Từ thanh âm mà phán đoán thì không phải một người mà là một đám người.
Xem ra đã có không ít người muốn y bỏ mạng ở rừng trúc.
Mà bên kia, tiếng kêu chim đỗ quyên của Lâm Tịch Cận đã phát huy tác dụng, Ám nhị tiến vào trong rừng không lâu thì phát hiện chính mình bị lạc phương hướng, mà lúc này, hắn cũng đã đang sâu trong rừng trúc.
Nhìn rừng này như đơn giản kỳ thật thật sự cổ quái, nhận thức được điểm này trong lòng hắn không khỏi có chút nôn nóng, nhưng không thể cứ đi lung tung, cũng không phải biện pháp hay.
Khi hắn nghe được tiếng kêu của chim đỗ quyên đầy thâm ý truyền đến, nỗi lòng lập tức chấn động, vội theo phương hướng đi tìm.
Nhưng mới vừa đi không xa, hắn liền bị một cổ sát khí nồng hậu vây quanh, giây lát sau, một ánh đao xẹt qua, lại có bốn bóng người phi thân về hướng của hắn, đều là mang vải đen che mặt, đằng đằng sát khí.
Trong lòng Ám nhị hô một tiếng "Không tốt" đã cùng bốn vị hắc y nhân đánh nhau, đối phương tuy nhiều người cũng không phải đối thủ của Ám nhị, nhưng Ám nhị lo lắng là những người này chỉ muốn ngăn cản đường đi của hắn.
Sau khi chém gϊếŧ bốn người, lại có bốn người khác bay ra đem phương hướng truyền tới tiếng chim đỗ quyên ngăn chặn, dù hắn gϊếŧ người mau chóng thì đối phương cũng đã đạt được mục đích.
Ám nhị rất ít khi nghẹn khuất như thế, chỉ may mắn là mới vừa rồi hắn đã phát tín hiệu cầu cứu, tin tưởng thực nhanh sẽ có người tới.
Lâm Tịch Cận nghe được tiếng động thì đã không kịp đào tẩu, chỉ phải ngừng thở ẩn nấp dưới một bụi hoa lớn, tận lực che dấu hơi thở của mình, nhưng mà y biết, chính y vẫn chưa có bản lĩnh ở phương diện này, nhiều nhất cũng là không phát ra âm thanh mà thôi, chỉ hy vọng người tới không phải cao thủ lợi hại.
Quả nhiên, y thực nhanh nhìn thấy hai hắc y nhân che mặt, mang theo đao từ cây trúc phía trên phi thân hạ xuống, đi đến nơi Lâm Tịch Cận vừa mới đứng.
"Tìm không thấy?"
"Không thấy, vừa rồi nghe được tiếng chim đỗ quyên kêu chính là từ nơi này phát ra, khẳng định là tiểu tử kia gọi người giúp đỡ!"
"Tiểu tử kia có thể gọi ai giúp đỡ?"
"Hừ, hắn chính là Hiền Vương phi tương lai, chưa chừng Hiền Vương sẽ phái hộ vệ đi theo hắn.
Tiếp tục tìm! Hôm nay nhất định phải gϊếŧ tiểu tử kia!"
"Vâng!"
Lục tục lại có mấy hắc y nhân từ trên cao phi thân xuống, lúc này cũng không giao lưu nhiều, cùng liếc mắt nhìn hai hắc y nhân kia, lắc lắc đầu, lại nhanh chóng tản ra mà phân mấy hướng đi.
Lâm Tịch Cận thở dài nhẹ nhõm một hơi, ló đầu ra trái phải nhìn nhìn, khom lưng chuẩn bị thừa dịp không ai mà tìm nơi ẩn thân tốt hơn.
Nhưng mà, y vừa mới đứng dậy liền nghe được thanh âm truyền đến, vội vàng ngồi xổm xuống, tay mắt lanh lẹ ổn định nhưng bởi vì động tác vừa rồi của y mà bụi hoa có chút lay động.
Quả nhiên, theo sát sát sát tiếng bước chân hai người kia thế nhưng quay đầu lại, ánh mắt một bên âm hiểm mà tìm tòi bốn phía, một bên nói: "Xem ra thật sự đã chạy trốn tới địa phương khác rồi."
"A, tiểu tử này rất cơ linh."
"Sự tình liên quan đến tánh mạng, khó được cơ linh một hồi cũng phải, tiểu tử này cũng không phải là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, được nuôi dưỡng ở địa phương như Phó Dịch Viện thì sẽ đối với nguy hiểm sẽ mẫn cảm một chút."
