Lâm Ngọc Hồng đầy mặt không thể tin, dựa vào vị trí ở phủ tướng quân, nàng là một tròn hai người có hi vọng tốt nhất để thắng, nhưng y lạu thổi tốt như vậy, tròn lòng nàng không phục lắm.
Lâm Ngọc Châu cũng cực kỳ kinh ngạc giống nàng, nhưng nàng có thể nhịn được mà tươi cười, thân thiết nói :" Tứ đệ, ngươi thổi thật tốt ".
Bộ dáng mỉm cười của nàng làm cho người ta tun tằng nàng là một nữ tử lương thiện lại dễ thân cận, nhưng Lâm Tịch Cận rõ ràng biết được nàng là dạng người gì, một bộ dạng giống mẫu thân nàng, cười lên phải làm cho người khác sợ run, liền lãnh đạm gật đầu :" Tạ Đại tỷ khích lệ "
Tương Nguyệt Quyên sắc mặt cực kì khó coi, do dự một chút liền tiến lên nói với hoàng thượng " Hoàng thượng, Tứ thiếu gia tướng quân phủ tài nghệ cao siêu, thần nữ tự biết bản thân không bằng y, lần này tranh tài nghệ, thần nữ xin thua "
Mọi người đều không nghĩ tới Tương Nguyệt Quyên không đấu liền nhận thua, cùng lúc càng thêm bội phục tài nghệ của Lâm Tịch Cận.
Lúc này làm cho mọi người hiểu được, tuy Tương Nguyệt Quyên dung mạo cùng phẩm hạnh bình thường nhưng là một người dũng cảm đối mặt.
Ké tiếp, các thiếu gia, tiểu thư sôi nổi tranh biểu diễn, bất quá lại rất bình thường, có khúc tiêu của Lâm Tịch Cận phía trước, muốn hay hơn đúng là không nổi nhưng thật ra có Ngũ thiếu gia của Tôn di nương biểu diễn thổi huân không tồi, làn điệu uyển chuyển, pha chút nức nở lại có chút gào thét.
Hắn nhỏ hơn Lâm Tịch Cận ba ngày, vóc người cao hơn một cái đầu, nuôi bên người mẹ ruột, ngay cả không bằng trưởng tử nhưng cũng tốt đẹp.
Hắn từ trước đến nay luôn chướng mắt Lâm Tịch Cận ngay cả hạ nhân cũng có thể khi dễ , hôm nay Lâm Tịch Cận được nổi bật như vậy, sao hắn có thể cam tâm ? Không phải chỉ là một khúc nhạc bi thương thôi sao, hắn cũng thổi một khúc nhạc buồn, chỉ có điều một khen này không thu được gì cả, ngoại trừ một số ít người xem cuộc vui, còn lại cũng không nhấc lên tia bợn sóng nào.
Lần này cạnh tranh tài nghệ suốt một canh giờ, ngoại trừ màn mở đầu, còn lại đều bình thường , cao thấp đã rõ ràng, ai hôm nay trở thành đệ nhất mọi người đều sớm sáng tỏ.
Hoàng đế tính tình nhẫn nại mười phần, một ngày nhìn thấy được không ít nam, nữ xuất sắc, tâm tình rất tốt, nói :" Tốt, Trẫm tuyên bố, hôm nay Tứ thiếu gia Lâm gia thắng, tiền cược thuộc về hắn "
Tranh nghệ kết thúc, mọi người viện mà tùy tiện ngao du.
Đình đài thủy tạ, tiểu viên khuê các cũng có một ít thú vui nhưng hoàng đế cùng Lâm Thương Hải đối với nơi đó không hứng thú liền đến đại viện trong đình chơi cờ.
Tương Nguyệt Quyên cũng không cảm thấy thua như vậy sẽ mất mặt trước mọi người, như trước mà đi dạo nhưng lại cũng những nữ tử khác tụ tập nói chuyện phiếm, cười đến sáng lạng.
Nhóm thiếu gia cũng tụ tập với nhau bình phẩm thi từ ca phú, so kiếm, cùng uống rượu, thật là náo nhiệt, nhưng Ngũ thiếu gia cảm thấy không cam tâm mà trốn ở một bên ghen ghét nhìn chằm chằm Lâm Tịch Cận.
Một đóa phù dung dưới tàng cây, Lâm Ngọc Hồng " rắc " một tiếng liền bẻ gãy một nhánh, hổn hển dậm chân nói :" Nhất định là tiểu tử kia lén học, ta phải thăm dò đám người hầu có hay không có người dạy hắn thổi tiêu, biết là người nào ta sẽ đuổi hắn ra khỏi tướng quân phủ ".
Lâm Ngọc Châu khẽ lắc đầu :" Ngươi lại sinh khí cái gì ? Đó là hắn hôm nay nên biểu hiện tốt mới đúng, nếu không Nhị hoàng tử như thế nào có thể để ý đến hắn ? Nhị hoàng tử nếu chướng mắt hắn sẽ chọn phi giữa ta và ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn gả cho Nhị hoàng tử ?"
Lâm Ngọc Hồng sửng sốt một chút nhìn trái, nhìn phải, nắm lấy cánh tay của Ngọc Châu, nói :" Tỷ tỷ, phụ thân thật sự tính toán cho tiểu tử kia lấy chồng ?"
Lâm Ngọc Châu nhỏ giọng :" Theo ý phụ thân thì đây là lệnh ở phía trên, cũng không biết là nguyên nhân gò ? Nói cho cùng Tứ đệ cũng là một nam nhân ".
" Nam nhân thì làm sao ? Hắn như vậy sao có thể muốn lấy người khác, hắn có thể gả đi chính là đại ân đại đức lắm rồi ?, đến lúc đó còn có thể đòi một bộ đồ cưới ".
" Muội muội, ăn nói cẩn thận ", Lâm Ngọc Châu chạy nhanh kéo Lâm Ngọc Hồng, ý bảo nàng nhỏ giọng một chút.
Lâm Ngọc Hồng không hiểu, nói :" Kỳ thật Nhị hoàng tử thật anh tuấn, lại làm người ổn trọng, gả cho hắn có gì không thể ?"
" Muội muội, ngươi lại nói sai, " Lâm Ngọc Châu giống nhue trách cứ Lâm Ngọc Hồng không chịu thua kém :" Tốt lắm, vậy ngươi gả cho hắn đi ".
" Sẽ không, phụ thân nói Nhị hoàng tử tuy rằng tốt nhưng so với Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử lại kém xa, Bát hoàng tử tuổi còn nhỏ, không phải tốt , chúng ta hai người phải gả đương nhiên là gả cho người tương lai là thái tử, tương lai trở thành hoàng đế.
Bất quá ta cảm thấy cơ hội được lựa chọn của tỷ rất cao, dù sao thì tỷ cũng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân ".
Lâm Ngọc Châu bị nói trúng tâm sự, mặt mày xinh đẹp ,nói :" Chính là ta xem hắn có thể cùng Đại hoàng tử cạnh tranh, chỉ cần Đại hoàng đối ta ái mộ, ta nghĩ hắn sẽ lựa chọn giữa ngươi cùng tên tiểu tử kia "
" Sẽ không đâu, hắn vừa rồi đã thấy qua tính tình của ta, nhất định không dám thú ta.
Ta nghĩ hắn sẽ lựa chọn tên tiểu tử kia.
Mặc dù hắn không yêu nam nhân nhưng đó là ý của hoàng thượng, mặc kệ là nguyên nhân gì , có thể lấy về rồi không quan tâm ".
Lâm Ngọc Châu suy tư, gật gật đầu :" Nếu thật như vậy thì cũng tốt lắm "..