Ở trên lầu cao, Lâm Tịch Cận liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở giữa sảnh chỉ bày bảy tám cái bàn tròn, mỗi bàn được trãi lên đó một chiếc khăn đỏ sậm, trông rất đẹp đẽ, quý giá.
Hai bên đều là nhã gian, dùng gỗ để làm trụ thoạt nhìn trông rất khác biệt, biểu hiện cho sự thanh lịch.
Tâm tình hiện giờ đã thay đổi, Lâm Tịch Cận liền đối với cái gì cũng tò mò, y mở đôi mắt to, nhìn cái gì cũng hứng trí bừng bừng.
Y hồi tưởng lại một đời của mình, thế mà bỏ lỡ nhiều việc y không biết, thật là đáng thương.
Bên kia, chưỡng quầy cung kính dẫn bọn họ tới một nhã gian tốt nhất.
Mời vừa đẩu cửa ra, bên trong liền có một tiểu nhị trầm ổn ra nghênh đón, hắn vừa muốn nói chuyện liền bị chưỡng quầy cho lui ra, đúng là hắn muốn đích thân hầu hạ.
Lâm Tịch Cận vừa đến liền bất chấp có bị ngươi khác chê cười hay không mà trực tiếp chạy đến bên cửa sổ xem xét một chút, rồi mới vừa lòng quay đầu lại đánh giá cách bày trí của nhã gian.
Triệu Mặc Khiêm cũng ngồi xuống, cự tuyệt chưởng quầy mà tự mình rót hai chén trà nóng.
Ánh mắt chưỡng quầy vô cùng tốt, lập tức biết là phải hầu hạ thật tốt tiểu hài nhi này, nên thái độ đối với Lâm Tịch Cận cẩn thận hơn vài phần.
Đi hết cả một đường, Lâm Tịch Cận đã có chút khát, nhìn thấy một chén trà đưa tới trước mặt, y liền cầm lên uống, không có nửa điểm văn nhã, mà giống như thổ phỉ.
Thời gian kế tiếp, y liềm đem bộ dáng thổ phỉ mà phát huy tới cực hạn.
Y cũng không quản là thịt gì, chỉ cần có để trên bàn thì y đều hung hăng ăn hết.
Một bàn thức ăn bị ăn đưa vào bụng hết, làm cho Triệu Mặc Khiêm nhăn nhăn mi trực tiếp làm cho xhuongwx quầy dọn dẹp bàn ăn, lúc này mới bỏ qua cho.
Cứ tưởng rằng Triệu Mặc Khiêm sẽ mắng y hai câu, nên y cũng đã làm tốt xông tác chuẩn bị nghe mắng nhưng lại chậm chạp không nghe người nọ nói nửa lời, nhất thời có điểm thích thích, quả nhiên người này không có đem bộ dáng vừa nãy của y để trong lòng.
Đoa cũng là tình lý bên trong, còn mặt ngoài hai người gian tình gì đều không có, nếu không có cái hôn ước khó hiểu kia thì sao hai người lại liên quan đến nhau ? Tưởng tượng như vậy, làm cho y đối với việc Triệu Mặc Khiêm hướng hoành đế ban hôn có chút khó hiểu, và sao lại lựa chọn y ?
Nghĩ như vậy, Lâm Tịch Cận có chút thất thần,
Triệu Mcawj Khiêm cũng thở dài một hơi, lôi kéo làm cho y đứng lên :" Ở chỗ này đi vệ sinh chút đi, sau đó ta mang ngươi ra ngoài đi dạo ".
Lâm Tịch Cận sửng sốt một chút, cho dù hiện giờ da mặt y có dầy cũng nhịn khoing được mà đỏ mặt.
Y đành phải ngoan ngoãn đi vòng quanh cái bàn, chuyển hướng ra cửa sổ xem vài lần.
Từ lầu hai nhìn xuống ngã tư đường, thị giác tất nhiên rất tốt, chính là vóc dáng có chút nhỏ bé, chỉ có thể miễn cưỡng ló lên vái đầu mà thôi, thật là có chút không đẹp mắt.
Triệu Mặc Khiêm cứ nhìn y bị gây sức ép như vậy, một người nho nhỏ, ôm bụng hết sức chuyên chú, cố tình trên mặt lại hiện ra vẻ thật sự nghiêm túc.....Bức tranh này làm cho y nheo mắt lại.
Bỗng nhiên, Lâm Tịch Cận ghé vào trên bệ cửa sổ không đi.
Triệu Mcawj Khiêm có thính lực rất tốt, cũng đã nghe được âm thanh, nhíu mày đứng lên.
Chỉ thấy phía dưới con đường có một nữ hài mười sáu, mười bảy tuổi, thân hình cao vút, quỳ gối trước một chiếc xe ngựa xa hoa, cuối đầu cầu cứu.
Sau đoa có một hán tử cao lớn, thô kệch, vẻ mặt hung thần ác sát, thở hổn hển chạy tới trước mặt nữ tử, quát :" Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chạy cái gì ? Ngươi vòn dám chạy trốn, mau theo chúng ta trở về ?"
Nàng nghe được âm thanh kia, không kiềm được mà lạnh run, đối với người ngồi trong xe ngựa, liên tục dập đầu, nói :" Công tử, xin cứu nữ tử, đám người kia là ác nhân, muốn bắt tiểu nữ đi, nếu tiweur nữ trong tay bọn họ sẽ bị mất mạng, công tử từ bi, cứu tiểu nữ, cứu tiểu nữ ".
Mấy hán tử thô kệch kia cũng không suy nghĩ như nhu hữ quần chúng vây xem, đi lên tha người, hán tử đầu lĩnh liền chắp tay nói với người trong xe ngựa :" Vị công tử này, hôm qua tiểu thư nhà ta cô tình gặp được cô gái này bán mình làm nô.
Tiểu thư thiện tâm, nhìn bà ngoại của nàng gầy yếu lại không có tiền xem bệnh liền mua nàng.
Khoing nghĩ hôm nay lại chạy ra khỏi phủ, ta phụng mệnh đem nàng về cho tiểu thư xử lí ".
Vừa dứt lời, nữ tử kia liền cãi cọ đứng lên :" Nói bậy, nhà ta căn bản không có bị bệnh gì, bọn họ điên rồi, gặp ta một thân một mình liền nổi ý xấu xa, dụ dỗ ta bán cho tiwwur thư nhà ngươi, ta là một nữ tử trong sạch sao có thể tự hạ thấp mình mà làm nô tỳ cho người khác ".
Nói xong, liền hướng người trong kiệu dập đầu :" Công tử, van cầu người, hãy cứu nữ tử, tiểu nữ sẽ dùng cả đời để báo đáp ân tình của người ",
Xem đến đây, Lâm Tịch Cận không nhịn được mà nở nụ cười, cũng không nhùn tới nàng kia mà là nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa xa hoa kia, nhồn nhìn thử một chút người bên trong sẽ xử lí thế nào ?
" Đó là xe ngựa của phủ phò mã ".
Triệu Mặc Khiêm đột nhiên nói chuyện, làm cho Lâm Tịch Cận hoảng sợ, theo bản năng xoay đầu lại, lại bị một bàn fay nắm sau gáy không thể động đậy, không khỏi có chút buồn bực :" Thì thế nào ? Xe của phủ phò mã thì không nhất thiết bên trong là phò mã !"
Nói như vậy, trong đầu Lâm Tịch Cận xoay chuyển rất nhanh.
Công chúa Đào Hoa, là muội muội duy nhất của đương kim hoàng đế, thích võ ghét văn,tư thế oai hùng hiên ngang, lại cố tình coi trọng đại tài tử nổi danh năm đó Tư Mã Tuấn, liền cầu hoàng đế chỉ hôn.
Mà Tư Mã Tuấn tuy là văn nhân, cố tình tính cách lại kiệt ngạo, nên đối với việc này cực kỳ chán ghét, lúc ấy, việc này đã bị giằng co rất lâu.....
Người này, kiếp trước Lâm Tịch Cận chưa bao giờ tiếp xúc nhưng lại nghe nói hắn bởi vì một nữ tử bình dân mà xung đột với Đào Hoa công chúa, nháo đến gia đình không yên.
Hay chính là nữ tử này ?
Lâm Tịch Cận nghĩ đến đây, đột nhiên tâm liền nổi lên trận bât quái, gai mắt sáng ngời chăm chú nhìn xe ngựa xa hoa kia.
Mành xe ngựa giật giật, xốc mở ra, một nam nhân tuấn lãng, quần áo đẹp đẽ đi xuống, nhìn tình cảnh trước mắt, nói :" Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, như vậy đi, vị quản sự này, vị cô nương này gặp được ta coi như hữu duyên, nàng đến trước mặt ta cầu cứu, ta cũng không thể thấy chết không cứu.
Tiểu thư nhà ngươi mua nàng bao nhiêu bạc, ta trả ngươi gấp đôi, người trở về đáp lời đi ".
Hán tử kia là một người khôn khéo, hắn nhìn ra được thân phận vị công tử này bất phàm, nghĩ nghĩ, chấp tay nói :" Nếu công tử đã mở miệng, tiểu nhân không dám lỗ mãng, nữ tử này liền giao cho công tử.
Hôm qua, tiểu thư nhà ta đã mua nàng ba mươi lượng bạc, công tử cũng trả ba mươi lượng đi ".
Nói xong, hán tử kia liền nhận bạc rồi dẫn người đi.
Bọn họ vừa đi, nàng kia lập tức đối Tư Mã Tuấn dập đầu, chính là lúc này dập đầu so với lúc trước làm động lòng người nhiều lắm, ngay cả âm thanh cũng có một tia kiều mị :" Đa tạ công tử đại ân đại đức, tiểu nữ suốt đời khó quên, nguyện làm nô tỳ hầu hạ công tử ".
" Phốc ....."
Lâm Tịch Cận không nghĩ lại thấy được rõ tàng một màn như vậy, lúc này che bụng khanh khách cười không ngừng, thầm tham, ở thế gian này, tốc độ biến sắc mặt của nữ tử rất cao, một khắc trước còn hùng hồn nói mình là nữ tử trong sạch, trong nháy mắt có thể làm nô tỳ, thật là thủ đoạn tốt.
Ánh mắt Triệu Mặc Khiêm cũng trở nên lạnh, bàn tay duỗi ra, trực tiếp che lên ánh mắt của người phía trước, trầm giọng nói :" Không được học theo ".
Lâm Tịch Cận đang hứng thú thì sao chịu nghe, thân thủ kéo bàn tay kia ra, cũng khoing làm sao lấy được, nhất thời chán nản :" Ta khoing nhìn là được, ngươi mau lấy tay ra ".
Lỗ tai cũng trở nên tinh tường, nghe nàng kia như đang khóc, nói :" Công tử, xin cho nữ tử báo đáp ân cứu mạng của người, nếu không nữ tử sẽ biến thành người vong ân phụ nghĩa, tiểu nữ tuy chỉ là nữ tử nhưng việc gì cũng làm được, người hãy lưu lại nữ tử đi ".
Lâm Tịch Cận vừa muốn cười , lúc này y muốn nhìn một chút xem sắc mặt Tư Mã Tuấn ra sao nhưng trước mắt lại tối đen,cái gì cũng không thấy, không khỏi hướng bàn tay to kia mà hung hăng nhép một chút.
Mí mắt Triệu Mặc Khiêm không khỏi nhảy lên.
Lại nghe thấy thanh âm nữ tử kia đáng thương, nói :" Công tử, nếu không thu lưu nữ tử, nữ tử chỉ còn cách chết ".
Nghe đến đoa, Triệu Mặc Khiêm cả người liền tỏa ra hàn khí bốn phía, một tay ôm lấy Lâm Tịch Cận đi ra khỏi cửa sổ :" Một nam nhi tốt, sao lại thích xem những chuyện này ",
" A "
Lâm Tịch Cận không có biện pháp , cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn cho nam nhân ôm ra khỏi tửu lâu, dọc theo đường đi, chưỡng quẩy khoing ngừng cúi đầu, dáng vẻ cực kỳ tôn kính.
Ăn uống no đủ, Lâm Tịch Cận có buồn ngủ, lại được nằm trong ngực nam nhân, lạu khiến chi y thêm thả lỏng vài phần, ngáp một cái, hỏi :" Đi về sao ?"
" Từ bỏ thiên tự văn ?" Triệu Mặc Khiêm nhíu nhíu mi :" Ta còn tính mang ngươi đi tụ các xem biểu diễn hiếm lạ ..."
Lâm Tịch Cận rối rắm, tụ bảo các kia y tự nhiên rất muốn đi, nhưng mà ...,,Y cũng không thể quang minh chính đại mà tiêu tiền của Triệu Mặc Khiêm đi ? Làm vậy thì ngay cả y cũng khinh thường bản thân.
" Hay là không đi, chúng ta đi mua sách rồi về "
" Ân ".
Triệu Mặc Khiêm ý vị thâm trường nhìn y, cũng không nói gì, ôm người đến hiệu sách gần nhất, bước vào ..