"Hắc hắc......"
Hai người nói tới đây, từng người phi thân leo cây trúc ở phía trên để phân rõ phương hướng, đối với người học võ mà nói điểm này thực dễ dàng làm được, nhóm người của bọn họ ký thật cũng không phải ở trên một cây trúc mà là từ cây này phi thân sang cây khác, nhưng không phải mỗi người đều có một thân võ nghệ cao cường.
Lúc sau, theo thân hình ở cây trúc không ngừng nhảy lên, hai người cuối cùng đi xa.
Lâm Tịch Cận lại nhô đầu ra, càng thêm cẩn thận xem xét khắp nơi, nhìn chung quanh lăn lộn một phen, mới tìm đúng một phương hướng, cẩn thận đi đến phía trước.
Y từ buổi sáng tiến vào rừng trúc, đến bây giờ thời gian cũng không ngắn, huống hồ buổi sáng y cũng chỉ uống một chút cháo, lúc này bụng trống trơn đã bắt đầu thầm thì kêu to.
Lâm Tịch Cận có điểm buồn rầu, y còn không có tìm được nơi ẩn thân tốt đâu, bàn tay theo ý thức mà sờ đến mấy cái điểm tâm trong lòng ngực, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, đây vẫn là thói quen của y kiếp trước đã từng đi theo Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ hành quân.
Bất quá, y nghĩ lại lại tưởng tượng, nếu thật bị bắt được, chẳng phải là phải làm quỷ chết đói?
Tưởng tượng như vậy, y liền lấy điểm tâm ra há mồm nuốt vào.
Điểm tâm không nhiều lắm, hai ba cái đã ăn xong rồi, Lâm Tịch Cận vẫn chưa đã thèm, bất quá bụng cuối cùng cũng có có cái lót dạ cũng coi như không tồi.
Lâm Tịch Cận lại tiếp tục đi về phía trước, trong lòng lại bắt đầu suy tư nguyên nhân Ám nhị lâu như vậy không xuất hiện, khả năng lớn nhất đó là hắn cũng gặp được hắc y nhân, đây là phi thường có khả năng, vừa rồi những người hắc y nhân kia rõ ràng chính là có tổ chức.
Mắt thấy cây trúc phía trước thưa dần, ánh sáng cũng rõ ràng sáng sủa rất nhiều, Lâm Tịch Cận có chút cao hứng, y cư nhiên tìm đúng phương hướng, đây là muốn đi ra nha.
Đúng lúc này, Lâm Tịch Cận bỗng nhiên cảm giác được có gió lạnh từ phía sau truyền đến, trong lòng y kinh hãi, cũng không quay đầu lại, ngay tại chỗ đảo quanh thuận thế quay cuồng vài cái mới dừng lại, liền thấy một hắc y nhân cầm đại đao lấp lánh, hung ác bổ về phía y, Lâm Tịch Cận tam hồn đều bị dọa rớt hai hồn, cũng may y không có bị dọa ngây người, tình thế cấp bách mà ôm lấy một cây trúc, dựa vào điểm tựa này đem thân thể của mình bẻ thành một tư thế khác, khó khăn tránh thoát một đao nguy cấp, bất quá mũi đao của hắc y nhân vẫn chém trúng đùi y, tiếp đó là phun ra một miệng máu......
Lâm Tịch Cận chỉ cảm thấy đùi đau xót, cả người ngược lại càng thanh tỉnh, nắm một nắm đất ướt lên ném lên mặt hắc ý nhân kia, thừa cơ bò dậy liền muốn chạy ra ngoài rừng, nhưng mới vừa cất bước, mắt cá chân truyền đến một trận xuyên tim đau đớn, thân thể không chịu khống chế mà gục trên mặt đất.
Hắc y nhân kia lung tung xoa vài cái lên mặt, lúc này đã phục hồi tinh thần lại, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Tịch Cận, đại đao sắc bén trong tay lần nữa nhấc lên, Lâm Tịch Cận giãy giụa suy nghĩ muốn bò đi, lại không còn kịp rồi, đại đao đã thuận thế đánh xuống, y tức khắc chỉ có thể kinh sợ trừng lớn mắt, thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm nay sẽ mất mạng tại đây?
Vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng quát truyền đến: "Ngươi dám!"
