Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu


" Đa tạ phụ thân ".
Lâm Tịch Cận làm như thực cảm động :" Thư phòng của phụ thân thật đẹp, các loiạ đồ cổ cùng rất nhiều sách, còn cả kiện áo giáp bạc thật sự là uy mãnh, mà ngay cả bồn diệp lan bên cửa sổ cũng không đối lập ".
Đây là địa phương mà Lâm Tịch Cận chưa từng đến, Lâm Thương Hải căn bản không thể lý giải tâm tình của cậu, có lẽ dù hắn có thể lý giải cũng không muốn lý giải, dù sao đã qua mấy năm vĩnh viễn không thể quay đầu lại.
Hắn không thích nhi tử trước mắt này, một chút cũng không thích.
Cho nên hắn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Mà thanh âm hừ lạnh này làm cho Lâm Tịch Cận giống như tiến vào hầm băng, làm tâm của cậu hung hăng co rút một chút, cơ hồ cảm giác hít thở không thông, làm cho tâm cậu nháy mắt cứng đờ, một tia độ ấm cũng không có, từ đó cậu đối với người phụ thân này không còn chút hy vọng.
Cậu xoay người đi rồi tựa như chưa boa giờ tới.

Sáng sớm ngày thứ hai , Lâm Tịch Cận thu thập một số vật dụng khjông nhiều lắm , mang theo vài người rời khỏi viện người hầu liền rời khỏi viện người hầu.
Lâm Tịch Cận đứng trước viện người hầu, bị gió thấm lạnh, cuối cùng nhìn vài lần, lộ ra thần sắc khó hiểu, Đại Khờ vộii vàng thu thập lần cuối, nhìn thấy Lâm Tịch Cận cũng không cao hứng lắm, nhân tiện nói :" Tứ thiếu gia, nô tài thật luyến tiếc, kỳ thật người trong đây tốt lắm ".
Lâm Tịch Cận cười cười :" Ta biết.

Đại Khờ, ngươi có thể lựa chọn lưu lại ".
" Không, không không, Tứ thiếu gia, tiểu nhân không phải có ý này ".

Đại Khờ toát ra vẻ hoảng sợ, vội vàng đứng lui về sau, hắn cũng không phải ngốc tử, giờ hắn đã cột chung với Lâm Tịch Cận, Lâm Tịch Cận cũng là chủ tử duy nhất của hắn.
" Ta nói thật, ngươi theo ta chưa chắc có kết quả tốt ".
" Không, Tứ thiếu gia, Đại Khờ từ nhỏ lớn lên, tuy mọi người đối xử với ta không tệ lắm, nhưng bên ngoài đại gian cũng nhận được sự xem thường cũng lạnh nhạt của những người đó.

Cho dù ngốc ở trong viện này cả đời, kia đó chính là tuyệt vọng, Đại Khờ nguyện ý đi theo Tứ thiếu gia, cho dù lên trời xuống biển, núi đao biển lứa, Đại Khờ vĩnh viễn dứt khoát nhớ đến lời nói hôm nay ".
Đại Khờ thề xong lại có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu :" Hơn nữa, hiện giờ thiếu gia cũng không còn khổ, tiểu nhân còn muốn cùng thiếu gia đi phủ Hiền Vương điện hạ ".

" Tâm của ngươi cũng không nhỏ, đều nghĩ đến phủ Vương gia rồi ".

Lâm Tịch cận cười mnagứ một câu, cuối cùng gật gật đầu :" Được rồi, về sau liền theo ta đi ".
Còn chưa đi ra sân, Lâm Ngọc Châu thế nhưng lại đến đây, còn dẫn theo nha hoàn giúp Lâm Tịch Cận chuyển đồ.
Đoàn ngườig lại cùng Lâm Tịch Cận hướng về Tịch viên mà đi.

Dọc đường đi, thái độ Lâm Ngọc Châu hòa ái dễ gần, nghiễm nhiên là một bộ dáng tỷ tỷ tốt, làm sao có điểm ác độc như hôm qua nói với cậu " Sẽ không bỏ qua ngươi ".
Lâm Tịch Cận trong lòng cười lạnh liễn cũng không thèm để ý, Đại tỷ của cậu nếu như thích diễn trò cậu liền phụng bồi, không có gì phải ngại ?
Tịch viên không được coi là sân độc lập trong phủ tướng quân, chỉ là một tiểu lâu đơn độc mà thôi, tuy có khoảng cách với đại viện nhưng cũng coi như yên tĩnh, chung quanh đình đài lầu cát cũng không thiếu, chính là không có khí khái như đại viện.Nơi này chỉ có thể coi là có chút tinh xảo, không có hồ nước lớn, ở nơi cửa có mấy cái hồ nhỏ, bên trong có trồng hoa sen cùng nuôi cá, nhìn qua cũng rất xinh đẹp, núi giả cũng không thiếu, sôi nổi đứng vững nơi đó, coi như là có phong cách riêng.

Lâm Tịch Cận nhìn nhìn núi giả.
Kế tiếp, Lâm Ngọc Châu đảm đương nhân, đem tiểu lâu giới thiệu cho Lâm Tịch Cận một lần, sau mới nghêng ngang ngẩng đầu ly khai, trước khi đi để lại vài nha đầu hầu hạ, nói là tùy ý sai sử kỳ thật chính là giám sát.
Đại Khờ hùng hùng hổ hổ chỉ trích mấy nha đầu để lại không đủ cung kính, Lâm Tịch Cận đánh ngáp một cái sau trở về phòng mới của mình ngủ một giấc.
Sáng sớm ,mọi người đều tỉnh dậy rất sớm, đợi cho một luồng ánh sáng ấm áp xuyên thấu qua màn lụa mỏng chiếu vào trong phòng thì đã là một canh giờ sau.

Lâm Tịch Cận không phải tự nhiên tỉnh mà là bị người lay tỉnh, vốn nghĩ chính là Đại Khờ tay chân vụng về, cậu mơ mơ màng màng giơ tay đánh hắn một chút, chờ trợn mắt đã thấy Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm mím môi đứng trước giường mình, bám riết không tha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận