Hoàng đế nhìn xuống một vòng, trong lòng tự nhiên dâng lên một cổ úc khí, ông cùng mọi người suy nghĩ không khác nhau lắm, có thể làm cho nhi tử hắn cầu lấy, trừ bỏ trưởng nữ của tướng quân phỉ thì còn có ai ?Chính là hắn làm sao dám hướng ông xin được ban lấy ? Chẳng lẽ...
" Mặc Khiêm, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, coi trọng cô nương nhà ai chỉ cần nói là có thể đưa nàng vào phủ, nhi tử của ta xuất chúng như vậy, còn sợ có cô nương nào chướng mắt ngươi sao..."
Hoàng đế ha ha cười, đáy mắt hiện ra một tia sáng.
Ở Thanh Chiêu, muốn nạp thϊếp chỉ cần đư kiệu nhỏ theo cửa hông đi vào là được, lời này của hoàng đế là có ý cảnh cáo quad mức rõ ràng, mọi người đều cả kinh.
Triệu Thế Vũ mãn nhãn mà kinh hỉ.
Triệu Mặc Khiêm trầm giọng nói :" Nhi thần bất hiếu, nguyện cầu chỉ một người này "
" Ngươi..." Hoàng đế giận dữ chỉ vào Triệu Mặc Khiêm , cực lực kiềm chế mới không to tiếng mắng :" Ngươi có biết là mình đang nói gì không ?"
" Hoàng thượng bớt giận !"
Không ai có thể thừa nhận giận dữ của hoàng đế, mọi người đồng loạt quỳ xuống.
Lâm Sùng Hiếu cất vao giọng nói :" Hoàng thượng bớt giận, hiện không biết Hiền vương vừa ý người nào, việc này vâng được bàn bạc kĩ hơn ".
Hoàng đế ngồi trên địa vị cao, ánh mắt trầm ngâm, nói :" Hiền vương, ngươi nói thế nào ?"
Hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm trầm ổn hữu lực của Triệu Mặc Khiêm vang lên, giống như ẩn ẩn mang theo một tia tự trách :" Nhi thần bất hiếu, cầu phụ hoành thành toàn "
" Ngươi là đồ nhi tử bất hiếu "
Hoàng đế thuận tay đem vánh tay đang giữ chén rượu nhọc hướng Triệu Mặc Khiêm mà ném, chỉ nghe " ba " một tiếng, bầu rượu nện lên trán của Triệu Mặc Khiêm rồi rơi xuống đất, vỡ nát.
"A!"
Có nữ quyến kinh hô, tiện đà cho mọi người phủ phục xuống đất, hô to :" Hoàng thượng bớt giận"
Lâm Tịch Vận âm thầm kinh hãi, nhìn trộm Triệu Mặc Khiêm, lại phát hiện người nọ đang quỳ thẳng, đã xuất hiện vết máu, ở giữa mọi người lại càng chói mắt.
Một khắc kia, tám thần của y nháy mắt hoảng loạng.
Hoàng đế phẫn nộ :" Nói, ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì ?"
Chất vấn trắng ra như vậy cho thấy lửa giận của hoàng đế đã đến cực hạn, cũng không kì quái khi Hiền vương cùng phỉ tướng quân kết thân, như vậy hắn để ý đế bị đã bao lâu có thể không được biết rồi.
Nét mặt Triệu Mặc Khiêm cương nghị lộ ra một tia đao đớn :" Phụ hoàng, nhi thần chỉ vầu một người..."
" Ngươi cái đồ vô liêm sỉ,,,,"
Lại một đồ vật trong tay hoàng đế được ném mạnh ra, nện ở trên trán Triệu Mặc Khiêm, thương càng thêm thương, nháy mắt đã một mảng đỏ tươi đã trãi rộng nửa khuôn mặt của hắn, nhìn qua dị thường đáng sợ, mọi người hít thở mạnh cũng không dám.
