An Cẩm Tú đón lấy danh sách từ tay Thượng Quan Dũng. Nàng không giống Thượng Quan Dũng vừa nhìn tên người và số liệu trong danh sách đã chóng cả mặt, An Cẩm Tú đọc bản danh sách ấy không đến nửa nén hương. Đa số người trong danh sách này An Cẩm Tú đều đã biết, có người sau này chết cùng thái tử, cũng có người cùng với Bạch Thừa Trạch "một người đắc đạo, gà chó thăng thiên"*.
"Cái này có thể buộc tội hoàng hậu và thái tử không?" Thượng Quan Dũng hỏi An Cẩm Tú, hắn tự biết mình không giỏi những chuyện này, chỉ không biết tiểu thê tử của hắn lớn lên ở phủ An thái sư có thể hiểu được bao nhiêu.
Nếu như nam nhân bên cạnh không phải là Thượng Quan Dũng, có lẽ An Cẩm Tú sẽ che giấu chính mình. Trên đời này có nam nhân nào chịu để một nữ nhân chỉ tay năm ngón. Thượng Quan Dũng là một ngoại lệ. "Thiếp nhớ Tín vương còn có một đứa con nhỏ tên Bạch Anh, lần này cũng mất mạng rồi sao?" An Cẩm Tú hỏi.
Thượng Quan Dũng nói: "Nàng cũng biết Bạch Anh?"
"Khi còn ở An phủ, thiếp cũng biết được vài chuyện trong hoàng thất." An Cẩm Tú nói: "Chàng nói Hạng Tích hạ sát toàn bộ người trong Tín vương phủ, vậy còn Bạch Anh này thì sao?"
"Được ta cứu rồi," Thượng Quan Dũng thành thật nói: "Ta để Khánh Nam bế nó ra ngoài vương phủ, lúc này nó được Khánh Nam giao phó cho một gia đình nông dân ở ngoại thành Hương An. Cẩm Tú, nó chỉ là một đứa bé, ta không nỡ nhìn thấy một đứa bé nhỏ như vậy bị mất mạng."
An Cẩm Tú vỗ nhẹ lên ngực Thượng Quan Dũng, "Cứu người là chuyện tốt, có thể làm cớ gì lại không làm?"
"Chỉ có điều đứa con của chúng ta đã không còn nữa rồi," Thượng Quan Dũng thở dài.
An Cẩm Tú lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Kiếp trước có lẽ bản danh sách này rơi vào tay Bạch Thừa Trạch, bởi vì sau khi Bạch Thừa Trạch trở thành Minh Tông hoàng đế, thân phận của đứa trẻ Bạch Anh vẫn luôn được hắn nuôi dưỡng bên người đã sáng tỏ khắp thiên hạ, sau cùng đứa con mồ côi của Tín vương phủ đã kế thừa tước vị của phụ thân.
Sau khi buồn bã một hồi, Thượng Quan Dũng hỏi An Cẩm Tú: "Ta nên làm gì với bản danh sách này?"
"Giữ lại," An Cẩm Tú nói, Bạch Thừa Trạch có được bản danh sách này nhưng không hề nộp lên trên mà giữ lại dùng, nàng đương nhiên cũng phải làm như vậy. Bảo vệ giang sơn của Thế Tông? Thượng Quan Dũng nói không sai, giang sơn của y có quan hệ gì với nàng?"
"Giữ lại?" Thượng Quan Dũng nói: "Ta giữ lại thứ này có ích gì?"
"Lén lút vây bè kết đảng đã là tội lớn chu di cửu tộc, những người này lại tổ chức quân đội riêng. Tướng quân, chàng nghĩ xem, sau khi tội danh này bại lộ, bọn họ sẽ có kết cục thế nào?"
"Nàng muốn ta dùng bản danh sách này để uy hiếp những người trong danh sách?"
"Hiện giờ vẫn chưa được, " Khuôn mặt An Cẩm Tú dán vào lồng ngực Thượng Quan Dũng, nói: "Bây giờ chúng ta vẫn chưa có khả năng này, những người đó bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết ta."
"Là ta vô dụng," Cánh tay ôm lấy An Cẩm Tú của Thượng Quan Dũng lại càng chặt hơn, nói: "Là ta..."
An Cẩm Tú lấy tay che miệng Thượng Quan Dũng, "Những người đó vừa sinh ra đã đứng cao hơn người khác một bậc, tướng quân từ một nhà làm nông đến một tướng quân trong cung như ngày nay đã chẳng dễ dàng, không cần phải so sánh với những người có cha mẹ tốt đó. Những người vừa sinh ra đã phú quý đó nếu ở trong hoàn cảnh của tướng quân, chưa chắc đã làm được tốt như chàng đâu."
"Nàng là an ủi ta," Thượng Quan Dũng cay đắng nói: "Không cần phải thế đâu, ta tự biết mình thế nào."
"Nam nhân của An Cẩm Tú thiếp chẳng hề kém bất cứ nam nhân nào!" An Cẩm Tú nghe được lời của Thượng Quan Dũng thì đột nhiên tức giận, vùng ra khỏi vòng tay của Thượng Quan Dũng, nói với hắn: "Thiếp không cho phép chàng tự xem nhẹ chính mình!"
Thượng Quan Dũng kinh ngạc, đây là lần đầu An Cẩm Tú trút bỏ đi vẻ dịu dàng trước mặt hắn, nhất thời Thượng Quan Dũng vẫn chưa thích ứng kịp.
"Thiếp muốn báo thù, thiếp còn muốn cùng chàng bạch đầu giai lão," Hai tay An Cẩm Tú vuốt ve khuôn mặt Thượng Quan Dũng, nói từng câu từng từ: "Vì thế, sau này chàng nhất định phải trở thành người đứng trên người, đem tất cả đạp dưới chân chàng, như thế chúng ta mới có thể tiếp tục ở bên nhau. Tướng công, chàng nhớ lời của thiếp, hiện tại chúng ta rơi vào khốn cảnh, bị người ta chà đạp khinh thường, nhưng những ngày tháng thế này chúng ta không thể cứ mãi như thế! Không thể trôi qua những ngày bình thường, vậy chúng ta sẽ vùng lên tranh đấu, kết cục tồi tệ nhất cũng chỉ là chết. Bây giờ, ngoại trừ chàng, thiếp đã chẳng còn gì để mất nữa rồi!"
"Trở thành người đứng trên người?" Thượng Quan Dũng đờ đẫn nhìn tiểu thê tử của mình. Trông thấy một phương diện khác của thê tử không hề giống với những gì mình từng biết, mọi nam nhân đếu sẽ cảm thấy nữ nhân ấy thật xa lạ, giống như từ trước tới giờ chưa từng quen biết.
"Có câu "Vương hầu tương tướng ninh hữu chủng hồ" (Vương hầu tướng tướng há cứ phải là con dòng cháu giống hay sao?)* *, An Cẩm Tú nhìn vào đôi mắt hắn: "Cớ gì mà chàng không thể nên vương nên hầu?"
"Nên vương nên hầu rồi là có thể mang nàng đi sao?" Thương Quan Dũng hỏi.
Trái tim An Cẩm Tú lại một lần chua xót, nói: "Nếu một ngày, chàng nên vương nên hầu, nữ nhân bên người ngàn vạn, chàng sẽ còn nhớ thiếp sao?"
Thượng Quan Dũng lại đột ngột ôm An Cẩm Tú vào trong lòng "Không có nữ nhân nào khác!" Hắn nói với An Cẩm Tú: "Ngoại trừ nàng, cũng chẳng có nữ nhân nào coi trọng ta."
An Cẩm Tú vươn tay ôm lấy Thượng Quan Dũng. Trên đời này nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, liệu được bao người có thể vì một người mà chuyên nhất một lòng? Kiếp này rõ ràng là có thể cũng chàng yên yên ổn ổn sống tới bạc đầu, thế mà hết lần này đến lần khác... Hận ý khiến An Cẩm Tú há miệng cắn vào vai Thượng Quan Dũng. Hiện giờ vẫn chưa phải lúc, An Cẩm Tú lại một lần nữa nói với chính mình. Hiện tại nàng vẫn chưa có đủ năng lực đi báo thù, cũng chưa có đủ bản lĩnh để thoát khỏi tay chủ nhân thiên hạ, phải nhẫn. Ngoại trừ nhẫn, nàng và Thượng Quan Dũng cũng không có con đường nào khác để đi.
Thượng Quan Dũng để mặc cho An Cẩm Tú cắn hắn, hắn da thô thịt dày, An Cẩm Tú cũng không cắn hắn đau. "Nàng định sẽ làm gì?" Thượng Quan Dũng hỏi: "Nàng định trở thành người đứng trên người thế nào?"
An Cẩm Tú buông miệng, ngồi ngay lại trong lòng Thượng Quan Dũng, nói: "Thiếp đã nhờ phụ thân vào cung cứu một người trong Hạ Nô viện, nữ nhân ấy tên là Yêu Đào..."
Thượng Quan Dũng nghe An Cẩm Tú nói, hắn chen miệng vào không lọt, nghe xong rồi lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi.
"Thiếp phải tự bảo vệ chính mình," An Cẩm Tú nói với Thượng Quan Dũng: "Trong cung, mẫu dĩ tử quý (mẹ quý nhờ con), đứa bé này sẽ cho thiếp một chỗ dựa."
"Nàng sao dám khẳng định nữ nhân ấy nhất định hoài thai long tử? Thượng Quan Dũng hỏi.
"Thiếp chính là biết,"An Cẩm Tú không cách nào nói với Thượng Quan Dũng chính mình đã sống hai kiếp người, chỉ có thể nói với hắn: "Chàng cho rằng, An gia chẳng có tai mắt gì trong cung hay sao?""Vậy An Cẩm Nhan không biết chuyện này?"
"Lần này là thiếp may mắn hơn nàng ta một chút."
Thượng Quan Dũng nhìn An Cẩm Tú, nghẹn lời. Dựa vào bộ não lúc đánh trận dẫn binh, hắn cảm thấy An Cẩm Tú đang đem tính mạng mình đặt vào một ván bài có phần thắng vô cùng nhỏ. "Được," Thượng Quan Dũng nói: "Yêu Đào mang trong mình long tử, vậy nàng ta sinh xong thì thế nào? Nàng định xử trí nàng ta ra sao? Dù thế nào thì nàng ta mới là mẹ đẻ của hoàng tử."
"Chàng lo cho nữ nhân này?" An Cẩm Tú chân mày nhíu lại, lộ vẻ không vui.
"Nàng nghĩ đến chuyện gì thế," Thượng Quan Dũng bị ý ghen của thê tử làm cho khóc cười không được, "Ta chỉ đang lo lắng cho nàng, nếu như chuyện này bại lộ, nàng sẽ thế nào?"
An Cẩm Tú nghiêng đầu, nhìn bức tống tử quan âm(3) treo trong phòng, nói: "Nữ nhân sinh hài tử, là một lần vượt qua cửa ải sống chết, nàng trốn ở đây sinh con, không nhất định có thể sống tiếp được."
"Nếu như nàng ta vẫn sống thì sao?"
An Cẩm Tú lại nhìn Thượng Quan Dũng, nói: "Chàng đem nàng ta đi xa một chút, thiếp sẽ không vĩnh viễn chiếm con của nàng. Đợi thiếp từ trong cung ra ngoài, sẽ đem con trả lại cho nàng ấy."
Kỳ thực người chết mới là kẻ giữ bí mật tốt nhất, nhưng nhìn An Cẩm Tú trước mặt, Thượng Quan Dũng không nói ra những lời này.
"Chàng muốn giết nàng ta?" An Cẩm Tú lại hỏi Thượng Quan Dũng: "Những người làm tướng quân như chàng, có phải đều là nghĩ như vậy?"
"Ta đã từng giết rất nhiều người," Thượng Quan Dũng ôm An Cẩm Tú nói: "Có điều người không nên giết ta sẽ không giết. Cẩm Tú, cho dù trong bụng nữ nhân ấy đã có con, nếu như là bé gái thì sao?"
"Chỉ cần là một đứa con là được rồi," An Cẩm Tú nói: " Trong người đã mang thai, hoàng đế sẽ không chạm vào thiếp, thiếp chỉ có thế bảo vệ được thân thể của chính mình. Tướng công, thứ thiếp có thể vì chàng mà bảo vệ cũng chỉ có thế này, còn cả chỗ này," An Cẩm Tú chỉ vào trái tim mình.
Lý trí đã ngăn hắn không làm chuyện ôm nữ nhân trong lòng xông ra ngoài am.
"Thân thế và trái tim đều của chàng," An Cẩm Tú nhỏ giọng nói với Thượng Quan Dũng: "Chuyện chàng có thể làm là ở trong quân làm tốt các việc, nắm chắc binh quyền chàng có thể nắm chắc trong tay. Tiểu thúc và Nguyên Chí có thể giúp chàng, Mấy lời của Khánh Nam đó chàng nghe nhiều một chút, những huynh đệ trong quân đều là tiền vốn của chàng, phải nắm lấy cho tốt."
"Tiền vốn?"
"Huynh đệ là chân tay, huynh đệ cũng là tiền vốn." Ngón tay An Cẩm Tú vẽ vòng vòng trên ngực Thượng Quan Dũng, "Tướng công, hiện giờ chúng ta thanh cao không nổi, vì thiếp, phải nhẫn nại, còn phải bảo trọng."
Thượng Quan Dũng nắm lấy bàn tay của An Cẩm Tú, "Nàng đã nắm chắc như vậy, thế còn hoàng hậu thì sao?"
"Có bản danh sách này," An Cẩm Tú chỉ chỉ vào bản danh sách trên bàn, "Đối phỏ với hoàng hậu trở nên rất dễ dàng rồi, tướng quân, có lúc giết người không cần thấy máu, thiếp biết cách đối phó với bà ta, chàng không cần lo lắng cho thiếp. Thế Tông hoàng đế đắm chìm trong nữ sắc, người như thế nhất định chẳng trường mệnh, vì thế những ngày tốt đẹp của chúng ta không phải cách quá xa."
"Sao hoàng đế có thể vẫn dùng ta được? Hôm nay y còn muốn điều ta đến chỗ tướng quân Chu Nghi," Thượng Quan Dũng nói: "Hoàng đế rất muốn giết ta."
"Thiếp sẽ không để y điều chàng đi, tin thếp một lần, có được không?"
Đối với thê tử, Thượng Quan Dũng có một loại tin tưởng bản năng. Hiện tại hắn còn chưa biết bản lĩnh của An Cẩm Tú, hắn chỉ biết rằng phải nghĩ cách cứu nàng. Nhưng trước mặt An Cẩm Tú, tốt nhất là chẳng nên nói gì, hắn không muốn nàng vì hắn mà lo lắng."
"Hôm nay hoàng đế liệu có đến tìm thiếp chăng?" An Cẩm Tú quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, giống như tự hỏi mình, lại giống như là hỏi Thượng Quan Dũng.
"Hôm nay y xem thư tấu của Chu Nghi," Thượng Quan Dũng nhấc An CẨm Tú ngồi lên một chân khác của mình, nói: "Lửa giận rất lớn, lúc ta tiến cung, nhìn thấy..."
"Y triệu chàng vào cung?" An Cẩm Tú nhỏ giọng kinh ngạc: "Y có cho chàng ăn thứ gì không, có làm gì trên người chàng không?"
