Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu


Lâm Thương Hải " ha " một tiếng, đứng lên :" Câm miệng! "
Lâm Tịch Cận im bặt, thần tình hoảng sợ, không tự chủ mà lui về phía sau vài bước, làm như sợ hãi mà đôi mắt ti hiện lên một mạt nước mắt.
Cơ hồ cùng lúc đó, Triệu Mặc Khiêm đi về phía trước vài bước , thân hình to lớn chắn trước Lâm Tịch Cận :" Lâm tướng quân, hổ dữ không ăn thịt con ".
Lâm Tịch Cận sửng sốt, y tính toán diễn một chút, ngươi này không có khả năng nhìn không ra, sao lại...
Sắc mặt Lâm Thương Hải trướng đến đỏ bừng, thở hổn hển mấy hơi mới niễng cưỡng tỉnh táo lại :" Hiền vương, tiểu nhi tử bướng bỉnh, mong ngài tha thứ ".
" Ân !" Triệu Mặc Khiêm lạnh lùng trả lời một tiếng :" Hắn tuổi còn nhỏ, bướng bỉnh một chút cũng dễ hiểu".
Nguyên bản Lâm Tịch Cận còn đang kinh ngạc, nghe thấy câu nói đó mà lảo đảo một chút .
Y không nhỏ, so với kiếp trước là lớn hơn đi.
Nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của Lâm phụ, Lâm Tịch Cận cẩn thận ly khai khỏi sau lưng của Triệu Mặc Khiêm.
Nhờ sự yên lặng ở đây mà ngẫm nghĩ một ít tâm sự, chờ Lâm Tịch hồi thần lại, phát hiện mình đã đến một nơi náo nhiệt, cuống quýt nhìn xung quanh một chút, đã thấy Triệu Mặc Khiêm đứng cách đó không xa, quay đầu nhìn y, nét mặt có chút thản nhiên cùng không kiên nhẫn.
Không hề nghĩ nhiều, y ba bước thành hai chạy lên, cười cười xin lỗi :" Ta là lần đầu tiên đến chỗ như vậy..."
Hắn hơi nhíu mi một cái, bàn tay duỗi ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Tịch Cận.

Dù sao hắn cũng trường kỳ luyện võ từ nhỏ, chiến đấu trên sa trường, sử dụng một ít khí lực nắm một cổ tay bình thường cũng làm người ta đau.

Lâm Tịch Cận hung hắn cắn chặt răng mới không hô ra tiếng.
" Hiền vương, ngài làm ta đau ".


Y tự nhiên là không có khả năng cứ như vậy mà dạo phố.
Triệu Mặc Khiêm giật mình một chút, vội vàng buông tay, quả nhiên tháy được trên cổ tay nho nhỏ kia là một vòng đo đỏ...
Mi hơi nhíu lại, vào lúc này hắn cũng không biết nói gì cho phải, trầm mặc mà lấy ra thuốc mỡ, cẩn thận bôi.
Khu chợ náo nhiệt, tiếng hô mua bán, tiếng hét to, tiếng cò kè mặc cả,...! Loạn thành một mảnh.

Lực xhus ý của Lâm Tịch Cận đã sớm bay đến người bán hàng xung quanh, vết thương trên tay cũng không liếc mắt nhìn một cái.
Vết thương nhỏ như vậy, đối với y không có gì đáng nói.
Mứt quả ngào đường, bánh hoa quế, xíu mại, lợn sữa nướng.....
Hương vị của các loại thức ăn mĩ vị hòa lẫn vào nhau, xông vào mũi.
Kìm lòng không đậu, Lâm Tịch Cận hít hít cái mũi, nuốt một ngụm nước bọt, y đói bụng.
Y theo bản năng mà nhìn về đưa tay về túi tiền bên hông mà sờ soạng, chợt thấy bên hông căng thẳng, tầm mắt đột nhiên cất cao, y đã bị nam nhân ôm lên.
Hơi thở nam nhân quanh quẩn đã có chút quen thuộc, Lâm Tịch Cận trong lúc nhất thời kinh ngạc, lập tức giãy giụa đứng lên, y tuy đúng là còn nhỏ nhưng cũng không phải hài đồng mười tuổi, làm sao có thể để nam nhân ôm vào trong ngực, như vậy sẽ rất mất mặt .
" Đừng nhúc nhích "
Triệu Mặc Khiêm cẩn thận điều chỉnh độ mạnh yếu thích hợp, lúc này mới đi về phía trước.

Trong chốc lát, trong tau đã có nhiều loại thức ăn vặt, Lâm Tịch Cận trãi qua rối rắm lúc đầu, rốt cuộc cũng bất chấp vẻ mặt quẫn bách mà từng ngụm, từng ngụm ăn bánh.

Xem bộ dáng của y như là được ăn món ngon nhất thế gian.

Triệu Mặc Khiêm nhìn một cái, lần đầu lộ ra một tia lo lắng, hắn vòng một tay ôm lấy Lâm Tịch Cận, một tay nhẹ nhàng trên lưng y mà vuốt ve :" Chậm một chút, coi chừng nghẹn ".
" Khụ, khụ..."
Nghe thấy lời này, Lâm Tịch Cận quả nhiên bị nghẹn, sắc mặt đỏ lên cả nữa ngày , vẫn là đại nương bên cạnh tốt bụng cho một chén nước, lúc này mới tốt hơn.
Vì thế, thức ăn thừa bị Triệu mặc Khiêm lãnh khốc đoạt lại.

Lâm Tịch Cận sờ sờ bụng còn chưa no, có chút không yên.
Âm thanh ồn ào bên tai dần nhỏ đi, đi ra khỏi khu vực náo nhiệt nhất, nhìn thấy bốn bề là những phủ đệ tinh xảo, đều là tường hồng, bạch ngói.

Cách đó không xa ở giữa phúa đông là một hồ nước xinh đẹp.
Kiếp trước, y cũng chỉ vội vàng đến được một lần, lúc ấy Nhị hoàng tử mang theo hai tỷ muội Lâm gia ở trong hồ ngắm cảnh làm thơ, y bởi vì được người tới báo tin...
Hiện giờ nghĩ đến, cỡ nào buồn cười.
" Yên liễu họa kiều, phong lâm thúy mạc, so mười vạn người ta "
Khi đó không có thưởng thức cảnh đẹp, hiện giờ lại đến xem bù.

Tâm suy nghĩ một chút, Lâm Tịch Cận không khỏi thấp giọng ngâm một chút.
Y cũng xem nhẹ chính mình đâng ở trong ngực Triệu Mặc Khiêm, chỉ sợ âm thanh nhỏ kia đã được người võ nghệ cao cường, ngũ giác linh mẫn kia nghe thấy rõ ràng.
Chớp mắt một cái, nam nhân hiện lên một tia khϊếp sợ.


Hắn không chút do dự đáp :" Vân thụ nhiễu đê sa, sóng dữ cuốn sương tuyết, lạch trời vô nhai "
Lâm Tịch Cận cả kinh, rụt đầu giả ngu, cũng không dám nói thêm gì, trong lòng suy nghĩ nếu bị nam nhân này hỏi đến sẽ nói dối là vô ý nghe được.
Nhưng Triệu Mặc Khiêm cái gì cũng không nói, chỉ là ôm người vào lòng, không nhanh không chậm mà đi dọc theo bờ hồ.
Lúc này không phải là lúc náo nhiệt nhất nên cũng không có nhiều người, chỉ thấy xa xa có hai chiếc thuyền hoa lệ, ẩn ẩn có tiếng nhạc truyền đến, thậm chí mơ hồ thấy được một nữ tử đang nhảy múa, chắc là của một công tử giàu có bao cả thuyền hoa.

Bên hồ có bắc một chiếc cầu, có hai chiếc thuyền nhỏ có người chèo đang chậm rãi đi phía dưới cầu.
Hình ảnh như vậy đúng là cực đẹp.
Nhìn một lúc lâu, cước bộ Triệu Mặc Khiêm vừa chuyển , bỗng nhiên hướng về một con phố đi đến.

Mới đi được vài bước, lại nghe thấy thấy tiếng ồn ào sôi nổi.

Lâm Tịch Cận vừa định mở miệng liền chậm rãi khép lại.
Bên đường xuất hiện rất nhiều tiểu thương, có bán các loại quả khô, nước trà.....!Người cũng dần nhiều hơn, rộn ràng, nhốn nháo, làm cho người xem phải hoa mắt, Lâm Tịch Cận ngạc nhiên phát hiện nơi này có một loại " nâng kiệu " , kiếp trước y cũng chưa từng được nghe qua loại biểu diễn này, nhất thời có chút ngạc nhiên mà đứng dậy.
Triệu Mặc Khiêm đã sớm phát hiện ánh mắt của y luôn nhìn về phía bên kia, liền đưa y tới một cỗ kiệu xinh đẹp, sạch sẽ.
Nâng kiệu giống như hai người nâng một cái ghế dựa thoải mái, ngau từ đầu Lâm Tịch có chút câu nệ nhưng cũng dần dần buông lỏng, phát hiện " nâng kiệu " này cũng giống như nâng cổ kiệu bình thường, nhất thời trong lòng có chút vui sướng, nhịn không được mà khanh khách cười.
Triệu Mặc Khiêm tất nhiên là không có khả năng đaiw cho tiểu hài tử món đồ chơi bình thường gì đó, hắn đi một bên song song coi như bảo hộ, lại thấy tiểu hài nhi cười đến vui vẻ, ánh mắt gia tăng thêm một phần ấm áp.
Đi được một lúc, Triệu Mặc Khiêm lần nữa ôm Lâm Tịch Cận đi về phía trước.

Lúc này, tòa phủ đệ ở ngã tư đường lại có biến hóa, trong ngoài đều lộ ra khí thế đại khí, hiệu cầm đồ, hiệu đồ cổ, trang sức, tranh chữ,...! Kinh thành nổi danh nhất là xuân phong lâu, tụ bảo các, hiệu sách,....! từ từ hiện ra trước mắt.
Lực chú ý của Lâm Tịch Cận tất nhiên bị mùi hương của xuân phong lâu câu đi.


Nguyên bản, hôm may xuân phong lâu ra món mới - gà xào sa tế.
Lâm Tịch Cận chỉ mới nghe thấy tên liền không nhịn được muốn nếm thử.

Triệu Mặc Khiêm nhìn người đi đi vào vào chật kín cả đại sảnh xuân phong lâu, cau mày lại, do dự một chút mới bước vào.
Hắn vừa mới bước vào cửa xuân phong lâu, cả người liền đem khí thế không thèm che dấu phóng ra, nam nhân vốn quý khí bức người, thêm vào đó đã chinh chiến sa trường chém chém, gϊếŧ gϊếŧ đúng là vô cùng chói mắt.
Lâm Tịch Cận chớp mắt một cái, dĩ nhiên là không nghe được tiếng ồn ào chung quanh.
Thật là một tư thế oai hùng.
Một tiểu nhị vội vàng tiến lên nghênh đón, xoay người đi tìm chưởng quầy.

Rất nhanh, một trung niên bụng phệ vội vội vàng vàng đi tới, trên mặt mang theo một tia lấy lòng, cung kính cười nói :" Quý nhân mời vào, quý nhân mời vào, không biết hai vị muốn dùng rượu tại đây hay là ...."
Triệu Mặc Khiêm có chút không kiên nhẫn, tùy tay đem một khối ngọc ném qua :" Một gian phòng yên tĩnh, tốt nhất ".
" Được, được! Hai vị, hướng này, mời " Trung niên nam nhân sảng khoái quát một tiếng, khom mình dẫn đường không có ai biết, bàn tay đang nắm khối ngọc của chưởng quầy không kiềm được mà run rẩy, cái khối ngọc này.....!Đúng là vị đại nhân kia sao !
Đám người tự động dọn dẹp phòng tốt nhất, nhìn thấy chưởng quầy tự mình tiếp đãi, kia chắc là khách quý, những người ở chỗ này, ai mà không có vài phần ánh mắt ? Tự nhiên sẽ không lỗ mãng mà đi phía trước.
Căn phòng yên tĩnh tất nhiên là ở trên lầu.

Lâm Tịch Cận nằm trong lồng ngực của nam nhân nhìn nhìn xuống xem, chỉ thấy đại sảnh đã khôi phục ồn ào như trước, vài tiểu nhị bận rộn bưng thức ăn, tiếng đánh mạt chược, tiếng đoán số, âm thanh đàm đạo, âm thanh chén rượu chạm vào nhau.
Ngạc nhiên chính là, bài trí trên bàn đều bài trí giống nhau, có người chậm rãi ăn, có người lang thôn hổ yết, có người bình phẩm từ đầu đến chân, cũng có người chậc chậc khen ngợi, mỗi người đều say mê thành phẩm của mình, chỉ một lát sau, đại sảnh lại càng thêm đông đúc.
"Rầm "
Cuối cùng Lâm Tịch Cận nhịn không được nuốt nước miếng, kia thật là cực phẩm, nghĩ đến thôi đã thấy cực kỳ mỹ vị..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận