Trùng Sinh Chi Độc Phi

Thế Tông nghe được lời này của An Cẩm Tú, liếc nhìn Hướng Viễn Thanh và Vinh Song đang đứng bên giường.

Hai vị thái y Vinh, Song vội vàng cúi thấp đầu, làm như không nghe thấy lời của An Cẩm Tú.

Thế Tông ôm An Cẩm Tú nói: "Sau này ra ngoài nhớ đem theo thị vệ, người ở
đây đều phải nghe lời nàng, nhớ kỹ lời của trẫm, bọn họ chỉ là nô tài,
có việc gì thì phân phó cho bọn họ làm."

An Cẩm Tú ồ một tiếng.

"Nha đầu này," Thế Tông nhẹ giọng nói: "Trẫm dứt lời thì phải nói tuân chỉ, không phải ồ."

An Cẩm Tú đột nhiên cứng đờ, vội muốn ngồi thẳng dậy.

"Bỏ đi," Thế Tông vẫn ôm lấy An Cẩm Tú không buông, nói: "Trẫm cho phép
nàng không cần nói tuân chỉ, trước mặt trẫm muốn nói gì thì nói đó."

"Thiếp thân tuân chỉ."

Thế Tông lắc đầu, câu tuân chỉ này y chỉ nghe ra được sợ hãi, không nghe
thấy được sự vui mừng, giống như là y vừa mới hạ một lệnh phạt tiểu nữ
tử này vậy. "Lời trẫm vừa nói nàng có hiểu hay không?"

An Cẩm Tú có gì mà không hiểu? Nhưng cố làm ra vẻ khờ dại nói: "Là thần thiếp tuân chỉ sao? Thiếp thân hiểu rồi."

"Trẫm nói nàng là chủ tử, những người khác ở đây đều là nô tài," Thế Tông
cũng tự cảm thấy được mình kỳ quái, tại sao trước mặt An Cẩm Tú y lại
nhẫn nại đến vậy,cùng một câu nói, thế mà y còn có thể nói đi nói lại
vài lần," Tuân chỉ gì đó, nàng không cần nhớ."

"Thiếp thân tuân..."

"Không phải cái này," Thế Tông ngắt lời An Cẩm Tú: "Vẫn không hiểu sao? Vậy trẫm nói lại một lần nữa cho nàng."

"Đã biết rồi," An Cẩm Tú cũng không thể tỏ ra quá thiếu não trước mặt Thế
Tông, chuyện gì cũng phải có mức độ, đã hai kiếp làm người, An Cẩm Tú
hiểu rất rõ đạo lý này.

"Biết rồi thì phải làm mới được," Thế
Tông dạy An Cẩm Tú: "Nàng phải học dáng vẻ của một chủ tử, nếu không sau này ở bên cạnh trẫm, "nghĩ đến những nữ nhân trong hậu cung của mình,
Thế Tông nhíu mày, hiện tại y không thể đưa An Cẩm Tú vào cung. Tiểu nữ
tử này ở trong am ni cô, còn chưa có danh có phận, những nư nhân đó đã
muốn động thủ rồi, nếu đây là trong cung, An Cẩm Tú có thể sống được mấy ngày?"

"Bên người thánh thượng thế nào?" An Cẩm Tú hoàn toàn không hiểu được tâm tư của Thế Tông.

Nhìn mỹ nhân hồ đồ trong ngực, Thế Tông đột nhiên hỏi: "Năm nay Cẩm Tú bao nhiêu tuổi?"

An Cẩm Tú dường như không hiểu, nhưng vẫn thành thực đáp: "Mười tám."

Nha đầu này nào đã mười tám tuổi? Qua tháng mười mới đủ mười tám kia, "Nha
đầu," Thế Tông nói với An Cẩm Tú: "Trẫm có bốn công chúa, công chúa nhỏ
nhất còn chưa gả, cũng tầm tuổi với nàng."

Bốn vị công chúa của
Thế Tông, ba vị đều dùng để hòa thân, chỉ còn lại một công chúa phong
hiệu là Vân Nghiên, cùng với nhị hoàng tử Bạch Thừa Lộ, ngũ hoàng tử
Bạch Thừa Trạch, đều là do quý phi Thẩm thị sinh ra. Kiếp trước, sau khi Bạch Thừa Trạch thành hoàng đế, vị Vân Nghiên công chúa này đã gả cho
thứ tử của đại tướng quân Dương Duệ, phong quang vô hạn.

"Nàng không biết chuyện này?" Thế Tông thấy An Cẩm Tú ngơ ngác, bèn hỏi.

An Cẩm Tú lắc đầu.

"An phủ quả thật là đích thứ khác biệt," Thế Tông không quan tâm hai vị
thái y Hướng, Vinh ở bên cạnh, nói với An Cẩm Tú. An Cẩm Nhan là thái tử phi, An Cẩm Tú lại không biết chút gì về chuyện của hoàng tộc, có thể
nhìn ra khi còn chưa gả, ở An gia, tiểu nữ tử này đã bị bỏ mặc đến mức
độ nào.

Chuyện của Vân Nghiên công chúa, An Cẩm Tú biết rất rõ
ràng. Nàng ngơ ngác, chỉ bởi vì nàng nhớ ra rằng, vì giúp Bạch Thừa
Trạch trở thành hoàng đế, vị công chúa lá ngọc cành vàng ấy đã cam tâm
tình nguyện gả cho Dương Quân Thành - thử tử của Dương Duệ, vừa sinh ra
đã tàn tật cả hai chân.Lúc này Bạch Thừa Trạch hẳn đã tính toán xong hôn sự của muội muội mình rồi. Nghĩ đến đây, An Cẩm Tú mỉm cười nói với Thế Tông: " Thiếp thân mười tám tuổi đã héo tàn, công chúa là lá ngọc cành
vàng, nhất định là so với thiếp thân..."

Thế Tông che miệng An Cẩm Tú, nói: "Chỉ cần trẫm muốn, nàng cũng là viên minh châu trên tay của trẫm."

An Cẩm Tú trợn to hai mắt, sau đó hốt hoảng cúi đầu. Lúc này, nàng nên bày ra vẻ cảm kích, cảm kích ân sủng của Thế Tông, chỉ là biểu tình đó nàng quả thực không làm được.

Thế Tông lại cho rằng An Cẩm Tú xấu hổ, lại mỉm cười cọ cọ lên tóc An Cẩm Tú.

Hướng Viễn Thanh và Vinh Song đều cảm thấy từng giây từng phút trong phòng
này đều trôi qua thạt giạn nan. Thế Tông là đang thương nữ nhân hay là
thương nữ nhi đây? Dù thế nào thì bọn hắn cũng không hiểu được tâm tư
hoàng đế, cũng giống như bọn hắn không nhìn ra được khuôn mặt thật của
An Cẩm Tú vậy.

Lúc này, thị vệ trưởng dẫn người đuổi theo "hung
thủ" đã quay trở lại ngoài phòng khách, Thế Tông không để cho người vào
phòng, an vị trên giường hỏi: "Bắt được người rồi?"

Thị vệ trưởng quỳ ngoài phòng khách: "Nô tài đáng chết."

Thượng Quan Dũng không sao, An Cẩm Tú gạt bỏ được nỗi lo trong lòng.

Thế Tông mắng một tiếng: "Phế vật!"

Bên ngoài truyền tới tiếng thị vệ trưởng dập đầu.

Lúc này, An Cẩm Tú kéo vạt áo của Thế Tông, nói: "Kẻ trộm chạy mất rồi thì bỏ đi, đồ của thánh thượng cũng không bị mất."

Thế Tông nghe thấy lời của An Cẩm Tú, vừa bực mình lại vừa buồn cười, nói: "Trẫm chính là coi trọng nàng."

An Cẩm Tú vội nói: "Thiếp thân không đáng giá."

"Nàng," Ý định phạt thị vệ trưởng của Thế Tông cũng bị An Cẩm Tú làm cho biến
mất rồi. Y quay đầu hỏ Hướng Viễn Thanh: " Vết thương của nàng đã băng
bó xong chưa?"

Hướng Viễn Thanh đáp: "Đã băng xong rồi."

Thế Tông phất tay với Hướng Viễn Thanh và Vinh Song.

Hai vị thái y vội vàng hành lễ lui xuống.

"Cẩm Tú," Sau khi trong phòng chỉ còn Thế Tông và An Cẩm Tú, y ôm An Cẩm Tú nói: "Nàng là bảo vật vô giá của trẫm."

An Cẩm Tú vùi đầu trong lòng Thế Tông, nửa ngày sau mới nói: "Thần thiếp không xứng."

"Chuyện này trẫm nói là được," Thế Tông lật người đè An Cẩm Tú dưới thân.An Cẩm Tú cố ý động cổ, hít một hơi khí lạnh.

"Chỗ này bị thương rồi, không thể cử động bừa." Thế Tông nhìn băng gạc quấn
trên cổ An Cẩm Tú. Y muốn nữ tử này, nhưng đây không phải lúc thích hợp
để muốn nàng. Thế Tông vẫn nhớ lời của Vinh Song, tâm mạch của nữ tử này còn bị thương, "Nha đầu," Thế Tông chống người, cúi xuống nhìn An Cẩm
Tú nói: "Trẫm sẽ dưỡng thân thể của nàng, trẫm còn có thể cho nàng một
đứa con."

Giống như nhớ đến đứa con vừa mới mất của mình, mắt An
Cẩm tú lấp lánh nước mắt, nhưng kiên cường cố nén không cho nó chảy
xuống, chỉ gật đầu một như muốn để Thế Tông không phát hiện.

Thế
Tông muốn hôn An Cấm Tú, lại lo rằng chính mình hôn xong sẽ không nhịn
được. "Nàng không khỏe, hôm nay trẫm tạm tha cho nàng," Thế Tông giơ tay lên xoa nắn khuôn mặt của An Cẩm Tú, trêu chọc nàng: "Chính nàng tự đếm xem, nàng thiếu ta bao nhiêu lần."

An Cẩm Tú nghiêng người, vùi mặt vào trong chăn.

Thế Tông bật cười, cách một lớp chăn vỗ nhẹ An Cẩm Tú, chỉ cần là nữ nhân
hắn nguyện ý cưng chiều, có làm động tác gì hắn cũng thích.

"Thánh thượng," An Cẩm Tú trốn trong chăn gọi một tiếng.

"Trẫm phải hồi cung rồi," Thế Tông kéo chăn xuống, nói với An Cẩm Tú: "Ngày khác trẫm lại đến thăm nàng."

An Cẩm Tú nhìn Thế Tông vẻ không nỡ.

"Đợi sau khi nàng vào cung, thì có thể luôn ở bên trẫm rồi." Thế Tông lật
người ngồi dậy, "Nàng phải nhanh chóng dưỡng thân thể cho tốt, chuyện
không vui thì cứ để nó qua đi, trong lòng nữ nhân của trẫm chỉ có thể có một mình trẫm."

Lúc Thế Tông chuẩn bị xuống đất rời đi, An Cẩm Tú mới rầu rĩ nói một câu: "Thần thiếp tuân chỉ."

Thế Tông quay người dùng ngón tay khẽ chọt vào An Cẩm Tú nói: "Xưng hô này trẫm thích."

Lúc đó, Cát Hòa bưng bát thuốc bước vào, quỳ dưới đất, nói với Thế Tông: "Thánh thượng, phu nhân, thuốc đã nấu xong rồi."

Thế Tông lại ngồi xuống giường, tự mình cho An Cẩm Tú uống thuốc, còn không yên tâm hỏi Cát Hòa: "Sao thuốc này mới một hồi mà đã nấu xong rồi?"

Cát Hòa vội nói: "Hồi bẩm thánh thượng, trong này phần lớn đều là thuốc
viên, Vinh thái y cho nấu thành thuốc nước, vì thế thời gian liền ngắn
hơn một chút."

Thế Tông đặt bát thuốc đã hết xuống khay mà Cát
Hòa đang bưng, dùng tay giúp An Cẩm Tú lau khóe miệng, sau đó đứng dậy
nói: "Trẫm không thể ở lại nữa, ở đây nghe lời của thái y, nghỉ ngơi cho rốt. Trẫm phải đỉ rồi."

An Cẩm Tú có chút xấu hổ muốn đứng dậy xuống giường tiễn Thế Tông.

"Được rồi, nàng dưỡng bệnh cho tốt, không cần tiễn," Dứt lời Thế Tông bước nhanh ra ngoài.

Thi vệ trưởng vẫn quỳ bên ngoài chờ Thế Tông xử lý.

"Phế vật!" Thế Tông đá thị vệ trưởng một cước, nghe thấy phía sau có người
kinh thán, quay người nhìn, An Cẩm Tú đang đứng sau lưng hắn.

"Nô tài đáng chết," Thị vệ trưởng bị Thế Tông đá một cước, lập tức bò dậy quỳ xuống.

"Thánh, thánh thượng," An Cẩm Tú bước lùi một bước, dáng vẻ bị kinh sợ.

Thế Tông đột nhiên nhớ ra mình chưa từng hung dữ trước mặt An Cẩm Tú, bèn nói: "Không sao, trẫm chỉ đang giáo huấn nô tài."

An Cẩm Tú liếc nhìn thị vệ trưởng, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng.

"Đứng dậy cút đi cho trẫm," Thế tông nói với thị vệ trưởng này: "Hôm nay trẫm nể mặt An phu nhân tha cho ngươi một lần."

Thị vệ này tạ ơn Thế Tông xong, cũng khéo léo dập đầu cảm tạ với An Cẩm Tú.

Cơ hồ cả đời này An Cẩm Tú chưa từng nhận khấu đầu của người khác, liền nấp sau lưng Thế Tông.

"Nha đầu ngốc," Thế Tông vỗ nhẹ lên đầu An Cẩm Tú. Xem ra muốn dạy nha đầu
này làm chủ tử cũng phải tốn chút thời gian rồi, "Trẫm không cho nàng
tiễn, nàng vẫn tiễn? Vết thương có đau không?"

"Thần thiếp nên tiễn thánh thượng," Lời này của An Cẩm Tú nói như chém đinh chặt sắt.

Trong lòng Thế Tông dễ chịu, lại nhéo mặt của An Cẩm Tú, mới nói: "Nghe lời
trẫm, bên ngoài mưa lớn, nàng không thể bị ướt mưa, quay về nghỉ ngơi,
ngày khác trẫm sẽ đến thăm nàng."

An Cẩm Tú không nói thần thiếp tuân chỉ, mà khẽ khàng ừm một tiếng.

Thế Tông đi đến cửa viện, quay đầu lại nhìn, An Cẩm Tú đang đứng dưới nước
nhỏ mái hiên nhìn theo hắn. Nha đầu ngốc này! Thế Tông thở dài, rồi
nhanh bước đi. Nếu y còn chưa đi, không biết nữ nhân ngốc này còn đứng ở ngoài bao lâu nữa.

Sau khi đoàn người của Thế Tông rời đi, Tử
Uyên chạy đến bên An Cẩm Tú, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Cát tổng quản bị
người bắt đi rồi."

Nhiều lần khi dễ nữ nhân của hoàng đế, còn có
sát tâm, cho dù thời gian Cát Lợi hầu hạ Thế Tông có lâu hơn nữa, e là
lần này cũng không tránh khỏi bị lột một lớp da. An Cẩm Tú nhướng mày,
nói với Tử Uyên: "Đi xem bọn họ ra khỏi am ni cô."

Tử Uyên do dự một chút, kề tai nói nhỏ với An Cẩm Tú: "Vậy chỗ của tướng quân thì sao?"

An Cẩm Tú khoát tay với Tử Uyên.

Tử Uyên nhanh chóng nhìn xung quang nàng và An Cẩm Tú, hiện tại không nhìn thấy người xung quanh họ.

"Mau đi đi," An Cẩm Tú thúc giục.

Tử Uyên chạy vào màn mưa.

An Cẩm Tú nhìn Tử Uyên chạy đi, thử bước một bước xuống bậc thềm của mái hiên.

"Phu nhân," Hướng Viễn Thanh lập tức xuất hiện sau lưng An Cẩm Tú, nói:
"Trên người ngài có viết thương, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi thôi."

An Cẩm Tú quay người, mỉm cười với Hướng Viễn Thanh, nói: "Giờ ta không ngủ được."

Hướng Viễn Thanh hối hận vì đã bước ra ngăn cản. Hắn có cần cùng nữ nhân của
hoàng đế đứng dưới hiên ngắm mưa không? Cát Lợi chỉ vì một câu nói của
nữ nhân này mà bị bắt, lúc này còn không biết có giữ được cái mạng nhỏ
đó không. Nếu hắn cùng nữ nhân này đứng một lúc, chuyện này truyền đến
tai Thế Tông, hắn còn tốt đẹp được nữa chăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui