Mọi người không khỏi sửng sốt.
Lâm Ngọc Châu thản nhiên cười nói :" Tứ đệ, ngươi thân thể không tốt, vẫn là đừng múa kiếm, lại tốn sức lực, trời hôm nay có chút lạnh khổng thể lấy bản thân ra chơi đùa ".
A, đây là nói y thành nữ tử yếu đuối? Lâm Tịch Cận cười lạnh, trên mặt lộ một vẻ khó xử, do dự một chút mới miễn cưỡng gật đầu, nhìn về phía Tương Nguyệt Quyên :" Vậy chỉ có thể mượn huân* của tiểu thư dùng một chút vậy, Tưởng tiểu thư không ngại chứ ?" y đã sớm phát hiện trong tay Tương Nguyệt Quyên là một cái huân, trong lòng biết hôm nay nàng sẽ tấu đàn.
* Huân: Tên một nhạc khí làm bằng xương, đá
Tương Nguyệt Quyên sửng sốt một chút, trong lòng phi thường không muốn nhưng ngại mọi người ở đây, đành phải đem huân đưa cho nha hoàn , nói :" Ta tất nhiên không cự tuyệt ".
Lâm Tịch Cận cười nói : Từ xưa đến nay chỉ có cùng tài nghệ mới có thể nhìn ra ưu khuyết của đối phương, nếu tiểu thư thưởng thức huân, chắc là cao thủ thổi huân, chúng ta liền diễn tấu một chút, để hoàng thượng đánh giá ưu, khuyết ".
Tương Nguyệt Quyên đã luyện tốt được mấy tháng, trong lòng mười phần nắm chắc, tự nhiện sẽ gật đầu đáp ứng.
Nha hoàn kia nâng huân đến cho Lâm Tịch Cận.
Y đang định tiếp nhận thì lại không biết tự đâu bay đến một vật màu đen, rất nhanh bay về hướng của y, suýt nữa đáp trúng mặt y, nếu không phải y động tác nhanh chóng ôm trong ngực chỉ sợ khó tránh khỏi phen này.
Mọi người đều bị một màn này làm kinh động, theo bản năng nhìn về người đầu sỏ.
Bấy giờ Lâm Tịch Cận mới biết rõ mình bắt trúng thứ gì, cư nhiên là một cây tiêu màu đen, có sáu lỗ.
Nắm trong tay sẽ cảm nhận được một trận lạnh lẽo, hiển nhiên được làm từ vật liệu rất tốt, thiết kế rất tinh xảo, hình dạng như chiếc lá rất có khí khái.
Hảo tiêu ! Lâm Tịch Cận cảm thấy kinh ngạc, nhịn không được mà ngẩng đồ lên nhìn, chỉ thấy vẻ mặt Hiền vương lạnh nhạt, chống lạu ánh mắt của y mà mở miệng :" Một nam nhi, cùng nữ tử đấu cái gì ?"
Đây là ý tứ bảo y thổi tiêu sao ?
Thần sắc Lâm Tịch Cận hoảng hốt một chút, tại ánh mắt lạnh băng kia thấy được sự kiên trì, y hơi thở dài, người này thế nào lại xác định y biết thổi tiêu ?
Hay là hắn không để ý đến là y biết hay không, hay hắn cũng muốn nhìn y bị chê cười ?
Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện thần sắc mọi người có chút cổ quái, trong đó có không ít người ghen ghét, không khỏi cười khổ, này Hiền vương làm cho y nổi bật a.
Hoàng đế như có điều suy nghĩ, ha ha cười :" Nếu là tranh tài, tự nhiên sẽ không thiếu đặt cược, tiền cược trẫm ra, ai thắng liền thưởng 20 tấm vải gấm vóc tốt nhất, hai rương châu báo cộng thêm một thanh bảo kiếm ".
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, tiền cược thất nhiều.
Hoàng đế quét mắt một vòng, đem thần sác của mọi người xem vài mắt, cảm giác thật thú vị, lại nói :" Bất quá chỉ có hai người cạnh tranh thì quá đơn điệu, mọi người hãy cùng nhau so tài đi ".
Nghe vậy, mọi người đều mừng rỡ, các thiếu gia, tiểu thư bắt đầu rục rịch, xoa tay.
Lúc này, Niếp Thiến Thiến chờ các tiểu thư, thiếu gia biễu diễn trước có chút miễn cưỡng, hoàng thượng cho nàng vinh dự biểu diễn lúc sau, cũng không biết nàng có thể cạnh tranh hay không.
" Tạ hoàng thượng, !" Lâm Tịch Cận hành lễ, chòe mọi người im lặng, lúc này mới nhẹ nhàng đem tiêu đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi, âm thanh nghe nức nở, hòa vào trong gió!
Mọi người không tự chủ mà an tĩnh lại, theo âm thanh lạnh lẽo lớn dần, mọi người tựa như được đưa đến một cánh đồng bát ngát, gió lạnh thổi qua ánh mắt, hai mắt nhìn về phương xa chính là một mảnh mờ mịt!
Lại giống như bị đưa đến một ngôi miếu đổ nát, có khói nhẹ nhàng tỏa ra, một bóng dáng gầy yếu nằm trong đó trông thật thê lương, trong lòng một trận đau khổ, nhìn như có chút chờ mong lại giống như truyệt vọng mà rên rĩ!
Một khúc nhạc, hóa thành lệ, làm mọi người trở nên hư ảo, mặc kệ tam sinh.
Người tỉnh lại đầu tiên là Bát hàng tử Triệu Cảnh Dục.
Hắn tuổi nhỏ, từ nhỏ cũng không thiếu thứ gì, lại không hiểu sự đời, lại không hiểu tiếng tiêu kia chấn động tâm hồn chút nào, nhìn về người thổi tiêu kia, chỉ cảm thấy ở đó là một dáng gầy yếu, tóc dài theo gió mà tán loạn, chính là người đó tựa nhie không ở hồng trần, một mình đứng đó như chỗ không người, một mình cô đơn, tâm tình tĩnh lặng.
Một khúc nhạc kết thúc, tất cả mọi người không tự chỉ mà hút một ngụm khí.
Nghe khúc nhạc này, hoàng đế tựa hồ nghĩ tới gì đó mà sắc mặt có chút trầm xuống, lại nâng ánh mắt nhìn Lâm Tịch Cận tán thưởng :" Lâm ái khanh, nhi tử Lâm gia quả nhiên không giống người thường ".
Lâm Thương Hải cũng không hề nghĩ tới, đứa con thứ ở tại viện người hầu cũng có thể luyện ra một tài nghệ tốt như vậy, chỉ là cười ngượng ngùng, không đáp lại hoàng đế.
Lâm Tịch Cận cũng sẽ không quản phụ thân có sắc mặt gì, mà nhìn trộm qua người luôn bất động, Hiền vương, lại cái gì cũng nhìn không ra, nhất thời cảm thấy có chút phức tạp, quay đầu đi nhưng y lại không biết có một ánh mắt lạnh băng nhìn y cực kỳ sâu thẳm.
Lúc này, những người khác cũng dần thanh tĩnh, không biết là ai dẫn đầu vỗ tay mà mọi người đều phụ họa theo mà trầm trồ khen ngợi.
.