Edit: Um-um
Cứu nhi tử của Thượng Quan Dũng và An Cẩm Tú đối với
Bạch Thừa Trạch mà nói là một việc ngoài ý muốn, thủ hạ rảnh rỗi khiến
cho hắn có thể cho Thượng Quan Dũng một tin vui bất ngờ, xem như có một
lợi thế đối phó với hai phu thê họ, việc này là tin vui hay lợi thế phải xem tương lai quan hệ giữa hắn và Thượng Quan Dũng là gì cái đã.
“Ta cũng không biết Thượng Quan phu nhân đang ở đâu.” Bạch Thừa Trạch nói
với bà vú: “Ta chỉ biết hiện nay bên ngoài đều đang muốn giết các người, sau khi các người từ quý phủ của ta rời đi nhất định phải chết.”
Bà vú vốn chỉ là một nông phụ bình thường, bị những lời này của Bạch Thừa
Trạch doạ sợ, run rẩy hỏi Bạch Thừa Trạch: “Không biết lão gia họ gì,
phải chăng lão gia và lão gia nhà ta là bằng hữu?”. Chịu ân huệ lớn của
người này, bà vú muốn hỏi ân công tên họ là gì.
“Ta cứu Bình An
vì ta và Thượng Quan Vệ Triều có tình bằng hữu.” Bạch Thừa Trạch nói:
“Tuy nhiên hiện nay phiền toái của Thượng Quan gia không nhỏ, vì tự bảo
vệ bản thân, tạm thời bà đừng hỏi tên của ta. Cứ ở trong viện chăm sóc
cho tốt nhi tử của bạn ta, đợi đến lúc giải quyết xong mọi chuyện bên
ngoài ta sẽ tự đưa các người rời phủ.”
Bạch Thừa Trạch nói xong những lời này, liền rời khỏi.
Việc Bạch Thừa Trạch đến đây nãy giờ mà không hỏi thăm mình và bào thai
trong bụng mình làm Dương thị có chút thất vọng, nhưng cố kềm nén, cho
người đỡ bà vú đang quỳ dưới đất lên. Bạch Thừa Trạch cho nàng chưởng
quản hậu viện, chuyện gì cũng giao cho nàng, nàng sao lại không biết đủ? Cho dù sau này chính phi vào phủ, nàng cũng là người tri kỷ nhất, như
vậy là đủ lắm rồi.
“Phu, phu nhân.” Bà vú tội nghiệp nhìn Dương
thị, bà không rõ việc nói tên cho bà biết và việc chủ nhà này muốn tự
bảo vệ mình có liên hệ gì với nhau.
“Bà đó…” Dương thị thở dài
nhìn bà vú: “Lão gia nhà ta cũng không chắn chắn giữ được tính mạng các
người, nếu có ngày nào đó các người rơi vào tay kẻ xấu, nếu bà chịu hình phạt đau đớn, khai ra lão gia nhà ta, kết cục của gia đình chúng ta
khác gì với Thượng Quan gia? Bà khoan dung cho chúng ta một tí đi.”
Bà vú nhìn tiểu Bình An ngủ say trong lòng phu nhân xa lạ mà rơi lệ, chỉ
trong một đêm, vừa giết người vừa phóng hoả, bà vú thấy bầu trời trên
đầu cũng thay đổi. Bà vú cảm thán phận mình, lúc bà mang thai đứa nhỏ,
trượng phu chết bất đắc kỳ tử, hài tử sinh xong một lát sau cũng chết,
đến lúc này bà trở thành người mang điềm xấu khấc chồng khắc con nổi
tiếng trong thôn. Lqd.d.i.e.n.d.a.n Nếu không phải An Cẩm Tú mời bà đến
làm bà vú trong nhà, không chừng bà đã bị nông dân Vương gia thôn đuổi
ra khỏi thôn. Bây giờ Thượng Quan gia lại thành ra thế này, lòng bà vú
miên man suy nghĩ, bà là người mang điềm xấu, hết khắc nhà chồng lại
khắc đến Thượng Quan gia sao?
Dương thị thấy bà vú rơi lệ cũng
không có tâm tình khuyên phụ nhân này không cần thương tâm. Nàng thực sự rất thích Bình An, phải nói là người làm mẫu thân đều không có sức
chống cự trước tiểu hài tử, chưa kể diện mạo của Bình An là dạng trắng
hồng bụ bẫm, gặp ai cũng cười khiến Dương thị yêu thích không ngừng.
Dương thị ôm Bình An vào lòng, không dám lay động làm Bình An thức dậy,
cứ thế mà ngắm, nghĩ đến khi mình sinh hài tử trong lòng như hoá thành
đường, ngọt đến phát ngán, chỉ mong mình sinh ra nhi tử đáng yêu giống
như Bình An là được.
Bạch Thừa Trạch quay về thư phòng của mình ngồi xuống, liền nghe thủ hạ báo lại, Tú di nương của An phủ đêm qua cũng chết.
Bạch Thừa Trạch phất tay cho người đưa tin lui xuống, đêm qua kinh thành
đúng là chết không ít người. Tú di nương là thân mẫu An Cẩm Tú, tối hôm
qua bị thái giám từ trong am ni cô đuổi về An phủ, bà ta sao cũng chết?
Có phải ở am ni cô đã thấy cái gì không nên thấy hay An Thái sư không
muốn giữ lại bà? Bạch Thừa Trạch suy đoán, mình có nên đi An phủ xem trò vui này không?
Lúc này Bạch Đăng vội chạy đến, bẩm báo với Bạch
Thừa Trạch: “Gia, quý phi nương nương ở trong cung truyền ra tin tức,
đêm qua thánh thượng không hồi cung, lại còn triệu hai vị thái y Hướng,
Vinh từ Thái Y viện đi suốt đêm qua.”
Triệu thái y đi am ni cô là vì thân thể Thế Tông không khoẻ hay thân thể An Cẩm Tú không khoẻ?
Trong đầu Bạch Thừa Trạch có vài suy nghĩ thoáng qua. Sau khi Bạch Đăng
rời khỏi, Ngũ hoàng tử nhấc bút viết một cuốn sổ con. Ngày hôm qua trời
mưa, Thái tử tấu thỉnh phụ hoàng xuất cung đi săn, tuy rằng không có ý
xấu nhưng an bài không chu toàn cũng là tội. Sổ con này của Bạch Thừa
Trạch đưa ra, hắn không nói thẳng Thái tử không đúng, chỉ uyển chuyển đề nghị Thế Tông sau này khi xuất cung nên chọn ngày nắng cho thoả đáng.
Phụ hoàng của bọn họ sau khi đọc cái này, sẽ không thể không nhìn ra Thái
tử hôm qua cố tình an bài y ra khỏi cung. Phần sổ con này của Bạch Thừa
Trạch đầu tiên là thể hiện một chút lòng hiếu thảo của mình, sau nữa là chọc tức phụ hoàng hắn một chút, nhắc Thế Tông đừng quên, y bị Thái tử
làm trò tính kế trước mặt chư hoàng tử bọn họ.
Trong lúc Bạch Thừa Trạch viết sổ con, phu phụ Thái tử đang cùng An Thái sư trò chuyện trong phủ.
Thái tử gặp An Thái sư liền cảm thấy xấu hổ, nhưng An Cẩm Nhan khi đối mặt
An Thái sư biểu hiện tự nhiên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bây giờ tâm trạng An Thái sư đối với đích trưởng nữ là trái tim lạnh lẽo,
lễ nghĩa trên mặt một chút cũng không sai, nhưng lời nói lạnh nhạt cũng
không thiếu chút nào.
An Cẩm Nhan nhìn Thái tử cười nói: “Tối
qua điện hạ nóng ruột cả đêm, bây giờ chắc là hơi mệt rồi, hay là nghỉ
tạm ở An phủ một lát vậy.”
Thái tử biết An Cẩm Nhan có chuyện muốn nói với An Thái sư, lập tức gật đầu nói muốn đi nghỉ tạm một chút.
An Thái sư không thể đuổi Thái tử ra khỏi phủ, đành phải an bày Thái tử nghỉ ngơi tạm trong phủ.
Vào lúc chỉ còn lại hai phủ tử, An Cẩm Nhan nói với An Thái sư: “Con không sai người phóng hoả Thượng Quan gia.”
An Thái sư nói: “Nương nương nói gì vậy? Nương nương làm sao lại là người giết người phóng hoả được?”
“Phụ thân!” An Cẩm Nhan gọi An Thái sư một tiếng: “Con muốn mạng của An Cẩm
Tú cũng không muốn mạng của cả nhà nó, nữ nhi không phải là người nhẫn
tâm như vậy.”
An Thái sư trầm tư một lúc lâu, rồi nói: “Con muốn mạng An Cẩm Tú? Nó là muội muội của con!”
“Phụ thân không nghe hiểu lời con nói sao?” An Cẩm Nhan thấy An Thái sư đến lúc này còn muốn giảng cho nàng cái gì là tỷ muội, có chút tức giận,
nói với An Thái sư: “Con không có muốn mạng cả nhà nó.”
An Thái sư nói: “Con muốn và không nghĩ, Thượng Quan gia cũng đã mất.”
“Không phải con giết, đó là ai giết toàn bộ Thượng Quan gia?” An Cẩm Nhan nói: “Thượng Quan gia vừa chết, ngài đã cho rằng là con xuống tay, thánh
thượng cũng sẽ nghĩ như vậy. Cơ bản thánh thượng chỉ đoán Thái tử tính
kế ông, toàn bộ Thượng Quan gia vừa chết, thánh thượng sẽ xác định Thái
tử tính kế ông. Chúng ta trước nay khổ cực lấy lòng nay đã thành công
cốc.”
Hiếm khi nào thấy An Cẩm Nhan luống cuống như vậy, An Thái sư thấy An Cẩm
Nhan như thế liền cảm thấy nghi ngờ: “Đúng là không phải con ra tay?”
“Con làm sao làm ra chuyện hại mình hại người ngu ngốc như vậy?” An Cẩm Nhan hỏi lại An Thái sư: “Vì Thái tử con đành có lỗi với An Cẩm Tú nhưng
chẳng lẽ con hại luôn cả Thái tử sao?”
“Con muốn ta làm gì?” An Thái sư hỏi: “Sự việc đã thế này, ta còn có thể giúp gì được cho con đây?”
Lúc này An Cẩm Nhan không thể quan tâm đến tâm trạng của An Thái sư: “Tìm được hung thủ, trả lại trong sạch cho Thái tử.”
“Trong sạch?” An Thái sư bất ngờ nhỏm dậy: “Ngươi cũng biết trên đời này có
hai chữ trong sạch ư? Ngươi còn muốn ta trả lại trong sạch cho Thái tử?
Vậy trong sạch của Cẩm Tú ở đâu? Ai trả lại trong sạch cho muội muội
ngươi?”
Đột nhiên An Cẩm Nhan nở nụ cười: “Trong sạch của nó với
tương lai của Thái tử cái nào nặng cái nào nhẹ, con tin phụ thân sẽ lựa
chọn giống như con. Ai biểu An Cẩm Tú lớn lên bộ dáng hợp ý thánh
thượng? Có cơ hội dâng một niềm vui cho thánh thượng làm sao con có thể
bỏ qua?”
“Ngươi câm đi!”
“Nếu Thái tử xảy ra chuyện, nhà
chúng ta nhất định sẽ suy tàn.” D.d..u.m.u.m An Cẩm Nhan không
có cảm giác sợ hãi đối với tức giận của An Thái sư, nàng làm như vậy
cũng là vì bất đắc dĩ, nàng tin rằng dù bây giờ phụ thân đang tức giận
nhưng vì một tộc An thị cũng sẽ giúp nàng làm việc mà thôi.
“Một chức vị Thái tử phi đã biến con thành như vậy.” An Thái sư dường như
không còn nhận ra được nữ nhi của mình, đau lòng nói: “Trước đây ta
không nên đưa con đi ứng tuyển.”
“Bây giờ nói chuyện cũ còn ý
nghĩa gì?” An Cẩm Nhan nói: “Phụ thân vẫn nên tìm ra một tên hung thủ,
bất kể là ai, chỉ cần có một người là được.”
“Kể cả một người vô tội sao?”
“Chỉ cần Thái tử thoát khỏi liên can, người này vô tội hay không con không quan tâm.”
An Thái sư im lăng không đáp.
“Phụ thân phải nhanh lên chút, chuyện này không qua mắt được các hoàng tử
lâu đâu. Thêm nữa nếu Thượng Quan Dũng nguyện ý, có thể để Cẩm Khúc làm
kế thiếp của hắn.”
Ngay cả An Cẩm Khúc cũng bị An Cẩm Nhan tính kế, việc này khiến toàn thân An Thái sư tràn ngập cảm giác vô lực.
“Con đi tế bái Cẩm Tú.” Sau khi nói hết những lời muốn nói, An Cẩm Nhan đứng lên nói với An Thái sư: “Nữ nhi hồi cung với Thái tử.”
“Thái tử phi nương nương cứ vậy mà đi sao?” Ngoài cửa, Lão thái quân đứng trên hành lang thấy An Cẩm Nhan bước ra liền hỏi.
An Cẩm Nhan nhìn xung quanh đình viện không thấy bóng người, cười nói với Lão thái quân: “Thái quân tìm con có chuyện à?”
Lão thái quân nói: “Tế bái qua nha đầu Cẩm Tú, con không hỏi han về mẫu thân của con sao?”
“Chỉ cần con một ngày còn là Thái tử phi, mẫu thân con một ngày sẽ vẫn là
chủ mẫu An Phủ.” An Cẩm Nhan đến bên cạnh Lão thái quân nói: “Thái quân
chắc cũng không khó xử bà.”
Lão thái quân nghiêng người qua một
bên, nói: “An gia chúng ta vì Thái tử phi nương nương xuất hết toàn lực, mong rằng ngày sau nương nương đừng quên xuất thân của người là từ An
thị Tầm Dương là tốt rồi.”
“Thái quân yên tâm, con không phải là người quên ơn, đối với Cẩm Tú con chỉ có thể xin lỗi.”
Lão thái quân không thể cho An Thái sư đi lại đỡ bà, nói với An Cẩm Nhan:
“An Cẩm Tú cũng là người họ An, vì An thị ra sức cũng là việc nên làm.
Lời xin lỗi của nương nương không cần đâu.”
“Nhà này vẫn là thái
quân thương con.” Khi An Cẩm Nhan nói lời này, trên mặt nàng tươi cười
giống như nàng vẫn là đại tiểu thư An phủ được cưng chiều năm đó, vẫn
còn mang theo ý làm nũng.
“Con đừng trách lòng ta độc ác.” Sau
khi tiễn Thái tử và An Cẩm Nhan đi, Lão thái quân nói với An Thái sư:
“Chúng ta đưa nàng vào Đông Cung, cũng đã đem tương lai vinh nhục của An thị dồn lên người nàng, chúng ta không thể thua được.”
“Nhi tử
muốn đi Đại Lý tự một chuyến, tang sự trong nhà làm phiền mẫu thân.”
Ddlqd.um.um Trong lòng An Thái sư chán ghét, nhưng sự việc đã đến nước
này, ông cũng chỉ có thể giải quyết trước rồi lại tính sau.
“Ta
muốn niêm phong viện của Tần thị.” Lão thái quân gọi An Thái sư lại nói: “Sau này An gia chúng ta nuôi nàng là được, bên cạnh con không thiếu nữ nhân, quên nàng đi.”
An Thái sư hơi hơi gật đầu với Lão thái quân, vội vàng rời phủ đi đến Đại Lý Tự.
Từ hôm nay về sau, cửa sân viện của Tần thị bị khoá lại, Tần thị phu nhân muốn ra cũng không thể nào làm được.