Lúc ấy cũng mở ra đại hội tuyển nhân tài, làm tốt chuyện này, cuối cùng cũng chiếm được tán thưởng của hoàng thượng.
Mà chuyện này cũng làm cho Nhị hoàng tử có tư cách tranh đoạt hoàng vị, từ đó về sau hắn càng có nhiều biểu hiện tốt.
Triệu Thế Vũ mới vừa nói đến việc dân chạy nạn thì cậu đã có biện pháp, hơn nữa kiếp trước cậu đã có một biện pháp hoàn hảo.
Cậu không nói, lấy cơ trí của Lâm Thương Hải cùng sự thông minh của Triệu Thế Vũ, nghĩ ra biện pháp bất quá chỉ là sớm hay muộn, chính là kiếp trước cậu cũng đưa ra biện pháp gần lúc với bọn họ, hơn nữa còn có thái độ Lâm Thương Hải phải khảo nghiệm tiểu bối.
Bất quá một đời này, thời điểm Lâm Tịch Cận nói ra biện pháp cũng rất đầy đủ nhưng không nói đến việc trọng yếu chính là đại hội tuyển người tài.
Thời gian cũng có chút lệch lạc, nghĩ đến Lâm Thương Hải nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp khác.
Thân ảnh Ám Nhị chậm rãi ẩn nấp, Lâm Tịch Cận một lần nữa nằm xuống, nghĩ một ít việc linh tinh, cũng từ từ chìm vào bóng tối.
Buổi trưa tùng đình uyển lần nữa mở tụ hội.
Đại hoàng tử Triệu Thanh Thần mấy ngày không gặp cũng đến, nghe nói hắn sắp cùng Đông Quách rời đi nên hôm nay cũng coi là lần gặp cuối cùng.
Càng làm cho mọi người kinh ngạc đó là Hiền vương, người lãnh khốc như y vậy mà những ngày gần đây lại xuất hiện với tần suất ngày càng nhiều, điều này làm cho người khác không khỏi suy đoán trong đó tất phải có nguyên do, không khỏi đối với Lâm Tịch Cận hơn vài phần cẩn thận.
Lâm Ngọc Châu một thân bạch y, bên hông đeo Bích Ngọc thủy sắc, tóc vấn cao lại tùy ý xõa xuống vài sợi, làm cho mọi người liên tưởng đến tiên nữ, làm người khác khi nhìn thấy phải luyến tiếc vì không nhìn thật kỹ.
Triệu Thế Vũ ở trong lòng thở dài, mỹ nữ như vậy đáng tiếc không phải thuộc về hắn.
Như thế nào lại không phải của hắn ?
Hắn đã phát hiện, ánh mắt Lâm Ngọc Châu thường thường có chút không yên lòng mà nhìn nhìn Đại hoàng tử.
Cỗ úc khí trong lòng lại dần tăng lên, Triệu Thanh Thần có gì tốt ? Không học vấn, không nghề nghiệp, vô tâm với chính sự, nếu không phải sau lưng hắn có thế lực thì ai lại đi coi trọng vị trưởng tử này?
Nghĩ như vậy, lại phát hiện ánh mắt nàng lại hướng đến Hiền vương, nhất thời úc khí càng sâu.
Nội tâm hắn tuy bất bình nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại càng thêm thâm trầm.
Hợp thời nói :" Tiểu thư, không biết Nhị tiểu thư có khỏe không ?"
Lâm Ngọc Châu đang thất thần nhìn Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử nên không nghe thấy câu hỏi của hắn.
Lâm Tịch Cận hôm nay cũng không có tiến đến trước mặt Triệu mặc Khiêm mà quy cũ ngồi ở phía dưới, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của y mà không khỏi buồn cười, miệng cũng thay Lâm Ngọc Châu đáp:" Bệnh tình Nhị tỷ đã tốt lắm, buổi sáng hôm trước chắc là do gió lớn thổi đến phấn hoa làm Nhị tỷ đột ngột phát bệnh, chờ gió qua đi rất nhanh lại tốt, chính là trên cánh tay....để lại một chút vết thương, bất quá nhất định sẽ tốt ".
Triệu Thế Vũ a một tiếng, thấy thứ tử đáp lời hắn, hưng trí liền ảm đạm một chút, nếu không phải cậu cùng Hiền Vương có hôn ước, hắn căn bản sẽ không để ý tới, bất quá cũng không lên tiếng, lại nghĩ đến cánh tay Lâm Ngọc Hồng lưu lại sẹo, tâm tình không khỏi hạ xuống vài phần.
Lâm Tịch Cận âm thầm bĩu môi, tất nhiên sẽ không để ý này nọ, kiếp trước, sau khi Triệu Thế Vũ bị Lâm Ngọc Châu cùng Lâm Ngọc Hồng cự tuyệt, căn cứ vào hoàng thượng đối với cậu có lực chú ý kì quái mà bất đắc dĩ lựa chọn cậu, thế nhưng cậu lại bị những lời thề son sắt đó mà thuyết phục.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó trong mắt hắn cậu là một người thiện lương khờ dại, thấy được khống chế cậu dễ dàng, biết cậu sẽ vì hắn mà kính dâng chính bản thân mình...
Tóm lại phải lấy lại, kiếp trước, kiếp này phải lấy lại toàn bộ.
Hít sâu một hơi, Lâm Tịch Cận mở mắt, cầm lấy chén trà uống một ngụm.
Mới vừa đặt chén trà xuống, lại nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến :" Lại đây ".
Lâm Tịch Cận ngẩng ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Mặc Khiêm lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt cực độ lạnh băng.
Đây là làm sao vậy ? Lâm Tịch Cận nghi hoặc, theo bản năng mà đứng dậy, rồi đi qua, nên những ánh mắt kinh ngạc xung quanh cậu cũng không chú ý tới.
Vừa mới đến gần, dưới chân liền nhấc lên, cả người đã nhào vào trong lồng ngực người nọ.
Cậu theo bản năng mà giãy giụa vài cái, thật vất vả mới tìm được chỗ ngồi thì đầu tóc cậu cũng lộn xộn cả lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng..