An Cẩm Tú không treo cổ hay cắt tay như Thế Tông nghĩ, khi y bước vào
phòng khách An Cẩm Tú đang quấn chăn ngồi trên giường. "Ai cho các ngươi vào?" Sau khi đã yên tâm, Thế Tông quay đầu nói đám thái giám theo chân hắn: "Cút!".
Bốn thái giám không theo vào thì sợ Thế Tông giáng tội, lúc này bị ăn mắng liền lập tức nơm nớp lui ra ngoài.
"Thánh thượng," Thế Tông quát đám thái giám lui xuống xong, liền nghe thấy
tiếng An Cẩm Tú gọi y từ phía sau. Y quay đầu lại, An Cẩm Tú đã quỳ trên mặt đất.
"Đứng lên đi," Thế Tông bước lên vài bước, ôm lấy An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú ở trong vòng tay của Thế Tông, toàn thân như mềm nhũn, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu.
Nhìn dáng vẻ quẫn bách của tiểu nữ tử trong lòng mình, Thế Tông bất giác buồn cười: "Đây đã là lần thứ mấy trẫm ôm nàng rồi?"
An Cẩm Tú lắc lắc đầu, hai mắt nhìn thẳng vào bức tường phía trước, không hề liếc nhìn Thế Tông.
Thế Tông đặt An Cẩm Tú lên giường. "Nàng cảm thấy xấu hổ sao?"
An Cẩm Tú càng cúi đầu thấp hơn, tay nắm chặt vạt áo, lặng im không nói.
Thế Tông vuốt lại mái tóc rối tung của An Cẩm Tú, tiểu nữ tử này đã tắm rửa qua, chỉ là vẫn chưa thay y phục, vẫn còn mặc trên người bộ đồ xanh
nhạt ướt đẫm. "Trẫm thật sự không làm nàng bị thương chứ?" Thế Tông hỏi
An Cẩm Tú: "Nàng nói thật cho trẫm biết."
An Cẩm Tú lại vội vàng lắc đầu.
"Vậy nàng ăn gì đó trước đi," Thế Tông vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để nói
chuyện của Bình An với An Cẩm Tú. Một lát nữa tiểu nữ tử này nhất định
sẽ khóc rất thương tâm, y cảm thấy vẫn nên để nàng ăn thứ gì đó trước
mới được.
An Cẩm Tú vẫn lắc đầu, ngước mắt lên nói với Thế Tông: "Thánh thượng nói sẽ che chở thiếp?"
Thế Tông nói: "Vua không nói chơi."
An Cẩm Tú bèn khẽ hỏi: "Tướng quân đã có người khác cùng hắn bầu bạn đến bạc đầu, vậy nhi tử của thần thiếp phải làm thế nào?"
Thế Tông kéo An Cẩm Tú vào lòng, thở dài một tiếng rồi nói: "Hôm nay ngõ
nhỏ thành Nam xảy ra hỏa hoạn," cảm giác được thân thể nữ tử trong lòng
cứng ngắc, Thế Tông lại càng dùng sức ôm chặt nàng, "Bình An của nàng đã không còn nữa rồi."
"Không, không còn nữa?"
"Nó chỉ là
một đứa trẻ, sao có thể thoát khỏi biển lửa," Thế Tông cho rằng thà đau
dài không bằng đau ngắn, tiếp tục nói với An Cẩm Tú: "Ngoài Thượng Quan
Dũng, toàn bộ Thượng Quan gia đều đã mất mạng."
Nghe thấy Thế
Tông lại báo thêm tin dữ, trái tim An Cẩm Tú như bị một con dao cùn cứa
vào. Chỉ là trước mặt Thế Tông, nàng sao có thể lộ ra bi thương chân
thật? Nàng hung hăng cắn vào đầu lưỡi. Lúc này, thứ nàng cần nhất không
phải là nỗi đau mà là lòng xót thương của Thế Tông.
Thế Tông cho
rằng mình sẽ nghe thấy tiếng khóc của An Cẩm Tú, nhưng y đợi một lúc
lâu, chỉ nghe thấy nữ tử trong lòng phát ra một tiếng kêu rất nhỏ. Y cúi đầu, liền nhìn thấy máu đang chảy ra từ khóe miệng An Cẩm Tú. Nữ nhân
ấy đã trắng nhợt, bất tỉnh nhân sự rồi. "Cẩm Tú?" Thế Tông dùng hai tay
mở miệng An Cẩm Tú. Máu từ trong miệng nàng trào ra, phút chốc nhuốm đỏ
cả tay hắn.
"Người đâu, mau đi gọi đại phu!" Thế Tông hô lớn với đám người ngoài phòng khách.
Ngoài phòng khách có tiểu thái giám đáp lại một tiếng, chân chạy như bay.
Thế Tông tiến sâu hơn trong miệng An Cẩm Tú, dùng ngón tay chặn vết thương
trên lưỡi. "Nàng lại dám ở trong lòng trẫm mà cắn lưỡi tự vận?" Thế Tông nghiến răng nói với An Cẩm Tú đã "hôn mê": "Mất một đứa con, trẫm có
thể cho nàng một đứa khác, nàng thế này là không tin tưởng trẫm có thể
che chở cho nàng sao?!"
"Nhi tử?" Trong lòng An Cẩm Tú vừa động,
trong đầu xuất hiện một ý niệm, khóe môi ướt máu hơi nhấc lên một chút,
sau đó cả khuôn mặt trắng nhợt chỉ còn lại vẻ tĩnh mịch.
Thái y
Hướng Viễn Thanh và Vinh Song xuống ngựa trước cửa gia am An Thị, nhìn
thấy người gọi bọn họ là tiểu thái giám dưới trướng Cát Lợi, bọn họ
không dám chậm trễ một khắc nào, giục ngựa nhanh chóng chạy đến.
Hai tiểu thái giám theo lệnh Thế Tông đi tìm đại phu vừa chạy ra khỏi am ni cô thì vừa hay nhìn thấy hai vị thái y đang xuống ngựa.
"Thánh
thượng cho gọi các vị đại nhân!" hai tiểu thái giám vọt tới trước hai vị thái y Hướng, Vinh vội vàng nói: "Hai vị đại nhân, mời nhanh chóng theo nô tài đi gặp hoàng thượng."
Hai vị thái y cũng không biết trong am ni cô đã xảy ra chuyện gì, vừa theo tiểu thái giám chạy tới phòng
dành cho khách mà Thế Tông đang ở, vừa hỏi: "Là người nào xảy ra
chuyện?"
"Thánh thượng ở trong phòng, xảy ra chuyện gì, nô tài
cũng không biết," Thái giám do một tay Cát Lợi dạy bảo, cách nói chuyện
đương nhiên vô cùng nghiêm cẩn.
"Mau tới đây," Thế Tông không ngờ người tới lại là hai người Hướng, Vinh, nhưng lúc này y không có thời
gian hỏi nhiều, không đợi hai vị thái y hành lễ với mình, bèn nói: "Nàng bị thương ở đầu lưỡi, các ngươi đến đây xem!"
Trong am ni cô
hoàng thượng ôm một nữ tử mặc y phục của phụ nữ đã có chồng, chuyện này
đã đủ khiến hai vị thái y suy xét một hồi rồi, lại nhìn thấy vết thương
là do người ta mạnh mẽ cắn vào, hai vị thái y lại càng không dám nghĩ
hơn nữa.
"Nàng thế nào rồi?" Trong khi hai vị thái y xem xét vết
thương của An Cẩm Tú, Thế Tông cũng không hề buông An Cẩm Tú ra, hỏi hai vị thái y.
"Hồi bẩm thánh thượng," Trong hai vị thái y, Hướng Viễn
Thanh giỏi về vết thương ngoài, bẩm báo với Thế Tông: "Vết thương trên
lưỡi nàng không sâu, có thể là do sức không đủ, " Cũng có khả năng là nữ nhân này tự làm bị thương để nhận được đồng tình, chỉ là phán đoán này
Hướng Viễn Thanh không dám nói. Nhìn dáng vẻ Thế Tông hỏi chuyện, ông
biết nữ nhân này có một chút địa vị trong lòng y.
Thế Tông tin
rằng vết thương không sâu là do An Cẩm Tú không đủ sức lực. Tiểu nữ nhân này không chỉ hầu hạ dưới thân hắn, còn trong lúc hoang mang lo sợ,
chịu đựng nỗi đau mất con. Chuyện này đến một nam nhân còn không chịu
được, huống hồ là một nữ tử mảnh mai yếu đuối như An Cẩm Tú?
"Thánh thượng," Hướng Viễn Thanh nói với Thế Tông: "Có cần trị thương cho nàng ta không?"
Thế Tông nói: " Không trị thương cho nàng, trẫm còn cần các ngươi đến để làm gì?"
Hướng Viễn Thanh vội mở hòm thuốc của mình, lấy y cụ, dược liệu dùng để trị
ngoại thương, dưới sự giúp đỡ của Vinh Song, chuyên tâm trị thương cho
An Cẩm Tú.
Đến khi khóe miệng An Cẩm Tú không còn chảy máu nữa,
Thế Tông mới có tâm tình hỏi hai người Hướng, Vinh: "Ai đã gọi các ngươi đến?"
Vinh Song vội nói: "Không phải thánh thượng sao?"
"Trẫm không cho gọi các ngươi."
"Vậy," Khuôn mặt trắng bóng không để râu của Vinh Song hiện lên một tia nghi
hoặc, nói: " Thánh thượng, thái giám gọi chúng thần đến là người bên
cạnh Cát Lợi công công."
Tên nô tài này thật biết suy nghĩ cho
trẫm. Một nô tài đắc dụng như vậy, rốt cuộc trẫm nên hay không nên giữ
lại? Thế Tông một tay vuốt ve mái tóc của An Cẩm Tú, vừa không ngừng cân nhắc trong lòng.
Đến khi một sợi tơ quấn quanh mạch máu ở cổ
tay, An Cẩm Tú liền biết mình nên tỉnh lại. Diễn trò giả vờ hôn mê trước mặt thái y chẳng khác gì trò hề của trẻ con. Hơi hé mắt, An Cẩm Tú bật
ra một tiếng rên rỉ đau đớn không thể kìm nén.
"Trẫm ở đây," Thế
Tông thấy An Cẩm Tú tỉnh lại, vội ôm chặt nàng thấp giọng nói: "Không
sao rồi, chuyện gì cũng không xảy ra, nàng đừng nghĩ gì cả, mọi chuyện
đều có trẫm."
An Cẩm Tú mở mắt rồi lại nhắm lại, dường như không
đủ sức để mở mắt, chỉ là nước mắt như trân châu không ngừng nhỏ xuống từ khóe mắt.
"Đừng khóc nữa, còn khóc là mắt cũng bị hỏng mất,"
giọng nói dịu dàng của Thế Tông, đến y cũng không tự mình nhận biết. Hai vị thái y đều kinh ngạc, động tác của đám thuộc hạ cũng càng cẩn thận
hơn nữa.
An Cẩm Tú nghe được lời của Thế Tông, lại càng đau đớn.
Có dịu dàng hơn nữa cũng có tác dụng gì? Bạch Húc Nghiêu lại không phải
Thượng Quan Dũng. Lúc này nàng muốn Thượng Quan Dũng, muốn ở bên người
nam nhân đó, để hắn nhìn một chút thôi cũng được, để Thượng Quan Dũng
nói với nàng, bọn họ còn có sau này, để nàng không đến nỗi tuyệt vọng
thế này, không nhìn thấy con đường nào có thể đi được nữa.
Thượng Quan Dũng mà nàng luôn nhung nhớ, lúc này cũng không cách An Cẩm Tú quá xa. Bọn họ cùng trong một thành trì, chỉ là một người cho rằng mình đã
nhà tan cửa nát, chỉ còn lại một mình trên cõi đời, một người lại cho
rằng, bọn họ vĩnh viễn cũng không có duyên gặp lại.
Lúc Thượng
Quan Dũng quay về khách trạm, mấy người Khánh Nam đều đang đứng dưới cửa lớn, mắt chăm chú nhìn về hai đầu của con đường, ngóng hắn trở về.
"Đại ca," Thượng Quan Dũng bước đến ngồi ở giữa phòng, bọn Khánh Nam lập tức vây lấy, trông thấy hai mắt hắn đỏ hồng, hiển nhiên là đã đau thương
khóc một trận, sắc mặt cũng rất xấu, chỉ là thần tĩnh vẫn rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức mấy người Khánh Nam phải lo sợ.
"Sao mấy người các ngươi lại đến?" Thượng Quan Dũng hỏi mấy vị huynh đệ.
"Chuyện của đại tẩu bọn họ," Khánh Nam muốn an ủi đại ca của mình. Có điều bọn
họ là một đám hán tử xuất thân từ quân đội, nào biết mấy lời an ủi người khác? "Đầu rơi cái bát, một vết sẹo lớn, mười tám năm sau lại là một
trang hảo hán", những lời như vậy mà lúc này ai dám nói thì người đó
đúng là một tên khốn rồi.
"Nói xem mấy người đến đây thế nào,"
Lúc này Thượng Quan Dũng không cần người khác an ủi. Người nhà không
còn, hắn không chết theo. Không trả mối thù này, khi xuống dưới cửu
tuyền hắn có mặt mũi nào mà nhìn vợ con, đệ muội?
"Là Chu đại
tướng quân cho chúng ta đến," mấy người ngồi vây quanh Thượng Quan Dũng, Khánh Nam nói: "Chúng ta đi sau đại ca bảy ngày, lúc trở về, cửa thành
đã đóng rồi, chúng ta phải tìm đến một vị huynh đệ coi thành mới lén vào được, không ngờ..." Khánh Nam nói đến đây, giận dữ dậm chân nói: "Không ngờ khi bọn đệ vào được thành, liền nghe thấy ngõ cũ thành Nam hỏa
hoạn. Bọn đệ chạy đến nơi đã muộn cả rồi."
Thượng Quan Dũng nói: "Đại tướng quân biết ta sẽ xảy ra chuyện?"
"Là đại ca dẫn bọn đệ công hạ Tín vương phủ," một vị huynh đệ ngồi cạnh
Khánh Nam nói: "Sau khi đại ca phụng mệnh hồi kinh, tên Hạng Tích đó như phát điên vậy! Ngày nào cũng tới làm phiền đại tướng quân thì thôi, lại còn mang thuộc hạ đến dỡ cả Tín vương phủ! Đại tướng quân nói, nhất
định Hạng Tích đang tìm thứ quan trọng nào đó, sợ là tên khốn đó còn
nghi ngờ đến cả đại ca, vì thế lệnh cho bọn đệ đuổi theo huynh."
"Đại ca, sau này huynh phải làm thế nào?" Khánh Nam hỏi: "Huynh muốn làm gì, bọn đệ đều giúp huynh."
"Ta muốn gặp thánh thượng," lúc này Thượng Quan Dũng chỉ muốn trình danh
sách của Tín vương lên Thế Tông. Gia quyến của hắn đã không còn, hoàng
hậu và thái tử cũng đừng nghĩ đến chuyện lông tóc không hề thương tổn.
Thượng Quan Dũng lúc này đã không còn lòng kính sợ với hoàng thất, kẻ
hại chết cả nhà hắn thì chính là kẻ thù.
"Vậy bọn đệ cùng đi với đại ca!"
"Đúng, cho dù phải chịu róc da róc thịt cũng dám lôi hoàng đế xuống ngựa. Chúng ta cùng đi!"
...
"Đều câm miệng lại!" Khánh Nam quát đám huynh đệ đang mồm năm miệng mười
muốn cùng Thượng Quan Dũng đi liều mạng ngậm miệng lại, "Các ngươi tưởng đây là nơi các ngươi phi ngựa đánh trận ngoài quan ngoại ư? Giúp không
nổi thì đừng có làm loạn thêm!"
"Khánh bất tử, ngươi có ý gì?"
đám huynh đệ bị Khánh Nam mắng, có người nổi giận,"Ngươi có bản lĩnh thì nói xem tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
Ôm đứa trẻ mồ côi
từ chỗ Thượng Quan Dũng đi, Khánh Nam biết nhất định Tín vương đã nói gì đó với đại ca mình. Chỉ là lúc đó Khánh Nam không nghĩ đến chuyện của
Tín vương sẽ hại Thượng Quan Dũng đến bước nhà tan cửa nát. "Đại ca, hay là đi tìm thái sư," Khánh Nam nói với Thượng Quan Dũng: "Đại tẩu là nữ
nhi của ông ấy, ông ấy muốn gặp thánh thượng thì dễ hơn bọn vũ phu chúng ta nhiều."
Gặp An Thư Giới? Thượng Quan Dũng nghĩ trong lòng. Ta có thể tin người này không?