Trùng Sinh Chi Độc Phi

Edit: Nhạn.
Thượng Quan Dũng gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Tiểu thư nhà ngươi đổi chỗ ở rồi à?”
“Tiểu thư nhất định phải đổi chỗ.” Tử Uyên cũng nhỏ giọng thì thầm mà đuổi theo sau Thượng Quan Dũng, nói: “Phòng ở phía Đông Bắc, ở sau núi, còn có một cái động, ta cũng không biết có phải tiểu thư muốn dùng cái động đó không.”
Thượng Quan Dũng âm thầm cảnh giác bốn phía, một bên tùy ý nói mấy câu với Tử Uyên. Cùng Tử Uyên đi một ngày đường, Thượng Quan Dũng cũng không phát hiện ám vệ đi theo, chỉ có đội thị vệ trong thành thỉnh thoảng đi qua trước mặt hắn cùng Tử Uyên.
“Trước kia, am ni cô không có nhiều binh lính như vậy,” Tử Uyên thấy đám thị vệ đó lập tức lo lắng, đuổi theo Thượng Quan Dũng, nói: “Tiểu thư nói chúng ta dừng chân ở cái viện kia, còn có những người ẩn nấp trong bóng tối. Tướng quân, ngươi là đến đón tiểu thư đi sao?”
Thượng Quan Dũng cười khổ một tiếng, nói với Tử Uyên: “Ngươi đây là muốn mang ta tới nơi nào?”
Tử Uyên đi song song với Thượng Quan Dũng, ão não nói: “Ta cũng không biết, vừa rồi ta muốn tướng quân tiến vào am ni cô, chuyện tiếp theo ta chưa nghĩ ra. Tướng quân, ở chỗ tiểu thư còn có ám vệ theo dõi, ngươi muốn xông vào như thế nào?”
“Không phải ngươi nói muốn đưa ta đi ăn điểm tâm sao?” Thượng Quan Dũng nói: “Trước tiên đưa ta tới phòng bếp của am ni cô này đi.”
Lúc này, lão chủ trì đi tới cửa phòng của An Cẩm Tú, niệm một câu kinh Phật, hỏi: “Phu nhân có ở trong phòng không?”
An Cẩm Tú từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy kỳ quái, lão chủ trì trốn nàng còn không kịp, tại sao lại chạy tới đây gặp nàng? Từ trên giường bước xuống, An Cẩm Tú đi đến trước cửa phòng, mở cửa phòng ra, nhìn lão chủ trì cười nói: “Tuệ Thanh đại sư tới, mời vào.”
Lão chủ trì đứng bất động ngoài cửa, nói: “Tử Uyên cô nương nói phu nhân có việc muốn tìm sư cô, phu nhân có việc gì xin cứ phân phó.”
An Cẩm Tú biết lão chủ trì không vừa ý nàng, trong mắt chúng đệ tử nhà Phật, chính mình là một kẻ vứt bỏ trượng phu, muốn leo lên cành cao làm phượng hoàng: “Cũng không có việc gì.” Trong lòng An Cẩm Tú rất rõ, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nói: “Chỉ là muốn mượn đại sư mấy quyển kinh Phật để xem thôi.”
Lão chủ trì đánh giá An Cẩm Tú một chút, Nhị tiểu thư của An phủ một thân tố y, trên mặt cũng không chút phấn son, búi tóc trên đầu chỉ được cố định bằng một cây trâm bằng gỗ, nhìn cách ăn mặc này làm lão chủ trì không tìm ra được sai lầm nào, chỉ là nhìn gương mặt tươi cười của An Cẩm Tú, trong lòng lão chủ trì bất mãn, nói với An Cẩm Tú: “Phu nhân, nhà của ngươi có tang, ngươi không buồn thì thôi lại còn tươi cười như vậy.”
An Cẩm Tú vội vàng cúi đầu, Tuệ Thanh sư thái luôn luôn thẳng tính, không giống các vị đệ tử nhà Phật khác, khi đó nàng bị nhốt tại am ni cô, vị đại sư này ít ‘chiếu cố’ nàng. Nghĩ tới đây, An Cẩm Tú vẫn mím môi cười, hỏi lão chủ trì một câu: “Đại sư, đây là sai lầm của ta sao?”
