Edit: Ớt Hiểm
“Ta phải làm gì với sổ con của Chu đại tướng quân kia bây giờ?” Thượng Quan Dũng hỏi An Thái Sư.
An Thái Sư nói: “Tấu chương ta có thể thay ngươi trình tấu. Vệ Triều, hay
là ngươi mau chóng về kinh thành để dựng lại nhà mới đi?”
An Nguyên Chí lạnh nhạt nói: “Dựng lại nhà mới? Phụ thân là muốn thay tỷ phu định một mối hôn sự mới đó sao?”
“Ngươi câm miệng!” An Thái Sư không còn sức để mà khiển trách An Nguyên Chí
nữa, Thượng Quan Dũng đến, rõ ràng là muốn bảo hộ nghịch tử này, hắn có
thể mặc sức đánh chửi An Nguyên Chí, nhưng vị con rể này, hắn
dien.dan. có thể đánh hay có thể mắng sao? An Cẩm Nhan đã nói,
có thể gả An Cẩm Khúc cho Thượng Quan Dũng, nhưng An Thái Sư không làm
như vậy được.
Lúc này, Khánh Nam tiến lên phía trước, nói: “Thái
sư đại nhân, đại ca ta không thể tiến cung diện thánh, mạt tướng thân
không chịu tang, không biết có thể vào cung diện thánh hay không?”
Thái sư cũng không hỏi Khánh Nam là ai, chỉ nói: “Chu đại tướng quân có chuyện bảo các ngươi giáp mặt bẩm báo thánh thượng?”
Mọi người đều nhìn về phía Thượng Quan Dũng, bọn họ phải trả lời như thế nào đây? Kéo luôn Chu Nghi xuống nước?
Thượng Quan Dũng cử động đầu một chút, nói: “Chỉ là vài chuyện quân doanh, đại tướng quân muốn biết cấp dưới của hắn trở về Bạch Ngọc Quan đóng quân
hay là hồi kinh.”
“Cái này lão phu có thể thay hắn hỏi”, An Thái
Sư nói: “Mọi chuyện cứ giao cho lão phu. Ta cho hạ nhân đi chuẩn bị, các ngươi ở phủ ăn cơm, sau đó liền nghỉ tạm đi.”
An Nguyên Chí lạnh lùng hừ một tiếng, rồi nhấc chân đi ra ngoài.
“Nhạc phụ, ta đuổi theo An Nguyên Chí”, Thượng Quan Dũng nói với An Thái Sư một tiếng rồi cất bước đi theo An Nguyên Chí.
Khánh Nam và những người còn lại thấy hai vị này đều đi, cũng vội cáo từ An Thái Sư.
Linh đường lập tức cũng chỉ còn lại một mình An Thái Sư, Thượng Quan Dũng
nói muốn thượng trình tấu chương, nhưng lại không đưa tấu chương mà lại
chạy đi. An Thái Sư muốn gọi hắn lại, nhưng Thượng Quan Dũng đã
sớm dien.dan. không còn thấy bóng dáng.
Nhìn linh đường
trống rỗng, An Thái Sư ngồi trên chiếc ghế bên cạnh linh án. Tờ tiền
giấy yên tĩnh nằm dưới chân An Thái Sư, Thái sư liền đá nó đi, nhưng gió lại thổi tờ tiền giấy này về lại dưới chân hắn. Hai ngày nay thật quá
hoang đường, quá nhục nhã, giờ này Thái sư đã tâm lực tiều tụy. Nhìn tờ
tiền giấy màu trắng dưới chân, bên tai văng vẳng tiếng gió thổi vào linh đường, Thái sư bỗng cảm thấy đây không phải là làm tang sự cho Tú di
nương, mà là làm tang sự cho toàn bộ Tầm Dương An thị.
Không ai
biết, ngay cả An Thái Sư cũng không biết vì sao, buổi sáng tháng sáu
này, hắn đã có linh tính sớm hơn tất thảy mọi người, Tầm Dương An thị
bọn họ sẽ bị chao đảo.
Thượng Quan Dũng một mạch đuổi theo An Nguyên Chí ra khỏi An phủ.
An Nguyên Chí vừa ra khỏi An phủ liền lên ngựa, hướng về ngõ hẻm thành
Dieexnddafn Nam mà chạy, không thèm để ý tiếng gọi của Thượng
Quan Dũng phía sau lưng.
“Các ngươi về khách điếm trước đi!”
Thượng Quan Dũng nói với Khánh Nam và những người phía sau, rồi cũng
hướng về ngõ hẻm thành Nam mà chạy. An Nguyên Chí đi về hướng đó, nhất
định là đi nhìn qua nhà của Thượng Quan gia đã không còn, chỉ cần biết
nơi hắn đi thì Thượng Quan Dũng không lo sẽ không tìm thấy hắn.
Khánh Nam muốn đuổi theo Thượng Quan Dũng để nói, bọn họ không phải đã bàn
bạc, sau khi đến linh đường của An phủ, thì liền ra ngoài thành đợi đám
sát thủ kia sao? Sao lúc này lại muốn bọn họ quay về khách điếm? Nhưng
không đợi Khánh Nam mở miệng, Thượng Quan Dũng đã chạy mất.
“Chúng ta về khách điếm thôi!” Khánh Nam ngẫm lại, không cùng các huynh đệ đi
ngõ hẻm thành Nam nữa, lúc này bọn họ vẫn là không nên quấy rầy sự
thương tâm của hai người kia.
Viên Nghĩa cùng Viên Uy thấy Khánh Nam cùng những người khác đi rồi, nhìn nhau một cái, rồi cũng hướng ngõ hẻm thành Nam mà đi.
An Nguyên Chí tới ngõ hẻm thành Nam, nhìn khung cảnh đổ nát thê lương mà
đứng đờ ra, Thượng Quan gia ở chỗ nào, hắn tìm không thấy.
Nơi
này có rất nhiều nhà đang làm tang sự. Người chết sẽ ở đây đợi người nhà tới làm lễ cầu siêu, đây là nghi thức mà lão bách tính dưới triều Kỳ
Thuận tin vào. Ngoài ngõ hẻm, dân tình vẫn sinh hoạt bình thường, trên
đường ngựa xe như nước, hai bên đường tiếng rao của tiểu thương và người bán hàng rong vang lên liên tục. So với trong ngõ hẻm, là hai thế giới
khác biệt, làm An Nguyên Chí lần đầu tiên trong đời cảm nhận được mùi vị “thân nhân còn bi, kẻ khác đã ca”, trong lúc nhất thời, muôn vàn cảm
xúc ập vào trong lòng, cảm giác tủi thân, nhưng cũng hiểu rõ không lý do gì bắt những người không liên quan cùng thương tâm khổ sở với mình.
“Nguyên Chí!” Thượng Quan Dũng đuổi kịp An Nguyên Chí, chụp lấy tay An Nguyên Chí liền nói: “Ngươi lại chạy đến đây để làm gì?”
An Nguyên Chí nhìn Thượng Quan Dũng: “Tỷ của ta nhà ta tìm không thấy,”
nói lời này, An Nguyên Chí lại dấy lên một hồi đau xót, nước mắt không
kìm được mà rơi xuống.
Thượng Quan Dũng thở dài, kéo An Nguyên Chí về phía trước, nói: “Ta đưa ngươi đi xem.”
An Nguyên Chí đứng trước phế tích của Thượng Quan gia nhìn thật lâu, khung cảnh nơi này trước đây, hắn một chút cũng không nhìn ra. “Không có tỷ
tỷ, cũng không có Bình An”, An Nguyên Chí đuổi theo Thượng Quan Dũng nói nhỏ: “Tiểu Duệ tử cùng Ninh nhi đều không có, nương của ta cũng không
còn nữa rồi!”
Thượng Quan Dũng vỗ vai An Nguyên Chí, muốn nói lời an ủi với hắn, nhưng cũng không nói nên lời.
“Ta không nên đi!” An Nguyên Chí quỳ trên khoảng đất trống trước đống phế
tích mà tự mình lẩm bẩm, “Sớm biết như thế này, có chết ta cũng không
đi!”
Viên Nghĩa cùng Viên Uy lúc này đã đuổi tới, nghe được tiếng than của An Nguyên Chí, bọn họ cũng dien.dan. hối hận, nghĩ lại nếu bọn họ không đi, toàn gia này cũng sẽ không chết, bọn họ cho dù
không đủ bản lĩnh, nhưng cứu ba người ra khỏi đám hỏa hoạn vẫn là điều
có thể.
“Các ngươi là…?” Thượng Quan Dũng nhìn Viên Nghĩa và Viên Uy mà mình không hề quen biết, hỏi, theo bản năng hiện giờ chàng đối
với người lạ vô cùng cảnh giác.
Viên Nghĩa tính trả lời, liền
nghe An Nguyên Chí nói trước: “Đây là Viên Nghĩa, đây là Viên Uy, là tỷ
tỷ cứu bọn họ, việc này ở đây khó mà nói rõ.”
Thượng Quan Dũng
không hỏi tiếp, xunh quanh phế tích của nhà mình, không ít người đứng
xem, phần đông là chàng không hề quen biết. Đưa tay kéo An Nguyên Chí
lên khỏi mặt đất, Thượng Quan Dũng nói: “Đi thôi, nơi này đã không còn
gì để xem!”
An Nguyên Chí tận mắt nhìn thấy phế tích của Thượng
Quan gia, lúc này mới tin An Cẩm Tú các nàng đều đã không còn, không
khóc nữa, cũng không nháo nữa, bị Thượng Quan Dũng kéo đi, tuy là mỗi
bước chân vẫn còn lưu luyến, nhưng cuối cùng cũng là nghe lời mà rời đi
khỏi nơi này.
Trong đám người đứng xem, có người nhìn bốn người
Thượng Quan Dũng đi xa, sau đó cũng rời đi khỏi ngõ hẻm thành Nam, hướng phủ của Phó thống lĩnh đại nội thị vệ Lâm Chương mà đi.
Thượng
Quan Dũng không đưa An Nguyên Chí về khách điếm chung với mấy người
Khánh Nam, mà đưa An Nguyên Chí chen vào mấy cái hẻm nhỏ, sau đó vào một tiểu tửu quán nhìn có vẻ không tốt lắm.
Bốn người ngồi xuống
cạnh nhau, xung quanh một cái bàn đặt ngoài tửu quán. Thượng Quan Dũng
bảo chủ quán làm cho bọn họ chút thức ăn và hai bình rượu trắng ngon.
An Nguyên Chí cũng không cần Thượng Quan Dũng hỏi lại, nói qua lai lịch
của Viên Nghĩa và Viên Uy với Thượng Quan Dũng một lần, sau đó khóe mắt
lại ửng hồng, khi tiễn hắn rời kinh, An Cẩm Tú nhờ hắn cầm theo một bức
thư, đặt bức thư viết cho Thượng Quan Dũng trước mặt chàng, hắn nói:
“Đây là thư của tỷ tỷ, tỷ phu, ngươi xem đi!”
Xem những lời An
Cẩm Tú viết trong thư, trong nhà mọi thứ đều tốt, Bình An đã biết gọi
nương, đợi sau khi chàng trở về nhà, nàng lại dạy hắn gọi cha, Thượng
Quan Dũng chưa đọc hết thư, trong mắt đã tràn ngập nước làm chàng không
thể nhìn rõ chữ trên thư nữa.
“Tại sao đột nhiên lại cháy?” An Nguyên Chí ngồi lẩm bẩm.
Thượng Quan Dũng mạnh mẽ lau mặt một cái, thư của An Cẩm Tú cũng không dài,
chàng cố nén nước mắt đọc hết, sau đó nói với An Nguyên Chí: “Nguyên
nhân gây ra trận hỏa hoạn này, Đại Lý Tự đang điều tra, chúng ta cứ kiên nhẫn mà đợi”. Sau khi chứng kiến An Nguyên Chí náo loạn ở linh đường,
Thượng Quan Dũng lúc này không dám nói với hắn rằng trận hỏa hoạn trong
nhà kia không phải là ngoài ý muốn, mà là do có người gây nên, với tính
tình của An Nguyên Chí, Thượng Quan Dũng thật không hình dung được vị
thiếu niên này sẽ làm ra chuyện gì.
Lúc này Viên Nghĩa mới nói:
“Hỏa hoạn gì mà thiêu dien~dan~le~quy~don hủy toàn bộ ngõ hẻm? Khi ta
vào thành hỏi qua, hôm xảy ra hỏa hoạn, kinh thành có trận mưa rất to!”
An Nguyên Chí hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Có phải là vì chúng ta hay không?” Viên Nghĩa nhỏ giọng nói.
An Nguyên Chí sửng sốt, lập tức nói: “Ý ngươi là tỷ tỷ các nàng bị người ta sát hại?”
Thượng Quan Dũng vội bịt miệng An Nguyên Chí lại, chàng chọn nơi này vắng
người, tiện cho bọn họ nói chuyện, nhưng cũng không thể la lớn như vậy.
Viên Uy nhìn Viên Nghĩa nói: “Chúng ta đã bị phát hiện sao?”