" Hoàng thượng thân thể kim an " Lâm Tịch Cận cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng:" Hikangf thượng, xin cho thảo dân nói một lời "
"Nói! "
Ánh mắt hoành đế dị thường âm trầm, hiển nhiên là có ý trút giận, Lâm Tịch Cận cười khổ lại không hối hận chính mình lỗ mãng :" Hoàng thượng, Hiền vương còn chưa nói người muốn cầu ai ".
Quả nhiên lòi này nói ra làm cho ánh mắt hoàng đế lộ ra một tia hung quang.
Lâm Thương Hải cảm thấy hoảng hốt, việc này vô luận thế nào đều cùng ông không thoát khỏi liên quan, vội nói :" Hoàng thượng bớt giận,tiểu nhi ăn nói không suy nghĩ, thầm sẽ trọng phạt hắn "
Lâm Sùng Hiếu cũng trách mắng :" Còn không lui xuống "
Triệu Mặc Khiêm đột nhiên chua xót cười, nói :" Phụ hoàng, nhi thần sợ hãi, nhi thần....!Đây là bệnh trời sinh, không thể trị liệu, thỉnh phụ hoàng giáng tội! "
" Cái gì ?" Hoàng đế có chút không rõ, nghi hoặc nhìn chằm chằm Triệu Mặc Khiêm.
" Nhi thần từ năm mười hai tuổi đến nay, không một người bên cạnh, chỉ vì nhi thần.....!Nhi thần chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân, cho nên..."
Tất cả mọi người đều há to miệng, kêt cả Lâm Tịch Cận.
Hoàng đế cũng cứng người lại, dừng một lúc lâu mới thì thào hỏi :" Mặc Khiêm, ngươi nói cái gì ?"
Lửa giận ngập trời bị đâm thủng, nháy mắt bị nhụt chí, giờ khắc này thập phần buồn cười.
Hoàng đế rụ lên một cái, liền hỏi :" Mặc Khiêm, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, mau kể lại cho ta ".
Thanh âm của Triệu Mặc Khiêm cũng rất kiên định :" Nhi thần hôm nay cùng nhi tử của Lâm tướng quân Lâm Tịch Cận vừa gặp đã thương, cả gan cầu phụ hoàng tứ hôn ".
"Ân?" Lâm Tịch Cận đang quan sát tình thế, đột nhiên nghe được tên của mình theo bản năng liền lên tiếng, chờ sau khi y phản ứng được, y mới phát hiện điều không thích hợp, nhất là những ánh mắt xung quanh có chút cổ quái mà nhùn y, làm cho lòng y giật mình một cái, nháy mắt tỉnh táo lại , đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Triệu Mặc Khiêm lại chống lại một đôi mắt chứa hàm ý trêu tức,....
Sao, sao lại thế này ?
Lâm Tịch Cận hồi thần một chút mới hiểu được tình hình, không khỏi hít một ngụm lãnh khí, y thậm chí bất chấp hoàng đế ở đây mà thốt lên :" Hiền vương là đang nói đùa sao ?"
Triệu Mặc Khiêm chăm chú nhìn y, âm thanh dị thường ôn hòa:" Tiểu Tịch, bản vương biết có chút làm ngươi sợ, nhưng bản vương thề chắc chắn sẽ đối tốt với ngươi, tuyệt không nuốt lời,!"
Chẳng biết tại sao, giờ phút này y lại nhớ đến lời thề non hẹn biển kiếp trước của Triệu Thế Vũ , lời ngon tiếng ngọt thì so sánh với một câu " đối đãi ngươi thật tốt " lại giản dị hơn rất nhiều...
Nhưng chỉ cần loại giản dị như thế này thôi cũng đã làm y động tâm, làm nơi sâu nhất trong lòng y phát ra nhiều thanh âm nhẹ nhàng..
Trong nháy mắt, Lâm Tịch Cận dần dần bắt đầu bình tĩnh..