Lão chủ trì cứng họng, nàng đang ở tại am ni cô, am ni cô phát sinh chuyện đương nhiên không tránh thoát ánh mắt nàng. Chuyện này, kỳ thật An Cẩm Tú không sai, chỉ là, nhìn nữ tử xinh đẹp như hoa đang đứng trước mắt này, lão chủ trì cau mày nói: “Phu nhân, không có gió làm sao dậy sóng? Có nguyên nhân mới có quả, nếu hàng ngày ngươi cẩn thận một chút, làm sao lại có chuyện này được?”
An Cẩm Tú cùng lão chủ trì chính là hoàn toàn không hợp nhau, nói nhiều hơn nửa câu cũng ngại nhiều, nghĩ đến sau này nàng tiến cung, không biết Thế Tông có giữ lại cho chúng đệ tử ở am ni cô này một mạng hay không, An Cẩm Tú vẫn nói với lão chủ trì: “Việc này là do ta làm liên lụy đến đại sư, đại sư, vẫn là chính mình cùng các sư phụ suy nghĩ đường lui thôi, chỉ sợ nơi này không phải là một nơi tốt để thanh tu.”
“A Di Đà Phật!” Lão chủ trì lại nhìn An Cẩm Tú niệm một câu Phật hiệu, nói: “Bần ni sẽ cho đồ đệ đưa mấy bản kinh thư tới cho phu nhân.”
“Là nha đầu Tử Uyên kia đi tìm đại sư?” An Cẩm Tú hỏi lão chủ trì.
“Bên trong phủ hôm nay bỗng nhiên đưa tăng y.” Lão chủ trì nói: “Là ni cô nhìn thấy Tử Uyên cô nương trước cửa am ni cô.”
Đưa tăng y? Tâm tư An Cẩm Tú xoay chuyển cực nhanh, chỉ một câu trong lời nói của lão chủ trì, nàng lập tức biết Thượng Quan Dũng cũng đến: “Không cần phiền toán tiểu sư phụ trong am,” Nàng nói với lão chủ trì: “Để ta sai Tử Uyên tới chỗ ngài lấy. Nơi này của ta các tiểu sư phụ tốt nhất đừng nên tới, đại sư cảm thấy được không?”
Lão chủ trì không đoán được tâm tư của An Cẩm Tú, nếu muốn để Tử Uyên tới lấy kinh, cần gì phải nhờ bà tới đây một chuyến?
An Cẩm Tú thấy dáng vẻ nghi ngờ của lão chủ trì, đang muốn nói cái gì đó để hóa giải nghi ngờ của lão chủ trì, lập tức thấy Tây Nam am ni cô bốc lên khói đen.
“Cháy?” Lão chủ trì xoay người nhìn khói đen, khó có thể tin mà nói.
“Phu nhân!” Ngay lập tức Hàn Ước xuất hiện trước mặt An Cẩm Tú, nói: “Phu nhân vào phòng đi, có tiểu nhân ở đây, không ai dám tới làm tổn thương phu nhân.”
“Chắc là phòng bếp bị cháy,” Thần sắc An Cẩm Tú có chút kích động, nói: “Hàn đại nhân nên dẫn người đến xem, nơi này của ta không sao cả.”
Hàn Ước cảm thấy An Cẩm Tú thật ngớ ngẩn, am ni cô này có cái gì quan trọng? Đốt rụi thì đốt rụi, chỉ cần ngươi không có việc gì là được rồi, không phải sao? Nhưng lời An Cẩm Tú nói, Hàn Ước không thể không nghe theo, đành phải nói: “Tiểu nhân dẫn người đến đó xem.”
Nhìn Hàn Ước mang người chạy đi, An Cẩm Tú nói với lão chủ trì: “Sợ là từ nay về sau nơi này khó có thể được thái bình, Tuệ Thanh đại sư vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị đường lui thôi.”
Lão chủ trì nhìn khói đen cùng ánh lửa phía Tây Nam, trầm mặc không nói.
“Ta chỉ là một nữ tử,” An Cẩm Tú lại nói: “Hoàng quyền chí tôn, trong thiên hạ này ai dám không tuân? Đại sư là người xuất gia không phải là giả, nhưng mà Phật tổ cũng có khi không quản được chuyện nhân gian, ngươi vẫn nên mau chóng mang theo các tiểu sư phụ mau chóng rời đi.”
Lão chủ trì nhìn An Cẩm Tú, chỉ thấy lúc nãy gương mặt tươi cười, giờ phút này đã là vẻ mặt băng sương.