"Không có," Thượng Quan Dũng vội nói: "Y hỏi ta chuyện ở thành Hương An, hôm nay hoàng đế không muốn giết ta, thật đó, ta không gạt nàng. Hơn nữa, hiện tại bên ngoài đều cho là nàng đã chết rồi, đây có lẽ là nguyên nhân chính y không giết ta."
An Cẩm Tú mềm nhũn trong lồng ngực Thượng Quan Dũng, nhưng cũng có chút yên tâm. Lần này Thế Tông không xuống tay với Thượng Quan Dũng, vậy thì trong một thời gian ngắn tới, vị hoàng đế này sẽ không nghĩ đến chuyện giết Thượng Quan Dũng nữa. "Trong cung chàng còn gặp ai?"
"Còn gặp An thái sư và lục bộ thượng thư," Thượng Quan Dũng nói: "Còn có Lâm Chương."
"Lâm Chương?" An Cẩm Tú có chút kỳ quái, hỏi: "Vì sao lại đặc biệt nhắc đến người này? Hắn chẳng qua chỉ là phó thống lĩnh của đại nội thị vệ."
"Là người của hắn đã giết chết Bình An và Ninh Nhi," Thượng Quan Dũng đè nén nói: "Hôm nay gặp mặt, người này còn cố ý nói chuyện với ta."
"Hóa ra hắn là người của hoàng hậu," An Cẩm Tú cười lạnh: "Người này chúng ta sẽ nhớ kỹ, sẽ có một ngày chúng ta đòi hắn món nợ máu này."
*Một người đắc đạo gà chó thăng thiên": Thời Tây Hán Hán Vũ Đế, Hoài Nam Vương Lưu An dốc lòng tu đạo luyện đan, ước vọng có thể đắc đạo thành tiên, nhưng vì mưu phản thất bại mà bị ép phải tự sát. Sau này, đạo gia phong ông làm thần tiên, đồng thời tạo ra một câu chuyện thần thoại thế này: Nghe nói có một lần, Lưu An gặp được tám ông lão da dẻ hồng nhuận như trẻ con cưỡi bạch hạc, liền bái bọn họ làm sư phụ, học tu đạo và luyện đan. Sau khi đan đã luyện thành, còn chưa kịp dùng, đột nhiên nghe nói có người tố cáo ông mưu phản, Hán Vũ Đế phái người đến bắt ông. Lưu An vội hỏi tám ông cụ xem phải làm thế nào. Ông cụ nói Lưu An đã đắc đạo, hiện tại đã có thể phục đan thăng thiên rồi. Lưu An hỏi có thể mang theo bạn bè và người thân cùng lên trời được chăng, ông cụ nói có thể. Bởi thế Lưu An và bạn bè cùng ăn đan dược, thành thiên bay lên trời. Gà chó trong nhà Lưu An ăn được đan dược còn thừa trong nồi, cũng bay được đến trời. Thành ngữ "Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên" có ý là, một người tu đạo trở thành thần tiên, đến con gà con chó trong nhà cũng có thể theo người đó bay lên trời, ví với một người đắc thế, những người có liên quan với người đó đều được lúc vẻ vang, có nét châm biếm.
**”Vương hầu tương tướng, ninh hữu chủng hồ” Đây là câu nói của Trần Thắng, thủ lĩnh cuộc khởi nghĩa nông dân đầu tiên của Trung Quốc, là người của thời nhà Tần. Khi đó nhà nước Trung Hoa vẫn còn theo chế độ thế tập, vương hầu quan tướng đều là người dòng dõi hoàng tộc. Câu nói của Trần Thắng lần đầu tiên đã kích động và thức tỉnh người dân. Những người vừa sinh ra đã mang danh mang tước đó, quả thực là thuộc dòng giống gì cao quý hơn dân thường hay sao?
(3) Tống tử quan âm: Quan Âm tặng con