Thượng Quan Dũng lắc đầu, nếu trên người chàng không cất giữ danh sách của Tín vương, chàng cũng sẽ ít nhiều hoài nghi một chút, là do thân phận của
Viên Nghĩa và Viên Uy bị bại lộ, dẫn tới có người truy sát. “Việc này
không liên quan tới các ngươi”, Thượng Quan Dũng nói với ba người An
Nguyên Chí: “Là do ở Hương An thành xảy ra vài chuyện, nói cho cùng là
do ta hại các nàng.”
“Hương An thành xảy ra chuyện gì?” An Nguyên Chí mở to hai mắt.
“Việc này hiện tại ta khó mà nói, sau này ta sẽ nói rõ với ngươi”, Thượng
Quan Dũng ấn đầu vai An Nguyên Chí mà nói: “Nếu ngươi hận ta, ta cũng
không trách ngươi!”
An Nguyên Chí định uống rượu, nhưng lại bị Thượng Quan Dũng ngăn lại.
“Bây giờ mà uống, ngươi nhất định sẽ say”, Thượng Quan Dũng giật ly rượu ra
khỏi tay của An Nguyên Chí, “Hôm hay ngươi và An Thái Sư ầm ĩ như vậy,
là tính không trở về đó nữa sao?”
“Nương và tỷ tỷ của ta đều
không còn”, An Nguyên Chí nói: “Cái gia đình kia từ này về sau cùng ta
còn quan hệ gì chứ? Tỷ tỷ có thật là vì ngươi mà chết?”
Thượng Quan Dũng né tránh ánh mắt của An Nguyên Chí: “Phải!”
“Ta…” An Nguyên Chí muốn nhảy lên, nhưng bị Thượng Quan Dũng ấn xuống khiến
thân thể không tài nào động đậy được. An Cẩm Tú là bị Thượng Quan Dũng
hại chết ư? Hắn phải làm sao bây giờ? Giết Thượng Quan Dũng trả thù cho
tỷ tỷ ư?
“Cho ta một ít thời gian”, Thượng Quan Dũng nói với An Nguyên Chí: “Ta sẽ cho ngươi một sự công bằng!”
“Là vì nước ư?” An Nguyên Chí hỏi Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng gật đầu.
An Nguyên Chí đấm tay xuống mặt bàn, “Được!” hắn nhìn Thượng Quan Dũng
nói: “Ta ở đây đợi ngươi cho ta một sự công bằng. Không phải là ta cần
điều đó, mà là tỷ tỷ các nàng cần.”
“Không trở về An phủ thì ngươi sẽ ở đâu?” Thượng Quan Dũng uống một ngụm rượu đắng rồi hỏi An Nguyên Chí.
An Nguyên Chí nói: “Thành kinh đô lớn như vậy, luôn có chỗ cho ta dừng chân.”
“Trước tiên ta tìm cho ngươi một chỗ ở lại”, Thượng Quan Dũng nói: “Đợi khi ta rời kinh, ta và ngươi cùng đi.” Hiện tại chàng không thể đưa ba người
An Nguyên Chí đến ở khách điếm, bọn họ còn có ý định muốn đánh một trận
sống chết, An Cẩm Tú đã giao đệ đệ bảo bối cho chàng, Thượng Quan Dũng
không thể để cho An Nguyên Chí có chút thương tổn nào.
“Không
cần, tự ta có thể tìm được chỗ ở”, An Nguyên Chí trả lời: “Ngươi làm tốt quốc sự của ngươi đi”, nói xong lời này, An Nguyên Chí liền đứng lên
đi.
“Nguyên Chí!” Thượng Quan Dũng đứng lên muốn giữ hắn lại.
“Tướng quân!” Viên Nghĩa cản Thượng Quan Dũng lại: “Ngươi hiện giờ ở đâu? Nếu thiếu gia có chuyện gì, ta sẽ đến tìm ngươi!”
Thượng Quan Dũng chỉ có thể nói tên của tiểu khách điếm.
“Nhớ kỹ”, Viên Nghĩa nói: “Xin tướng quân cẩn thận, cách trăm mét bên trái
dien~dan~le~quy~don chúng ta, có một nam nhân mặc đồ tang vẫn luôn đi
theo.”
Thượng Quan Dũng không nhìn về phía tay trái của mình, chỉ nói với Viên Nghĩa: “Chuyện ở đây giao cho ta, các ngươi hãy bảo vệ tốt cho An Nguyên Chí.”