Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu


Đại phu nhân hiện lên một mạt ý cười: "Để hắn từ ngày mai bắt đầu đi thỉnh an lão phu nhân, lão gia cả ngày bận việc công vụ nên các ngươi không nên để việc nhỏ quấy rầy ngài ấy."
Thời điểm Lâm Tịch Cẩn được nhận được tin tức thì không tự chủ được mà cười, quả nhiên như thế.
Mà lúc nàytrong Hiền Vương phủ, nam nhân nào đó bạo nộ đánh nghiêng trăm binh lính, bao gồm Quý Liên Hoàn ở bên trong đã trực tiếp bị đánh thành đầu heo mà nằm trên mặt đất khóc thét không ngừng.

Đương nhiên, Quý Liên Hoàn đã biết nội tình, bởi vì thời điểm Ám Nhị bẩm báo thì hắn vừa lúc ở đây cho nên hắn đặc biệt oán niệm, trực tiếp đem thù hận lên Đại phu nhân tướng quân phủ Lâm An thị cùng Lâm Ngọc Châu , bất quá......
"Đồng Đại Tráng, Đại Tráng......!Phốc......"
Quý Liên Hoàn mỗi khi nhớ tới tên này thì lại nhìn đến sắc mặt xanh mét của Triệu Mặc Khiêm liền nhịn không được mà cười, đây cũng là lý do bên trong có trăm người mà hắn bị thương nặng nhất, mặt cũng sưng phù lợi hại nhất.
Triệu Mặc Khiêm đen mặt thở dài một tiếng, lại khó được có chút cảm khái: "May mắn, hài tử kia cũng là người thông tuệ, tự bảo vệ mình hoàn toàn không có vấn đề."
Quý Liên Hoàn một bên để đại phu sát dược một bên ai ai kêu to nhưng nói chuyện vẫn thật sự trôi chảy như cũ: "Chuyện này ngươi tính toán xử lý như thế nào? Hai nữ nhân của Tướng quân phủ kia thật không có đem ngươi để vào mắt."
Triệu Mặc Khiêm lười để ý hắn, trầm lắng một chút sau đó nghiêm túc nói: "Ám nhị nghe lệnh, cần phải bảo đảm Vương phi an toàn, không được có sai lầm."
Ám nhị quỳ một gối xuống đất: "Vâng."
"Còn chưa có qua cửa đâu, như thế có thể khó dằn nổi......" Quý Liên Hoàn líu lưỡi không thôi, đồng thời cũng phi thường tò mò: "Ta nói, có nên yêu cầu điều tra Đồng Đại Tráng một chút không?"
Triệu Mặc Khiêm liếc mắt một cái: "Ngươi khi nào vụng về như vậy? Đồng Đại Tráng kia cái gì cũng không phải, khó giải quyết chính là hai mẹ con kia, có thời điểm thù thủ đoạn của nữ nhân là ác độc nhất."
"Vậy ngươi còn không tìm biện pháp? Vương phi của ngươi dù thông tuệ thế nào thì cũng mới mười tuổi phải đối phó với hai độc phụ một già một trẻ thì sợ kết cục thực thảm."
Triệu Mặc Khiêm lộ ra một tia cười tà mị: "Không, bổn vương tin tưởng hắn, cứ việc để hắn cùng những phụ nhân đó đánh với hát tuồng, hắn nếu có thể ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy có thể huỷ hoại Lâm Ngọc Hồng, có thể hợp tác với Triệu Thế Vũ thì chứng minh hắn thật sự có thực lực, ta chỉ cần trở thành chỗ dựa của hắn, ở bên bảo hộ hắn không có gì bất ngờ xảy ra."
Quý Liên Hoàn giật mình một cái, cơ hồ cho rằng người này không phải là người hắn gặp lúc trước.

Bất quá, nghĩ đến ngày ấy hắn ở trước mặt Lâm Tịch Cận mà khinh thường hắn, trong lúc nhất thời y tặc lưỡi một chút: "Ngươi nói tiểu vương phi kia như thế nào lại lớn mật như vậy chứ? Ngay cả hoàng tử cũng dám thiết kế, thật khó lường, khó lường......"
Triệu Mặc Khiêm không nói chuyện nữa, đôi mắt lóe lên tia u quang, trong lòng cũng tự suy nghĩ một chút, Lâm Tịch Cận đến tột cùng vì sao hận Triệu Thế Vũ như vậy, lại vắt óc tìm mưu kế để đối phó gã.

Mặt ngoài, hắn dường như là đối phó hai tỷ muội Lâm Ngọc Châu cùng Lâm Ngọc Hồng nhưng thực tế là hướng vào Triệu Thế Vũ? Còn có, về kế sách dân chạy nạn hiện giờ đã xuất hiện ra vấn đề, mấy ngày nữa sợ là sẽ rối loạn lên, này cũng không phải là việc nhỏ .
Việc giải quyết vấn đề dân chạy nạn trực tiếp thất bại, hơn nữa cũng không chiếm được bảo hộ cùng suy trì của Lâm Thương Hải thì đối với Triệu Thế Vũ thì đây chính là thống khổ nhất, cũng đả kích nhất .

"A!"
Triệu Mặc Khiêm cất bước vào phòng trong, đóng lại cửa phòng, nét vô biểu tình trên mặt chậm rãi xả ra một vết rách, dần dần mở rộng hình thành tươi cười bá đạo.

Tiểu vương phi của hắn thật là làm hắn chờ mong.
Một tay che tuấn nhan, ở sâu trong đôi mắt hình như có ánh lửa nhảy lên: " Tịch Nhi, thê tử của ta, kế tiếp ngươi cần phải biểu hiện thật tốt chớ có buông tha những người can đảm nhìn trộm cùng tính kế ngươi nếu không bổn vương sẽ rất tức giận."
Sáng sớm hôm sau Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ đi tới thư phòng Lâm Thương Hải.
"Lâm tướng quân!"
"Nhị điện hạ sao lại rảnh rỗi tới đây?"
Kỳ thật trong khoảng thời gian này Triệu Thế Vũ thường xuyên xuất nhập tướng quân phủ, Lâm Thương Hải chưa từng có khách khí mà nói lời khách sáo, hôm nay mặt ngoài tuy rằng cực kỳ khách khí nhưng hiển nhiên đã cùng Triệu Thế Vũ kéo ra khoảng cách, Triệu Thế Vũ thông minh như thế thì trong lòng gã sao lại không rõ? Nhưng gã dường như là không chút nào để ý, vẫn cười nói như cũ: "Lâm tướng quân, hôm nay tới đây là có việc quan trọng muốn cùng Lâm tướng quân trao đổi."
Lâm Thương Hải khách khí đợi gã ngồi rồi nói: "Nhị điện hạ chớ khách khí, có chuyện mời nói đi."
Triệu Thế Vũ hơi trầm lắng sau đó thành khẩn nói: "Lâm tướng quân, kỳ thật tâm ý của ta như thế nào ngài có lẽ là cũng đoán được vài phần, ta vốn đối với Lâm đại tiểu thư có tình ý nhưng thánh chỉ ban ra lại tứ hôn cho ta cùng Lâm nhị tiểu thư.

Lâm nhị tiểu thư cũng rất tốt, ta vốn đã quyết định đối tốt với nàng , nhưng mà......!Cho nên, Lâm tướng quân, chỉ cần Lâm đại tiểu thư có thể gả cho ta thì sự tình của Nhị tiểu thư cũng sẽ không truyền ra ngoài, ta......"
"Không thể!"
Lâm Thương Hải quả quyết cự tuyệt: "Ngọc châu là nữ nhi ta thương yêu nhất, từ nhỏ đó đã được bòi dưỡng tốt lại có quốc sắc cùng tư chất thông tuệ, Nhị điện hạ nếu cùng Ngọc Hồng vô duyên thì cũng là vô duyên với nữ nhi tướng quân phủ vẫn không nên cưỡng cầu."
"Lâm tướng quân, nhưng ta đối với Ngọc Châu là thật tình."
"Nữ nhi của Lâm Thương Hải ta, người nào không động tâm? Nhị điện hạ việc của Ngọc Hồng đã phát sinh, ta muốn lấp kín miệng của mọi người cũng đã không còn kịp rồi, lúc này đến đây hãy kết thúc đi."
Triệu Thế Vũ không cam lòng: "Lâm tướng quân sao không cho ta cùng Ngọc Châu một cơ hội?"
Lâm Thương Hải hơi hơi mỉm cười: "Nhị điện hạ, kỳ thật người muốn cưới Ngọc Châu không phải là không có cơ hội, chỉ là ở thời điểm Ngọc Châu vừa mới sinh ra thì có một vị thiên thiền đại sư theo ánh sáng tím mà đi vào trong phủ nói Ngọc Châu là trời sinh phượng cách, tất là phải gả cho chân long thiên tử, Nhị điện hạ nếu có một ngày trở thành chân long thiên tử thì lại cưới Ngọc Châu nhà ta cũng không chậm!"
Lời này làm cả người Triệu Thế Vũ chấn động, tia sáng trong mắt dần dần ảm đạm lại có hơi thở âm u từ trong phát ra ngoài.