“Đại sư, nếu tương lai gặp chuyện không may, người không nên oán ta,” An Cẩm Tú xoay người vào phòng, lúc đóng cửa lại, nói một câu sau cùng với lão chủ trì: “Tự thân ta khó bảo toàn, quản không được tánh mạng của nhiều người khác.”
Lão chủ trì không biết bản thân mình ra khỏi sân viện này như thế nào, nữ tử tên An Cẩm Tú này là người tốt hay xấu, bà không nhận rõ được.
Thương Quan Dũng cùng Tử Uyên gặp được Viên Nghĩa tại phòng bếp, Tử Uyên là khiếp sợ, mà Thượng Quan Dũng như sớm đã đoán được Viên Nghĩa sẽ đến, bình tĩnh thản nhiên nói: “Ngươi đến đây bằng cách nào?”
“Trèo tường.” Viên Nghĩa nói hai chữ.
Thượng Quan Dũng thấy Viên Nghĩa mặc y phục Đại Nội Thị Vệ trên người, nói: “Người này còn sống không?”
“Giết.” Vẫn lại là hai chữ (trong tiếng trung là hai chữ nhé, không phải người ta không biết đếm đâu…)
Tử Uyên sợ chính mình lớn tiếng kêu lên, hai tay che kín miệng mình.
“Thi thể của hắn ta đã xử lý xong,” Viên Nghĩa thấy Thượng Quan Dũng nhíu mày, vội vàng nói thêm: “Tướng quân yên tâm, lúc này không có ai phát hiện ít đi một thị vệ.”
Thượng Quan Dũng đứng trong phòng bếp, thở dài một hơi, nói: “Ngươi mặc y phục của ta đuổi hết xe ngựa ngoài am đi.”
Dáng người của Viên Nghĩa cùng Thượng Quan Dũng cũng không khác nhau mấy, mặc y phục Thượng Quan Dũng vừa cởi ra lên người hắn, to lớn làm người khác phải liếc nhìn. Viên Nghĩa cuốn cuốn ống tay áo lên, mới khiến cho bộ dáng mình miễn cưỡng giống Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng cũng mặc một bộ y phục chính mình mang theo, sau khi mặc vào, nói với Viên Nghĩa: “Phóng lửa dẫn người tới đây, chính ngươi phải cẩn thận, để Tử Uyên đưa ngươi ra ngoài,” sau đó nhảy từ cửa sổ phòng bếp ra bên ngoài, đi đến góc đông bắc của am ni cô.
Viên Nghĩa vẩy dầu lên trên bếp lò, sau khi châm lửa, lập tức chạy ra phòng bếp.
Tử Uyên đứng bên ngoài khi Thượng Quan Dũng cùng Viên Nghĩa thay quần áo, sau khi thấy Viên Nghĩa xuất hiện, lập tức hỏi: “Tướng quân đâu?”
“Hắn đi tìm phu nhân.” Viên Nghĩa đi ra bên ngoài, nói: “Ngươi đưa ta ra ngoài.”
Tử Uyên nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp không đúng, nhìn lại, lại thấy phòng bếp đã toát ra khói đen, thiêu cháy tất cả vật dụng bên trong: “Cháy rồi!” Tử Uyên cùng Viên Nghĩa kêu hô.
“Được rồi.” Viên Nghĩa cũng không rảnh quan tâm Tử Uyên là một vị cô nương, túm Tử Uyển đến trước mặt mình, nói: “Lửa là do ta phóng, chúng ta tìm một nơi để trốn, thừa dịp hỗn loạn ta muốn giả làm Thượng Quan Dũng ra ngoài.”
Tử Uyên gật gật đầu, hai chân nhũn ra, nhưng vẫn đi theo Viên Nghĩa tìm một chỗ nhiều cây, hai người bước vào. Nhìn chính mình ẩn núp bên trong đám cây cối, Tử Uyên nói với Viên Nghĩa: “Nơi này có ám vệ, rất lợi hại, Viên đại ca, chúng ta trốn chỗ này có được không?”
“Được, không sao.” Viên Nghĩa nhìn chằm chằm phía bên ngoài, nói: “Nơi này không sao.”
“Thật sự?” Tử Uyên lo lắng nhìn xung quanh nhưng cũng không nhìn thấy gì, nhưng vẫn rất lo lắng.
“Ta nói không sao là không sao.” Viên Nghĩa nhìn Tử Uyên miễn cường cười, an ủi: “Không ai có thể tránh khỏi tầm mắt của ta.d/d1l$q&D”
Lúc này Tử Uyên mới yên tâm, nàng từng nghe An Cẩm Tú nói qua, bọn Viên Nghĩa có võ công cao cường, đều là võ lâm cao thủ: “Cũng không biết tướng quân có tìm được tiểu thư hay không.” Ngồi xổm xuống bên cạnh Viên Nghĩa, theo bản năng Tử Uyên đã muốn dựa vào người này, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư nói chúng ta không ra ngoài được, chẳng lẽ tướng quân cũng không có biện pháp sao?”
Viên Nghĩa nói: “Tiểu thư có tính toán gì không?”
“Tiểu thư nói muốn vào cung,” Tử Uyên cũng không gạt Viên Nghĩa, nói: “Viên đại ca nói rất đúng, ta sợ hãi, hai người bọn ta vào cung có thể vì bọn tiểu thiếu gia mà báo thù sao?”
“Phu nhân muốn báo thù?”
“Đúng vậy, báo thù,” Tử Uyên gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta cũng muốn báo thù! Ta không thể để một mình tiểu thư…..”
“Hư,” Viên Nghĩa không để cho Tử Uyên nói xong, nhỏ giọng thở dài một tiếng, nói: “Có người tới, đừng nói chuyện.”
Một đội thị về chạy ngang qua thân cây Tử Uyên và Viên Nghĩa đang ẩn núp, trong tay mỗi người cầm theo thùng nước dùng để cứu hoả.
Chờ sau khi đội thị vệ này chạy qua, Viên Nghĩa nói với Tử Uyên: “Chúng ta đi.”
Tử Uyên nghe lời đi theo Viên Nghĩa ra khỏi chỗ ẩn núp, đi được vài bước lại có một đội thị vệ chạy về phía nàng cùng Viên Nghĩa. Ngay lập tức Tử Uyên run sợ đến mức đứng không vững muốn ngã trên mặt đất.
Viên Nghĩa lập tức nâng đỡ Tử Uyên, lớn giọng nói với Tử Uyên cũng là nói cho bọn thị vệ nghe: “Đừng sợ, lửa không lớn, ngươi đừng sợ.”
Bọn thị vệ chạy ngang qua hai người, cũng không ai để ý đến hai người.
“Đi mau!” Viên Nghĩa thấy bọn thị vệ đã chạy qua, nhỏ giọng thúc giục Tử Uyên: “Sau khi ngươi đưa ta ra khỏi đây, phải mau chóng đến bên chỗ phu nhân, canh giữ cửa cho bọn họ.”
Tử Uyên xanh mặt, đi theo Viên Nghĩa, bước nhanh ra cửa am ni cô.
“Hiện tại không phải là lúc để ngươi sợ hãi,” Viên Nghĩa ngẫm nghĩ, vẫn là nên nói với Tử Uyên: “Có phu nhân ở đây, nàng sẽ không để cho ngươi xảy ra bất kỳ chuyện gì.” Nhạn/d/dL!q^D
“Ta không sợ,” Tử Uyên nhỏ giọng nói với Viên Nghĩa: “Bên cạnh tiểu thư nhà ta không thể thiếu ta, Viên đại ca nói rất đúng, cùng lắm thì ta cùng tiểu thư chết cùng nhau, Tử Uyên mới không sợ chết!”
Viên Nghĩa dừng bước chân, quay đầu nhìn Tử Uyển lúc trước giống một đứa bé lúc này sự quật cường đã hiện lên trên mặt: “Chuyện sẽ không đến mức đó.” Viên Nghĩa không biết làm sao, trong lòng đau xót, hoà nhã nói với Tử Uyên: “Xe đến chân núi sẽ có đường (giống câu thuyền đến đầu cầu sẽ thẳng), ngươi cùng phu nhân đều sẽ không có việc gì.”
“Ừ.” Tử Uyên chạy lên đi sóng vai với Viên Nghĩa, nói: “Ta đưa Viên đại ca ra ngoài.”
Lúc này, Ngự Lâm quân canh giữ ở trước cửa am ni cô cũng không ai chú ý đến Viên Nghĩa, lực chú ý của đám người này đều tập trung nơi phát hoả trong am ni cô, nơi này xảy ra chuyện, bọn hắn ai cũng không sống được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui