Rất nhanh bọn nha hoàn liền chuẩn bị tốt giấy bút đặt lên bàn bên tàng cây, mọi người đi qua ngồi xuống đều bắt đầu viết lên giấy.
Chỉ có Lâm Tịch cận một chút ý tứ muốn viết cũng không có, ngồi ở vị trí mà say sưa ăn, sau một lúc lâu mới trì độn phát hiện, Triệu Mặc Khiêm cũng không có viết, chín là y tự mình ngồi uống rượu, thường thường còn liếc mắt nhìn cậu một cái, nhận thấy ánh mắt của y liền dù bận cũng ung dung nhìn lại, đôi mắt thâm thúy nhìn không ra ý tứ trong đó.
Lâm Tịch Cận đoán không ra, cuối cùng chỉ có thể kéo kéo khóe miệng làm bộ như không để ý.
Chuyển ánh mắt, phát hiện Đại hoàng tử đã dừng bút, cậu hướng hắn cười cười, hắn cũng gật gật đầu với cậu, Triều Thanh Thần bỗng nhiên tươi cười sáng lạng, sau lại tiếp tục viết lên giấy.
Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ nhíu nhíu mi, viết viết, nghĩ đến hắn cũng phải cân não nghĩ ra biện pháp, chính là rất không tốt, chỉ là phải vừa viết vừa suy xét.
Người tâm đắc nhất chính là Lâm Ngọc Châu cùng Lâm Ngọc Hồng, tỷ muội hai người múa bút như bay, tư thái rất là xinh đẹp.
Một nén hương qua đi, tất cả mọi người đều ngừng bút.
Đem các tờ giấy lại một chỗ, mọi người cũng nhìn ra mới phát hiện Đại hoàng tử Triệu Thanh Thần căn bản không có nghĩ ra biện pháp nào chính là vẽ một bức họa, bức họa chính là đang vẽ một hài đồng gầy nhỏ, nhìn chằm vào đĩa cá trước mặt như có điều suy nghĩ thoạt nhìn rất sống động, xinh đẹp động lòng người chính là Lâm Tịch Cận.
Ánh mắt Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ chợt lóe:" Họa thật đẹp, tài năng Đại hoàng huynh quả nhiên kinh diễm, chính là Tứ thiếu gia, ngươi chính là đưa ra giấy trắng sao! "
Lời còn chưa dứt, mọi người chỉ thấy bị một cỗ hàn ý gắt gao ngăn chặn.
Lâm Tịch Cận theo bản năng lôi kéo góc áo người bên cạnh, sự cuồng mãnh mà áp lực nháy mắt giảm bớt một nửa.
Chỉ thấy Triệu Mặc Khiêm giơ tay lên, bức họa kia đã bị y nắm trong tay, hai ngón tay chà xát liền biến thành bột phấn, một đôi mắt mang theo cơn lốc nhìn chằm chằm Triệu Thanh Thần :" Đại hoàng huynh đa tâm, Tịch nhi không nhọc lòng ngươi lo lắng ".
Nét phong lưu ngày thường trên mặt Đại hoàng tử Triệu Thanh Thần cũng không thoải mái, thích ý, hắn cố gắng áp chế khí huyết bốc lên trong ngực, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng :" Tứ đệ nói quá, ta chỉ la hưng trí nho nhỏ mà thôi ".
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thế Vũ âm trầm, trong ngực hắn cũng cuồn cuộn khí huyết vô cùng khổ sở, nhưng hắn cũng cố gắng ẩn nhẫn, rất nhanh liền áp chế kiêng kị bốc lên trong mắt, cười nói :" Hoàng huynh, hoàng đệ chớ vui đùa như vậy, tiểu thư, Nhị tiểu thư cùng Tứ thiếu gia không chịu nổi các ngươi gây sức ép như vậy ".
Sự uy áp làm cho mọi gnười kinh diễm lần nữa tản ra, Lâm Tịch Cận ở trong lòng thầm rêи ɾỉ mấy tiếng, cũng hoàn toàn không biết nói cái gì, tuy cậu không muốn tự mình đa tình nhưng một màn vừa rồi kia phi thường rõ ràng, hai vị hoàng tử suýt nữa vì cậu mà trở mặt, điểm này thôi cũng đủ làm cậu nổi tiếng ở kinh thành.
Chính là vì cái gì ?
Ánh mắt Lâm Ngọc Châu gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tịch Cận, đằng sau gương mặt quốc sắc thiên hương là đáy lòng thật sự tức giận, sự hàn lạnh sắp vỡ vụn.
Lâm Ngọc Hồng đang mờ mịt rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, trên khuôn mặt đã bắt đầu lộ ra hung quang , há mồm muốn mắng nhưng ánh mắt dừng lại trên người hai vị hoàng tử nhưng vẫn không cam lòng :" Từ nhỏ sống ở viện của người hầu lớn lên, lại không có người dạy bảo, có thể viết chữ được sao ?"
Đúng là trực tiếp đem việc xấu trong nhà nói ra trước mặt mọi người, Lâm Ngọc Châu muốn ngăn cản cũng đã chậm một bước, sắc mặt càng thêm xấu.
" Ta không nghĩ ra biện pháp tự nhiên cái gì cũng chưa viết, hơn nữa chữ của ta cũng xấu ".
Lâm Tịch Cận thản nhiên mở miệng, phi thường bình tĩnh mà nói ra chuyện này một chút cũng không cảm thấy có gì xấu hổ.
Triệu Thế Vũ cũng không nghĩ hôm nay sẽ kết thúc trong xấu hổ, liền cầm lấy bản của Lâm Ngọc Châu, mới vừa nhìn liền khen :" Tốt ".
Đợi hắn xem xong, đã nói liên tiếp :" Hoàng huynh ngươi xem, biện pháp của Đại tiểu thư ? Thật là không ngờ, tiểu thư khuê các như nàng lại nghĩ ra biện pháp tốt như vậy ".
Triệu Thanh Thần xem xét liếc mắt một cái :" Biện pháp này tựa hồ cùng Nhị tiểu thư có vài phần giống nhau, ta vừa định nói cho ngươi, Nhị tiểu thư cũng không phải nữ tử chỉ biết ở khuê phòng, thật phải làm cho người khác nhìn với cặp mắt khác xưa ".
Nghe được hắn nói như vậy, Lâm Ngọc Châu cùng Lâm Ngọc Hồng sắc mặt đồng thời khẽ biến.
.