Sau một lúc lâu gã phát ra tiếng cười lạnh, tự giễu nói: "Lâm tướng quân đó là xem Triệu Thế Vũ ta không có khả năng trở thành thiên hạ chi chủ nên mới nói lời này đi?"
Lâm Thương Hải cũng không phủ nhận, hiện giờ các hoàng tử đang tranh thủ lợi thế, mà không phải ông cầu các hoàng tử tạo mối quan hệ với ông mà ông muốn cho ai mặt mũi thì cho người đó mặt mũi, không muốn cho ai thì không cho vì địa vị của ông cũng đủ để ông kiêu ngạo như vậy.

Triệu Thế Vũ khó thở mà cười: "Được, Lâm tướng quân, lời ngài nói bổn cung sẽ nhớ kỹ.

Cáo từ!"
Lúc này, trong lòng Triệu Thế Vũ có chút hối hận, là gã lỗ mãng, việc này gã nên chờ một chút, bàn bạc kỹ hơn mới đúng, nhưng hôm nay......
Hắn hơi suy tư sau đó hướng về một phương hướng mà đi, đối với tướng quân phủ gã đã rất là quen thuộc, biết lúc này nên đi nơi nào sẽ tìm được người.
Trong hoa viên Tùng Đình Uyển, Lâm Ngọc Châu đang ngắm hoa, đây là địa phương mà nàng mỗi ngày đều tới.

Mỗi ngày nàng xuất phát từ viện của mình một đường đi tới đại hoa viên ở tiền viện sau đó đi thỉnh an lão phu nhân cuối cùng là đến Tùng Đình Uyển.
Chỉ là trước đó vài ngày Lâm Ngọc Hồng ở chỗ này lăn lộn một phen, rất nhiều hoa cỏ đều bị tổn hại, tuy rằng đã lớn nhiều nhưng trong đó có mấy loài hoa tương đối hiếm lạ lại nhất thời không thể tìm kiếm, nhìn qua như thế nào cũng không thấy xinh đẹp như trước nên làm người sinh ra tiếc nuối.
Lại nghĩ đến sự tình của Nhị muội Lâm Ngọc Hồng, tiếc nuối dần dần biến thành hậm hực.

Mấy ngày gần đây nàng cũng không dám ở nhà mở yến hội, thậm chí những quan gia tiểu thư phát thiệp mời nàng đều từ chối.

Từ nhỏ đến lớn, nàng khi nào chịu được những ánh mắt như vậy?
Nghĩ như vậy, trong lòng ẩn ẩn có chút oán trách đối với Nhị muội Lâm Ngọc Hồng.
Lại miễn cưỡng nhìn trong chốc lát hoa, Lâm Ngọc Châu cũng không vui vẻ, bọn nha hoàn tựa hồ nhìn ra tâm tình nàng không tốt nên mọi người đều im lặng như ve sầu mùa đông, cúi đầu xuống đất.

Nàng xem đến thương tâm nhưng biểu tình trên mặt khống chế không được sự hung ác, lộ ra thần sắc dữ tợn mà dùng sức kéo xuống một đống đóa hoa sau đó phủi tay ném đi ra ngoài, lại thấy một thân ảnh thon dài xuất hiện, động tác linh hoạt nhanh chóng đem mấy đóa thượng còn hoàn chỉnh tiếp được, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nét mỉm cười: "Đại tiểu thư, đây là làm sao vậy?"
"Thì ra là Nhị điện hạ ." Trong lòng Lâm Ngọc Châu kinh ngạc một chút, vội vàng xoa xoa đầu tóc của mình, nét hậm hực trên mặt trong phút chốc thu liễm bay ra, thay vào đó là một nhàn nhạt khinh sầu.
"Nhị điện hạ, không biết ngài đã đến nên không nghênh đón từ xa." Giống như muốn che dấu thất thố vừa rồi, Lâm Ngọc Châu hoàn mỹ thi lễ.
"Không cần khách khí."

Triệu Thế Vũ giơ tay đỡ, giống như quân tử.

Kỳ thật vừa rồi gã đã thấy được sắc mặt dữ tợn của Lâm Ngọc Châu nên gã cũng kinh ngạc rất nhiều nhịn không được thầm than trong lòng.
"Nhị điện hạ, ngài tìm ta có việc sao?"
Trên mặt Lâm Ngọc Châu vẫn mang theo nét u sầu như cũ nhưng rồi lại cười cười làm cho người ta có cảm giác đặc biệt chọc người trìu mến.

Triệu Thế Vũ vừa mới nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của nàng, lúc này lại cũng vẫn như cũ bị nàng dùng tư thái như vậy dụ hoặc.
"A, không có việc gì chỉ là cùng Đại tướng quân nói chuyện công vụ, thuận tiện đến xem ngươi.

Đúng rồi, là ai chọc cho ngươi không vui? Vừa rồi ngay cả ngắm hoa cũng đều suýt nữa khóc thút thít."
"Vâng......!Cũng không có gì, Nhị điện hạ, không bằng chúng ta đi một chút đi."
Lâm Ngọc Châu suýt nữa nói ra chuyện Lâm Ngọc Hồng, đột nhiên nhớ tới sự tình phát sinh ngày hôm ấy vội vàng thu lại nhưng Triệu Thế Vũ đã hiểu ý tứ của nàng, tươi cười trên mặt đúng lúc rút xuống thầm than một tiếng cũng không nói gì, chỉ làm tư thế thỉnh Lâm Ngọc Châu đi trước.
Lâm Ngọc Châu xin lỗi cười cười, cùng Triệu Thế Vũ sóng vai mà đi, ôn nhu nói: " Sự tình của Nhị muội ta thay nàng cùng ngài nói một tiếng xin lỗi."
Triệu Thế Vũ trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp, có khuất nhục, có phẫn nộ, cũng có không cam lòng, cuối cùng sắc mặt gã ửng hồng, giống như nhịn rồi lại nhịn sau đó hướng Lâm Ngọc Châu nói: "Ngọc châu, ngươi cảm thấy ta thế nào?"
Lâm Ngọc Châu bị hắn làm cho bất ngờ, vội nói: "Nhị điện hạ nhân trung long phượng, văn võ toàn tài, tất nhiên là cực tốt."
"Ngọc Châu, ngươi nói là sự thật sao?"
Lâm Ngọc Châu cho rằng gã bởi vì sự tình của Lâm Ngọc Hồng mà oán giận, vì thế gật gật đầu nói: "Đương nhiên, Ngọc Châu chưa bao giờ nói láo!" Chỉ cần không xét kỹ thì Triệu Thế Vũ xác thật là cực tốt, nàng cũng là ăn ngay nói thật.
"Nói như thế vậy Ngọc Châu cũng rất là thưởng thức bổn cung?!" Ánh mắt lạnh băng của Triệu Thế Vũ rốt cuộc hiện ra một chút ấm áp, gã nghiêm túc nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, ôn nhu nói: "Ngọc Châu, kỳ thật ở Tùng Đình Uyển, ta cũng đã thích ngươi, chỉ là khi đó, ngươi bỗng nhiên ròi đi nên phụ hoàng mới hạ chỉ tứ hôn cho ta cùng Nhị muội ngươi, ta......!Ta là không muốn nhưng đó chính là Nhị muội ngươi.

Ta liền nghĩ, có lẽ ngươi và ta có duyên không phận, muội muội của Ngọc Châu cũng nhất định là rất tốt, ta vốn đã quyết định đối xử tốt với nàng nhưng mà ngươi cũng biết, chuyện ngày ấy......!Hiện giờ ta đã là người tự do, Ngọc Châu, ta nhịn không được, nhịn không được muốn cùng ngươi......"
"Này, này......!Nhị điện hạ, ta......" Triệu Thế Vũ nói, làm sắc mặt của Lâm Ngọc Châu thay đổi , người ái mộ nàng rất nhiều, cũng có không ít người hướng nàng thổ lộ nói hết tâm sự, nhưng lại chưa từng có một người nói đến làm người động dung như vậy, một khắc kia nàng thậm chí có chút hoảng hốt, nàng tưởng tượng nếu người nói lời này là Đại hoàng tử Triệu Thanh Thần hoặc là Tứ hoàng tử Triệu Mặc Khiêm thì thật là tốt.
Triệu Thế Vũ cầm tay nàng nhỏ: "Ngọc Châu, cả đời này ta sẽ đối xử tốt với nàng, ta thề."
Trong lòng Lâm Ngọc Châu nhảy dựng giống như là bị kinh hách, một phen vụt tay ra khỏi tay Triệu Thế Vũ, liên tục lui về phía sau: "Không, không, Nhị điện hạ nhất định là hiểu lầm ta, ta không phải ý tứ này."
Triệu Thế Vũ không khỏi cứng đờ: "Ngươi, không muốn gả cho bổn cung?" Kỳ thật trong lòng gã cũng rõ ràng, khả năng Lâm Ngọc Châu sẽ đồng ý gả cho gã là rất nhỏ, ngay cả lòng dạ của Lâm Ngọc Hồng còn cao như vậy, huống chi là nàng, lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lâm Thương Hải , trong lòng Triệu Thế Vũ không khỏi dâng lên một cổ điên cuồng.
Lâm Ngọc Châu có chút lo sợ không yên nhìn gã, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, nàng chính là trưởng nữ của Hộ Quốc tướng quân phủ, từ nhỏ đã định sẽ trở thành là Hoàng Hậu mà bồi dưỡng.


Đặc biệt một hai năm này phụ thân Lâm Thương Hải cùng mẫu thân Lâm An thị, đều cố ý trong lúc vô tình nói cho nàng, nhắc nhở nàng, là nàng trong tương lai phải làm Hoàng Hậu.
Huống chi ở trong lòng nàng, Nhị hoàng tử tuy rằng không tồi nhưng Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử so với gã càng xuất sắc hơn rất nhiều.
Nàng sao có thể ủy khuất chính mình gả cho Nhị hoàng tử chứ? Dù Tứ hoàng tử cùng Lâm Tịch Cận đã có hôn ước thì nàng cũng muốn tìm mọi cách phá hủy.
Có suy nghĩ này, Lâm Ngọc Châu liền hít sâu một hơi, có chút trầm trọng cùng ai oán nói: "Nhị điện hạ! Tâm ý của ngài Ngọc Châu thật sự không biết báo đáp thế nào.

Nhưng từ xưa đến nay, nhân duyên của nữ nhi đều do cha mẹ làm chủ.

Ngài vừa mới cùng Nhị muội của ta giải trừ hôn ước nên ta nghĩ phụ thân sẽ không đáp ứng.

Hơn nữa hiện giờ, trong nhà đúng là thời gian rối loạn, Nhị muội bị trừng phạt cũng bị đưa đến từ đường ở núi Vân Sơn, nàng tuy rằng làm ra sự tình không thể tha thứ nhưng đó cũng là Nhị muội của ta, ta làm sao có thể không đau lòng, tình huống đã như vậy ,ta thật sự không có tâm tư khác."
Nàng nói lời này rất chân thành, trong lòng Triệu Thế Vũ tuy rằng vội vàng, nhưng cũng biết cuộc nói chuyện hôm nay lại không có kết quả, gã áp phẫn uất đang quay cuồng trong lòng xuống, duỗi tay lau sạch nước mắt trên mặt nàng, an ủi nói: "Ngọc Châu, nàng đừng khổ sở, là ta quá mức đường đột! Nàng đừng khóc, nàng vừa khóc, ta tâm đều đau."
Lệ khí trong lòng Triệu Thế Vũ đã càng tụ càng lớn.

Việc này, gã tuyệt không vứt bỏ.

Gã muốn bàn bạc kỹ hơn, lại tính toán một chút, hắn không tin Triệu Thế Vũ hắn ngay cả một nữ nhi cũng trị không được.
Sau khi Triệu Thế Vũ cùng Lâm Ngọc Châu đường ai nấy đi thì lúc sau ở chỗ tối có hai thân hình một lùn một cao dần dần hiện ra, đúng là Lâm Tịch Cận cùng Ám nhị.
Lúc này, Lâm Tịch Cận ôm lấy bụng mình mà ngồi xổm trên mặt đất, đã bò không đứng dậy nổi.

Dù vậy, y vẫn như cũ cười đến ngăn cũng ngăn không được, một bàn tay lung tung đánh trên mặt đất không ngừng, Ám Nhị bên người y tuy được mặt nạ che đậy nhìn không ra biểu tình gì nhưng người này từ trước đến nay đều là một thân hơi thở hắc ám, lúc này toàn thân đều phát ra khí tràng kỳ quái.

Ngay cả mặt nạ ác quỷ kia cũng thiếu vài phần dữ tợn.
Sau một lúc lâu Lâm Tịch Cận mới bình tĩnh lại, duỗi tay kéo lấy ống quần của Ám nhị, thở gấp nói: "Chỉ có một yêu cầu, một màn này ngươi nhất định phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuật lại một câu cũng không sót cho Hiền Vương điện hạ."
Hơi thở cả người Ám nhị đều hỗn loạn một chút, quả quyết cự tuyệt: "Không được."
Lâm Tịch Cận không để ý hắn cự tuyệt: "Đây là một mãn cỡ nào cảm động lòng người? So với coi hát tuồng còn hay hơn, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc? Ta cùng với Hiền Vương điện hạ nhất định phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ngươi hiện tại mau đi đi, nhớ là những biểu tình đều không thể bỏ qua, nhớ rõ, nhất định phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh từ đầu đến cuối thuật lại cho Hiền Vương điện hạ .".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận