một vở diễn, nói nàng ta muốn gặp
thân mẫu mình, thật ra là muốn đưa nàng lên long sàng hoàng đế. Sau đó
thì sao? An Cẩm Tú nghĩ nếu mình là An Cẩm Nhan sẽ làm như thế nào?
Hoàng đế sẽ không gian dâm thần thê, nên sau khi Thế Tông cảm thấy thỏa
mãn, An Cẩm Tú không cần phải sống tiếp, di3nd4nl3quyd0n người nhà của
nàng cũng phải chết chung. Là An Cẩm Nhan sao? Nữ nhân này tàn nhẫn đến
vậy?
“Đại tẩu,” Thượng Quan Duệ bước lên phía trước vài bước, chịu đựng cơn đau, ngồi xổm trước mặt An Cẩm Tú.
“Là ai?” An Cẩm Tú hỏi: “Là ai giết Bình An và tiểu cô?”
Thượng Quan Duệ đưa thiết bài mà mình nhặt được cho An Cẩm Tú xem, quần áo
trên người hắn bị cháy đến không thể che đủ bản thân nhưng khi trên
đường một mạch chạy tìm An Cẩm Tú, Thượng Quan Duệ không hề vứt bỏ thiết bài này.
An Cẩm Tú mạnh mẽ mà xoa nhẹ đôi mắt, nương theo ánh nến nhìn thiết bài, trên mặt thiết bài chỉ có một chữ “Hạng”.
“Người họ Hạng nào lại muốn giết chúng ta?” Thượng Quan Duệ hỏi An Cẩm Tú.
Người có quyền thế trong triều là họ Hạng không nhiều lắm, trong Kinh cũng
chỉ có một Hoàng hậu Hạng thị thôi. An Cẩm Tú bỗng nhiên lại mờ mịt,
không phải An Cẩm Nhan muốn giết cả nhà nàng, mà là Hoàng hậu muốn giết
nàng? Vì Thế Tông coi trọng nàng nên Hoàng hậu Hạng thị không để cho
nàng tồn tại? Hay là việc hôm nay vốn là do Hoàng hậu và An Cẩm Nhan
cùng nhau thương lượng tiến hành?
Lúc này Tú di nương cầm thuốc
trị thương cùng một bộ quần áo tăng ni to rộng đến, thấy trong phòng
thúc tẩu đều cúi đầu không nói, Tú di nương liền nói: “Thượng Quan thiếu gia, trước mắt để ta xức thuốc cho ngài.”
Thượng Quan Duệ định đứng dậy, hai chân lại mềm nhũn, suýt nữa ngã vào lồng ngực An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú đứng dậy, đỡ Thượng Quan Duệ ngồi xuống chiếc ghế nàng vừa ngồi
khi nãy, sau đó nói với Tú di nương: “Nương, người tìm thấy thuốc trị
thương ở đâu?”
Tú di nương vừa quan sát vết thương trên người
Thượng Quan Duệ, vừa trả lời An Cẩm Tú: “Mỗi năm ta đều đến đây một lần, ngoại trừ gian tiểu viện An phủ kia, ta cũng rất quen thuộc nơi đây.”
Chỗ bị thương trên người Thượng Quan Duệ bị Tú di nương chạm vào, đau đến hít mạnh một hơi.
“Không được,” An Cẩm Tú coi trọng vết thương trên bụng Thượng Quan Duệ, miệng
vết thương này nếu sâu hơn chút nữa, gan Thượng Quan Duệ có thể từ đó
rơi ra ngoài cơ thể, “Vết thương này của hắn không thể xức thuốc trị
thương này được.” An Cẩm Tú nói: “Hắn phải đi tìm đại phu.”
“Đây không phải là lúc đi tìm đại phu.” Thượng Quan Duệ thở mạnh nói: “Đệ không thấy đau đâu.”
“Thượng Quan thiếu gia mạo hiểm đội mưa chạy đến, nước lạnh thật ra cũng có thể cầm máu.” Tú di nương vừa xức thuốc trị thương cho Thượng Quan Duệ vừa
nói: “Bị trọng thương, chỉ cần cầm máu là có thể giữ được tính mạng.”
An Cẩm Tú giống như lần đầu tiên biết Tú di nương, nhìn bà, lúc này nàng
tinh thần hoảng loạn, chân tay luống cuống, mẫu thân nàng vậy mà còn có
thể giữ bình tĩnh?
“Bình An và Thượng Quan tiểu thư đã xảy ra chuyện à?” Bây giờ Tú di nương mới hỏi An Cẩm Tú và Thượng Quan Duệ.
An Cẩm Tú nói không nên lời, Thượng Quan Duệ gật gật đầu.
Tay Tú di nương run lên, nhưng ngay sau đó liền nói: “Bây giờ không phải là lúc các người thương tâm, đầu tiên phải nghĩ sau này các người phải làm thế nào?”
“Bây giờ phải làm sao?” An Cẩm Tú mờ mịt nói.
“Nhị tiểu thư,” Tú di nương quay đầu lại nhìn An Cẩm Tú, liếc mắt một, ánh
mắt bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào: “Trước tiên chúng ta
phải bảo vệ người sống, Thượng Quan thiếu gia còn sống, đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh. Lúc này hoảng sợ, các ngươi một người cũng không
thể sống, các người chính là đang thành toàn cho kẻ thù.”
Ngoài phòng tiếng sấm không ngớt làm cho cửa sổ trong gian phòng nhỏ vang lên âm thanh ồn ào.
Một người cũng không thể sống, An Cẩm Tú nhớ đến lời nói của Tú di nương,
chẩm rãi ngồi lên một ghế khác trong phòng. Nước mắt vẫn không kềm được
mà rớt xuống, An Cẩm Tú suy nghĩ, Bình An đã chết, Thượng Quan Ninh cũng đã chết, nàng không thể để cho Thượng Quan Duệ cũng chết, người của
Thượng Quan gia, nàng phải vì Thượng Quan Dũng mà giữ lại một hậu nhân.
Lúc này Thượng Quan Duệ cũng nói với An Cẩm Tú, hôm nay trong nhà không
riêng gì Bình An, Thượng Quan Ninh và bà vú đã chết, mười mấy nông dân
đến nhà nộp địa tô, nhóm phụ nhân nhà bên đến phụ nấu cơm, còn có những
hàng xóm tới cứu hỏa khi nhà họ bị thiêu tất cả đều bị giết.
diendd@nleequydd0n_um_um Hôm nay vì gia đình Thượng Quan bọn họ đã chết
ít nhất không dưới ba mươi người.
An Cẩm Tú nhìn vào thiết bài
bị nàng để dưới ngọn nến, bất ngờ cắt ngang lời nói của Thượng Quan Duệ: “Tiểu thúc, thúc đi suốt đêm nay, tìm tướng quân, đem sự tình trong nhà nói cho chàng.”
Thượng Quan Duệ nói: “Chúng ta không thể ở lại kinh thành này nữa, đại tẩu, đệ dẫn tẩu đi tìm đại ca.”