" Muốn học võ ?"
Một đôi mắt lạnh đem Lâm Tịch Cận đánh giá từ trên xuống dưới, nhíu nhíu mi :" Rất gầy ".
Mặt của Lâm Tịch Cận không chịu thua kém mà đỏ lên một mảnh :" Ta đang điều dưỡng thân thể, về sau....!Về sau sẽ khỏe mạnh".
Lời này nói ra chính mình cũng không quá tin tưởng, nghĩ đến thân thể gầy yếu kiếp trước của mình, không khỏi cảm thấy chột dạ.
Quả nhiên, trong mắt Triệu Mặc Khiêm lóe lên nồng đậm hoài nghi, lắc đầu thản nhiên nói :" Chỉ sợ là rất khó..."
Nghe thấy lời này, Lâm Tịch Cận bị bản thân làm cho sặc, hơi hồi thần lại, ngượng ngùng không biết nói gì cho phải , sau khi do dự một chút liền không nhịn được, hỏi :" Thật sự....! Không thể học sau ?"
Hắn bị ánh mắt như thỏ con của y nhìn, tuy trên mặt Triệu Mặc Khiêm không biểu hiện gì nhưng đáy mắt lạnh lùng cũng đã nhạt một chút :" Thân thủ của Ám Nhị rất tốt, nếu là hắn dạy, ngươi hãy cùng hắn học , nhưng mà ...."
Vốn Lâm Tịch Cận đã không ôm hy vọng gì , đột nhiên nghe được tin tức tốt, nhất thời kích động đến mức nhảy bật lên , cũng không phát hiện Triệu Mặc Khiêm còn chưa nói hết, trên mặt đã che dấu không được sự hưng phấn.
Triệu Mặc Khiêm thật sâu liếc mắt nhìn y một cái, sau một lúc lâu lại hơi hơi thở dài :" Đến cùng thì vẫn là một đứa nhỏ !"
Lâm Tịch Cận cảm thấy hắn nói gì đó nhưng chưa nghe rõ.
Nghĩ đến vừa rồi biểu hiện không ổn lắm, vội vàng thu liễm nét mặt, thông minh mà ngồi xuống, hướng hắn tươi cười lấy lòng, xong lại cuối đầu.
Triệu Mặc Khiêm chỉ thản nhiên nhìn y một cái, nhìn tiểu tư bên cạnh hắn một cái, tiểu tư liền hiểu ý mà đi đến bên cạnh giếng giặt xiêm y.
Lâm Tịch Cận sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn người nọ, đã thấy một đôi mắt lạnh nhìn lên không trung, âm u nói :" Một chút khổ cực cũng không cần phải chịu....Thôi, ngươi đi theo Ám Nhị tập võ một thời gian đi, đừng khó sợ khổ ".
Lâm Tịch Cận biết, có lẽ vì y đáp ứng tẩy xiêm y của Lâm Ngọc Hồng làm cho người này hiểu lầm y yếu đuối, không giống nam nhi.
Y há miệng thở dốc, muốn giải thích việc giặt xiêm y kia là do y có tính toán khác, lời đã đưa đến miệng nhưng lại vẫn nuốt xuống, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Cẩn nghĩ suy nghĩ một chút cũng không cảm thấy kì quái khi Triệu Mặc Khiêm nghĩ như vậy.
Nếu như khoobg phải y yếu đuối thì sao lại ở viện dành cho người hầu đến sáu năm, kiếp trước như thế nào mà rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy ?
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Lâm Tịch Cận yên lặng gật đầu, đáp :" Đa tạ Hiền vương , ta sẽ học thật tốt, cho dù không học được nhiều nhưng để cường thân kiện thể cũng tốt ".
Triệu Mặc Khiêm lúc này mới có chút vừa lòng mà gật đầu, nhìn đến bộ dáng y vẫn luôn ngoan ngoãn, chói cùng trong lòng sinh ra một chút thương xót, dừng một chút, đưa tay vuốt ve mái tóc y đang rung động :" Tóc cũng có chút khô vàng...."
Lâm Tịch Cận vốn đang hưởng thụ ấm áp vuốt ve có chút mơ màng, lại nghe thấy lời này, mắt có chút hồng , nói :" Ta đang điều dưỡng thân thể,,, về sau.....!về sau sẽ tốt hơn ".
"A"
Triệu Mặc Khiêm cuối cùng tựa phi tựa tiếu mà thở dài một tiếng :" Cũng tốt, bản vương sẽ chòe ngày thân thể ngươi tốt lên ".
Những lời này có chút ý vị, Lâm Tịch Cận sửng sốt một chút, đang định nghĩ trong đó có hay không ý tứ khác, chỉ thấy một mỹ nhán khuynh quốc khuynh thành đi đến, một kiện xiêm y hồng nhạt, một đôi mắt đẹp mang theo chút vui mừng, đối với Triệu Mặc Khiêm cúi đầu nói :" Tứ điện hạ, ngài đã tới như thế nào mà không đến tùng đình uyển ?"
Người này chính là Lâm Ngọc Châu.
Triệu Mặc Khiêm mắt lạnh nhìn thoáng qua, không đáp lời nàng, chỉ nói :" Nghe nói hôm nay hoàng huynh cũng tới, bản vương cho là Lâm Đại tiểu thư cùng Lâm Nhị tiểu thư phải ở bên cho có lệ ".
Lâm Ngọc Châu dùng ống tay che lại, nở nụ cười :" Tứ điện hạ ngài thật thích nói đùa, ai dám có lệ với các hoàng tử ?"
Hạ nhân phía sau ân cần đưa ghế đến, nàng chủ động ngồi vào vị trí kế bên Triệu Mặc Khiêm, hướng trên bàn nhìn nhìn, nói :" Này trà bánh có chút thô lậu, không hợp với Tứ điện hạ.
Trong viện của ta có tiểu trù phòng làm bánh , bánh Tô Châu cũng đã được chuẩn bị tốt, ta gọi người mang đến cho điện hạ dùng thử được chứ ?"
Mắt Triệu Mặc Khiêm nhíu lại, thản nhiên nói :" Không cần phiền toái, trong cùng cùng Hiền vương phủ bánh gì mà không có, bản vương đã sớm được ăn, ngược lại cảm thấy trà bánh nơi này của tiểu Tịch cũng tốt lắm, có vị mới lạ ".
Lâm Tịch Cận nhìn trà bánh trên bàn trong lòng có chút sợ hãi, y đúng là nên dâng lên cho hắn trà nóng ...
Lâm Ngọc Châu như vừa mới phát hiện ra Lâm Tịch Cận, giật mình nói :" Tứ đệ, ngươi sao có thể chậm trễ Tứ điện hạ "
Trong lòng nàng không tin Triệu Mặc Khiêm sẽ coi trọng tiểu tử Lâm Tịch Cận này, chỉ vì thế cục triều đình mới đưa ra quyết định như vậy, nhưng vừa rồi nàng nghe một tiếng " tiểu Tịch " , cũng đã cho nàng ý thức được gì đó, nhưng nhìn Lâm Tịch Cận nét mặt thản nhiên mà ngắm hoa , mà Triệu Mặc Khiêm cũng tùy ý ngồi chỗ kia mà thôi, nàng jhoong tìm ra được một chút không thích hợp nào .
Lạu thầm nghĩ, tiểu tử Lâm Tịch Cận này vừa xấu vừa gầy, căn bản chỉ là một tiểu mao tử, chỉ cần mình ra tay, biểu lộ một chút ý tứ, Tứ điện hạ tất nhiên sẽ không vì coi trọng tiểu tử đó mà buông tha ta.
Tuy nói hoàng đế kiêng kị phủ tướng quân cùng Tứ hoàng tử liên hôn, nhưng điều này cũng có nghĩa là nàng cùng hắn mới là tuyệt phối hay sao ?.