Thanh âm hữu lực, mang theo nồng đậm sát khí hướng đến đây, hắc y nhân kia thân hình bỗng dưng cứ như vậy mà đình trệ.
Lâm Tịch Cận chỉ cảm thấy bên tai có gió lạnh phất quá, bên hông căng thẳng, chính mình toàn bộ được nằm trong một cái ôm ấm áp, mà hắc y nhân giống như con diều mà bay ngược ra ngoài, hung hăng nện ở trên mặt đất, sau một trận quay cuồng thực nhanh bò lên, đào tẩu vào trong rừng.
"Ám Nhất."
"Vâng."
Thanh âm trầm thấp lạnh băng vô tình vang lên, Lâm Tịch Cận nhìn thấy một người mặc quần áo giống Ám nhị đuổi theo, vội kêu lên: "Bắt sống."
"Hừ!"
Âm thanh hừ lạnh như bằng làm Lâm Tịch Cận nháy mắt hoàn hồn, bất chấp toàn thân đau đớn, giương mắt nhìn đầu tiên lộ ra một tươi cười lấy lòng: "Hiền Vương điện hạ......"
"Câm miệng!" Triệu Mặc Khiêm toàn thân hàn khí tỏa ra bốn phía, trong con ngươi như có gió lốc ngưng tụ, thanh âm lãnh ngạnh vô cùng: "Ngươi thế nhưng không nghe lời như thế, dám đem chính mình đặt trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy......"
Lâm Tịch Cận nghe xong, chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, suýt nữa khóc ra, y cũng không trách Triệu Mặc Khiêm rống y, lần này là chủ ý của y nhưng y lại cảm thấy ủy khuất, phi thường ủy khuất, nhịn không được, liền đỏ mắt.
Bàn tay to của Triệu Mặc Khiêm vỗ vỗ, đem y hung hăng ấn ở trong ngực.
Sau một lúc lâu, mới xử lý mấy chỗ vết thương nghiêm trọng của y, đặc biệt là vết đao trên đùi cùng mắt cá chân sưng như cái màn thầu, thời điểm Triệu Mặc Khiêm nhìn thấy hai vết thương này thì trong ánh mắt đã lạnh tới cực hạn.
Lâm Tịch Cận ngoan ngoãn tựa ở trong ngực Triệu Mặc Khiêm, thực nhanh nhìn ra bên ngoài rừng trúc thì nhìn thấy Lâm Thương Hải vừa vặn đuổi theo đến đây, ông kinh nghi bất định nhìn một màn trước mắt: "Hiền Vương điện hạ, đây là có chuyện gì?"
Triệu Mặc Khiêm hừ lạnh một tiếng: "cái này bổn vương phải hỏi Lâm tướng quân ngài, Vương phi của bổn vương vì sao ở trong phủ tướng quân bị người đuổi gϊếŧ."
Lâm Tịch Cận đúng lúc nói: "Phụ thân, những người đó còn ở bên trong rừng trúc, thỉnh phụ thân gọi người tức khắc vây quanh rừng trúc."
Trước đó Lâm Thương Hải nhận được tin tức cũng không biết chính xác, chỉ biết là đại nữ nhi cùng tứ nhi tử đều xảy ra chuyện, ông tất nhiên đầu tiên sẽ không nghĩ đến Tứ nhi tử Lâm Tịch Cận, mà là nghĩ đại nữ nhi Ngọc Châu lại xảy ra chuyện gì không tốt, liền nổi giận đùng đùng đuổi lại đây, muốn nhìn xem lại là kẻ có ánh mắt thấp hèn này hại nữ nhi của ông; nhưng trước mắt ngay cả Hiền Vương đều xuất hiện ở chỗ này, sự tình có chút nghiêm trọng.
Lâm Thương Hải rốt cuộc không có xem nhẹ tứ nhi tử bị Hiền Vương không chút tị hiềm ôm vào trong ngực, chỉ thấy y cả người dơ loạn chật vật, trên mặt trên tay vết máu loang lổ, lớn nhỏ trầy da vô số, còn có vết thương trên đùi đang xuất huyết, càng không dung người bỏ qua, tuy không yêu thương nhiều đứa con trai này nhưng Lâm Thương Hải cũng nhịn không được phẫn nộ, như lời Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm nói, vì sao ở trong phủ của mình, nhi tử của mình lại bị người đuổi gϊếŧ?
Tức khắc, ông phẫn nộ quát: "Đem rừng trúc bao vây.".